Tam Cô Nương Nhà Nông
-
Chương 15: Tên du thủ du thực
"Còn không phải sao, điêu nhất luôn rồi, chuyện tốt không làm, chuyện xấu thì rất siêng năng đó."
"Thật sao? Gã ta làm chuyện xấu hả?"
Diêu Tam Tam ra vẻ rất hứng thú, quả nhiên hai cô bé kia liền thao thao bất tuyệt kể cho cô nghe.
"Chứ sao nữa, tôi nghe nội tôi nói. . . . . ."
Diêu Tam Tam dạo một vòng thôn Yên Đôn, thấy bên áo nước đầu thôn có mấy người phụ nữ đang giặt áo, liền bước qua bắt chuyện. Phụ nữ nông thôn vốn thích tán chuyện, vừa nghe Diêu Tam Tam nhắc tới Vương Tiểu Mãng, lập tức mồm năm miệng mười bắt đầu bát quái với cô…
Diêu Tam Tam trở về từ thôn Yên Đôn, tức muốn cành hông.
Cô vào cửa, vừa lúc thấy Diêu tam thẩm đang ở nhà cô, nói là tới thương lượng chuyện đính hôn với Diêu Liên Phát, ngày mai có phiên chợ rồi, chính là ngày sắp xếp đính hôn. Diêu Tam Tam với gương mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, đứng trước mặt Diêu tam thẩm mà hỏi.
"Thím ba, thím nói xem thím có thù oán gì với nhà chúng tôi? Mà lại lừa bịp chúng tôi như vậy?
Diêu tam thẩm nắm một nắm hạt dưa trong tay, đang cắn, nghe Diêu Tam Tam nói như thế, vô cùng bất ngờ sửng sốt, nửa miếng vỏ hạt dính trên mép bà ta, ngay sau đó liền phản ứng kịp, hừ một tiếng, nhổ vỏ hạt dưa đi, trừng mắt gào lên với Diêu Tam Tam: "Cái con nhỏ này, mày nói cái gì vậy? Tao lừa bịp nhà mày hồi nào? Tao thấy mày lớn gan rồi đó!"
Lớn gan, là từ dân bản xứ dùng để mắng chửi người không có phép tắc, to gan lớn mật, có cả chút ý “ngỗ nghịch”.
Cùng với lúc Diêu tam thẩm mở miệng, Diêu Liên Phát cũng mắng Diêu Tam Tam: "Muốn chết hả, mày nói bậy bạ cái gì đó? Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai? Cả ngày nay, mày chết ở đâu?"
Miệng vừa mắng, Diêu Liên Phát vừa giơ tay đánh Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam nhanh nhẹn lùi ra sau một bước, lạnh giọng nói: "Cha, cha có thể đợi con nói xong được không? Thím ba, hôm nay, tôi đã đến thôn Yên Đôn của thím."
Thím ba rõ ràng ngẩn ra một lát, nhưng sau đó trở lại bình thường, bĩu môi nói: "Mày đến thôn nhà mẹ đẻ thím làm gì? Cái con nhỏ này, chạy tán loạn khắp nơi, thật đúng là lỗ mãng, không sợ giữa đường bị bọn buôn lậu bắt đi à."
Thím ba vừa nói vừa chuyển qua Diêu Liên Phát, âm dương quái khí nói: "Anh cả, không phải tôi nói anh chứ, Tam Tam nhà anh là con gái, anh để cho nó tùy tiện chạy rông khắp nơi, điên điên khùng khùng, bị mang tiếng mất nết thì hỏng đó."
(*)Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
"Thím ba, thím đừng có đánh trống lãng, trong lòng thím giấu giếm cái gì, thiếm rõ ràng nhất. Tên Vương Tiểu Mãng đó, thím cho rằng tôi không hỏi thăm rõ ràng sao?" Diêu Tam Tam quay đầu nói với Diêu Liên Phát: "Cha, tên Vương Tiểu Mãng đó, chính là một gã du côn khốn nạn, chuyên làm việc bất lương, thứ người xấu xa như vậy, thím ba giới thiệu cho chị hai, chẳng phải cố ý lừa bịp sao?”.
Diêu Liên Phát sững sốt, nhưng ngay sau đó lại ra vẻ bàng quan, nói: "Tao đã tìm hiểu rồi, thím ba mày cũng đã nói riêng với tao, không phải bàn chuyện cưới gả với đối tượng đầu tiên không thành, nên chậm trễ việc hôn nhân sao? Nói không thành, thì người ta không được tìm đối tượng nữa à? “
Diêu Tam Tam vừa nghe đã muốn nổi giận, Diêu Liên Phát, thật đúng là chẳng hề coi trọng con gái! Cô nhìn nhìn thím ba, giận quá hóa cười.
"Thím ba, khoan hãy nói chuyện khác, thím hãy nói xem, tên Vương Tiểu Mãng kia, rốt cuộc năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà gã có bốn anh chị em, gã là con thứ hai, người em thứ ba của gã đã kết hôn sinh con, thím nói gã hai mươi ba hả?"
"Thím nhớ không rõ lắm, có lẽ nhớ lầm vài tuổi, nhưng cũng xấp xỉ cỡ đó." Ánh mắt thím ba né tránh, nói: "Chuyện này có gì đâu? Lớn hay nhỏ vài tuổi, có gì ghê gớm? Kén rể tới cửa, số tuổi như vậy là vừa đúng, lớn hơn vài tuổi chẳng phải sẽ chững chạc hơn sao?"
"Gã không phải là cháu trai kế nhà mẹ đẻ của thím sao? Thím có thể không biết rõ gã bao lớn ư? Số tuổi còn không rõ, thì thím mai mối cái gì?” Diêu Tam Tam bác bỏ thím ba, rồi nói với Diêu Liên Phát: "Cha, tên Vương Tiểu Mãng kia, năm nay hai mươi chín rồi, lớn hơn chị hai những mười ba tuổi. Em út trong nhà gã, cũng đã hai mươi, thím ba nói bà ấy nhớ lộn, cha tin không?"
"Mày nghe ai nói bậy vậy? Người ngoài ai có thể biết được nó bao lớn?" Trên mặt thím ba đã có vẻ ngượng ngập, nhưng vẫn còn mạnh miệng
"Tôi hỏi thăm mấy người già, mấy người phụ nữ trong thôn còn nói, cả nhà gã sống chung, cháu nội trong nhà đều đã đi học, thím ba, chuyện này có gì sai không?"
Diêu Tam Tam đã làm là làm triệt để, nói ra hết những tin tức nge được. Truyện được edit bởi mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đônThì ra, tên Vương Tiểu Mãng kia, không chỉ giấu gếm số tuổi, mà còn là một tên du thủ du thực, chơi bời lêu lổng cũng thôi đi, đằng này tay chân còn không sạch sẽ, danh tiếng trong thôn rất xấu, một kẻ đón gió thối mười dặm.
(*)Người ta thường nói đón “gió xuân mười dặm”. Tên Tiểu Mãng này là kẻ đầu trộm đuối cướp, nên nói “đón gió thối mười dặm”.
"Đến cả trẻ con cũng biết gã, bắt gà trộm chó, rút tỏi ngắt hành, chuyện tốt không làm, chuyện xấu không ai theo kịp, cả ngày không làm việc đàng hoàng, thím ba, tôi nó không sai chứ? Thím nói thím giới thiệu người như vậy cho chị hai, chẳng phải thím không có lương tâm sao?".
Bị Diêu Tam Tam chất vấn như vậy, mặt thím ba đã sung huyết thành cà tím, hầm hừ nói: "Tao thật đúng là có lòng hảo tâm mà mang tiếng lòng lang dạ thú, làm gì đến mức nghiêm trọng như mày nói? Anh cả chị cả, các người không ngẫm lại đi, nếu là thanh niên trẻ không một tật xấu, người ta có thèm ở rể cho cái nhà này sao?”.
"Chỉ vậy thôi sao? Vì sao bây giờ gã lại đột nhiên muốn ra ngoài ở rể?" Diêu Tam Tam cười lạnh, "Cha, con còn nghe nói, mấy năm trước gã liều mạng quấn lấy con gái một nhà nọ, la lối om sòm lăn lộn ăn vạ, quấy rối người ta đến hết cách, phải gả đi vùng khác, việc này đúng như lời thím ba nói là bàn bạc không thành đó”.
"Còn chưa có hết đâu, chuyện mới tháng trước thôi, Vương Tiểu Mãng bò lên đầu tường người ta, nhìn lén con gái người ta tắm, bị người trong nhà họ bắt gặp, cầm gậy gộc đuổi ra khỏi thôn, hiện giờ người ta rất tức giận, muốn đánh gãy chân gã, báo cảnh sát bắt gã, gã sợ tới nỗi chạy mất, đã mấy ngày không dám về thôn.
"Thím ba, giờ gã có nhà mà không dám về, muốn ra ngoài ở rể, thím liền toan tính lên người chị hai tôi, có phải không? Chúng tôi có thù hận gì với thím? Cháu trai nhà mẹ là cháu, cháu gái nhà chồng thì không phải là người sao? Thím đây chẳng phải không có lương tâm sao? Chuyện này phải nên vả nát miệng thím”.
Diêu Tam Tam nói cho hết lời, cười lạnh lùng nhìn gương mặt xinh đẹp của vị thím ba kia, muốn xông tới cho bà ta vài bạt tai, tuy nói thím bà là bề trên, nhưng nay cũng chỉ mới ba mươi tuổi, lại biết ăn mặc, vẽ lông mày, làm mặt trắng tinh, khiến người ta phát bực.
Diêu Tam Tam thầm cân nhắc một chút, vóc dáng mình gầy đét, thím ba cũng không coi là lùn, muốn vả tới mặt bà ta, sợ rằng với không tới! Có thể dùng băng ghế đệm chân không nhỉ?
"Thím ba nó, sao cô có thể làm vậy? Đó là chuyện người làm sao?" Trương Hồng Cúc đỏ mắt nói.
"Chuyện này, tôi không biết, tôi thật sự không biết." Thím ba vội vàng giải thích, không phải bà ta sợ một nhà Diêu Liên Phát, nhưng nếu nhà Diêu Liên Phát nói ra ngoài, sợ rằng người trong thôn sẽ mắng bà ta thất đức. Ban đầu bà ta cho rằng, cách mấy chục dặm đường, sẽ không ai biết những chuyện này, nào ngờ Diêu Tam Tam tìm tới tận ổ.
Cho nên, thím ba vẫn còn cãi chày cãi cối: "Anh cả, tôi thật sự không có ý xấu. Tôi chỉ nghĩ, gia đình anh khó khăn, chọn rể, chỉ cần hắn không tàn không thiếu, xem như hắn trẻ tuổi phạm ít lỗi nhỏ. Đến nhà, anh dạy dỗ mấy năm là có thể sống an ổn qua ngày rồi, anh nói xem tôi đây không phải vì quan tâm nhà anh hay sao? Tôi cũng không thường về nha mẹ đẻ, tôi nào biết. . . . . ."
Thím ba còn chưa nói hết, một cây chổi đã đột ngột đập tới, hung hăng nện lên người bà ta, Diêu Tiểu Đông đỏ mắt, nổi điên đập thím ba liên tiếp mấy chổi.
Thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, dù cho tính tình Diêu Tiểu Đông dịu dàng, lúc này cũng không nhịn nỗi sự tức giận. Đối với một thiếu nữ mười sáu tuổi mà nói, việc này không phải vô cùng nhục nhã sao?
"Mày… mày bị thần kinh hả? Việc hôn nhân không thành nhưng nhân nghĩa còn đây, nhà mày chỉ có điều kiện như vậy, còn trông mong tìm được chỗ nào tốt?" Thím ba vừa nói, vừa chạy ra ngoài, Diêu Tam Tam nghe thấy chói tai, bảo Diêu Tiểu Đông:
"Chị hai? Chị lấy chổi làm chi? Để em đi lấy cho chị cái xẻng."
Diêu Tam Tam gào lên như vậy, thím ba càng chạy nhanh hơn. Diêu Tiểu Đông giận đến nỗi quẳng chổi, bụm mặt khóc.
Diêu Liên Phát chôn đầu im lặng, Trương Hồng Cúc tức tối mắng thím ba thất đức, lại oán trách Diêu Liên Phát: "Không phải ông nói đã hỏi thăm rồi sao? Ông hỏi thăm cái quỷ gì?"
Diêu Liên Phát nghẹn họng hồi lâu mới nói: "Tôi nghe nhà thằng ba nói rất được, ngày nọ mẹ vợ thằng ba tới, tôi hỏi nữa, cũng nói thanh niên trẻ rất tốt, rất thông minh, cách xa mấy chục dặm đường, tôi hỏi ai được nữa? Nào biết. . . . . ."
Tìm hiểu đối tượng xem mắt mà đi hỏi mẹ ruột của bà mối, biết nói Diêu Liên Phát như thế nào đây, haiz!
"Đàn bà thúi, ả tám phần là muốn chết mà, thằng ba cũng không ra gì, có người đàn bà thôi mà cũng quản không xong." Diêu Liên Phát mở miệng mắng, thấy Diêu Tiểu Đông còn đang bụm mặt khóc, tự cảm thấy mình đuối lý, mới cau mày an ủi: "Đừng có khóc, chuyện này coi như thôi, mình không quan tâm tới gã nữa là được. Yên tâm, lần sau có bàn chuyện hôn nhân nữa, tao nhất định sẽ đi tìm hiểu rõ ràng."
"Lần sau? Cha, thím ba nói mấy lời khó nghe, nhưng cũng có mấy phần sự thật, chúng ta nghèo mà gấp gáp kén rể tới nhà, chẳng phải loại người có chỗ thiếu hụt, có vấn đề? Mũi lệch mắt lé, nhân phẩm tồi tệ, cha cũng dám dẫn về nhà sao, cha làm vậy không phải ép chết chị hai sao!"
"Vậy mày nói phải làm sao? Chẳng lẽ phải ép chết tao mới được?" Diêu Liên Phát nén giận cả buổi trời, rốt cuộc trút xuống đầu con gái, "Muốn trách thì trách mẹ mày đi, ai kêu bà ta sinh ra cả ổ con gái chúng mày? Gà ấp còn có trống có mái, mẹ mày có thể sinh con trai cho tao, tao còn cần kén người ở rể cho nó sao?"
Diêu Tiểu Đông xoay người, khóc bỏ vào phòng, Diêu Tiểu Cải nãy giờ vẫn không lên tiếng cũng vào theo.
Diêu Tiểu Đông nằm lỳ trên giường khóc đến đau lòng, Diêu Tiểu Cải liền vỗ lưng chị hai, nhẹ giọng khuyên: "Chị hai, chị đừng khóc nữa, em không tin, chỉ toàn gặp người không ra gì? Ba chị em mình làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền, xây nhà lên, nhất định có thể gặp được người tốt."
Từ đầu đến cuối, Diêu Tiểu Cải đều như một kẻ bàng quan, thờ ơ chứng kiến trò cười kia, Diêu Tiểu Cải thông minh và tỉnh táo, từ lâu cô đã biết xem xét thời cơ, nhìn sắc mặt người khác, cũng biết nên làm thế nào để bảo vệ chính mình. Trong lòng Diêu Tiểu Cải hiểu rất rõ, nếu Diêu Tiểu Đông không ở nhà kén rể, không tới hai năm, sẽ đến phiên cô thôi.
Diêu Tiểu Cải tự nhủ, theo như phong tục nông thôn, muốn giữ thì giữ con gái lớn, không giữ con gái thứ hai!
Cho nên, động cơ của Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam hoàn toàn bất đồng. Ta không thể nói Diêu Tiểu Cải ích kỷ, dù sao ai cũng muốn được gả tốt, chỉ có thể nói, cô quá bình tĩnh, quá thông minh rồi.
Chiến tranh ngoài phòng, vẫn còn đang tiếp diễn.
"Cha, ba chị em chúng con, đều có thể chăm sóc cho cha lúc về già, sau này em Tư về nhà, nhất định cũng sẽ hiếu thảo với cha, sao phải kến rể cho chị hai chứ? Dù chọn rể hay gả đi, cũng phải là đối tượng thích hợp với chị ấy, phải do chính chị vừa ý, tình nguyện trong lòng. Cha cứ khăng khăng kén rể cho chị, trái phải đều không như ý, cả đời chị ấy cũng sẽ không được hạnh phúc”.
"Mày đừng có khua môi múa mép cho tao, mày là con nít vắt mũi chưa sạch, biết cái gì!" Diêu Liên Phát lập tức trở mặt, quay đầu mắng Trương Hồng Cúc: "Xem xem bà nuôi con gái tốt thế nào đi, con trai thì đâu có như vậy, con gái không giữ được, chờ mình chết rồi, ai bưng hũ cốt cho mình? Ngay cả một miếng giấy tiền vàng bạc của con cháu đời sau trên mồ mả cũng chẳng có."
"Cha, đây là tư tưởng phong kiến, để khi cha chết có người đốt vàng mã, mà cha phải ép chết con gái ruột ư?" Diêu Tam Tam gần như hét lên.
"Thật sao? Gã ta làm chuyện xấu hả?"
Diêu Tam Tam ra vẻ rất hứng thú, quả nhiên hai cô bé kia liền thao thao bất tuyệt kể cho cô nghe.
"Chứ sao nữa, tôi nghe nội tôi nói. . . . . ."
Diêu Tam Tam dạo một vòng thôn Yên Đôn, thấy bên áo nước đầu thôn có mấy người phụ nữ đang giặt áo, liền bước qua bắt chuyện. Phụ nữ nông thôn vốn thích tán chuyện, vừa nghe Diêu Tam Tam nhắc tới Vương Tiểu Mãng, lập tức mồm năm miệng mười bắt đầu bát quái với cô…
Diêu Tam Tam trở về từ thôn Yên Đôn, tức muốn cành hông.
Cô vào cửa, vừa lúc thấy Diêu tam thẩm đang ở nhà cô, nói là tới thương lượng chuyện đính hôn với Diêu Liên Phát, ngày mai có phiên chợ rồi, chính là ngày sắp xếp đính hôn. Diêu Tam Tam với gương mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, đứng trước mặt Diêu tam thẩm mà hỏi.
"Thím ba, thím nói xem thím có thù oán gì với nhà chúng tôi? Mà lại lừa bịp chúng tôi như vậy?
Diêu tam thẩm nắm một nắm hạt dưa trong tay, đang cắn, nghe Diêu Tam Tam nói như thế, vô cùng bất ngờ sửng sốt, nửa miếng vỏ hạt dính trên mép bà ta, ngay sau đó liền phản ứng kịp, hừ một tiếng, nhổ vỏ hạt dưa đi, trừng mắt gào lên với Diêu Tam Tam: "Cái con nhỏ này, mày nói cái gì vậy? Tao lừa bịp nhà mày hồi nào? Tao thấy mày lớn gan rồi đó!"
Lớn gan, là từ dân bản xứ dùng để mắng chửi người không có phép tắc, to gan lớn mật, có cả chút ý “ngỗ nghịch”.
Cùng với lúc Diêu tam thẩm mở miệng, Diêu Liên Phát cũng mắng Diêu Tam Tam: "Muốn chết hả, mày nói bậy bạ cái gì đó? Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai? Cả ngày nay, mày chết ở đâu?"
Miệng vừa mắng, Diêu Liên Phát vừa giơ tay đánh Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam nhanh nhẹn lùi ra sau một bước, lạnh giọng nói: "Cha, cha có thể đợi con nói xong được không? Thím ba, hôm nay, tôi đã đến thôn Yên Đôn của thím."
Thím ba rõ ràng ngẩn ra một lát, nhưng sau đó trở lại bình thường, bĩu môi nói: "Mày đến thôn nhà mẹ đẻ thím làm gì? Cái con nhỏ này, chạy tán loạn khắp nơi, thật đúng là lỗ mãng, không sợ giữa đường bị bọn buôn lậu bắt đi à."
Thím ba vừa nói vừa chuyển qua Diêu Liên Phát, âm dương quái khí nói: "Anh cả, không phải tôi nói anh chứ, Tam Tam nhà anh là con gái, anh để cho nó tùy tiện chạy rông khắp nơi, điên điên khùng khùng, bị mang tiếng mất nết thì hỏng đó."
(*)Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
"Thím ba, thím đừng có đánh trống lãng, trong lòng thím giấu giếm cái gì, thiếm rõ ràng nhất. Tên Vương Tiểu Mãng đó, thím cho rằng tôi không hỏi thăm rõ ràng sao?" Diêu Tam Tam quay đầu nói với Diêu Liên Phát: "Cha, tên Vương Tiểu Mãng đó, chính là một gã du côn khốn nạn, chuyên làm việc bất lương, thứ người xấu xa như vậy, thím ba giới thiệu cho chị hai, chẳng phải cố ý lừa bịp sao?”.
Diêu Liên Phát sững sốt, nhưng ngay sau đó lại ra vẻ bàng quan, nói: "Tao đã tìm hiểu rồi, thím ba mày cũng đã nói riêng với tao, không phải bàn chuyện cưới gả với đối tượng đầu tiên không thành, nên chậm trễ việc hôn nhân sao? Nói không thành, thì người ta không được tìm đối tượng nữa à? “
Diêu Tam Tam vừa nghe đã muốn nổi giận, Diêu Liên Phát, thật đúng là chẳng hề coi trọng con gái! Cô nhìn nhìn thím ba, giận quá hóa cười.
"Thím ba, khoan hãy nói chuyện khác, thím hãy nói xem, tên Vương Tiểu Mãng kia, rốt cuộc năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà gã có bốn anh chị em, gã là con thứ hai, người em thứ ba của gã đã kết hôn sinh con, thím nói gã hai mươi ba hả?"
"Thím nhớ không rõ lắm, có lẽ nhớ lầm vài tuổi, nhưng cũng xấp xỉ cỡ đó." Ánh mắt thím ba né tránh, nói: "Chuyện này có gì đâu? Lớn hay nhỏ vài tuổi, có gì ghê gớm? Kén rể tới cửa, số tuổi như vậy là vừa đúng, lớn hơn vài tuổi chẳng phải sẽ chững chạc hơn sao?"
"Gã không phải là cháu trai kế nhà mẹ đẻ của thím sao? Thím có thể không biết rõ gã bao lớn ư? Số tuổi còn không rõ, thì thím mai mối cái gì?” Diêu Tam Tam bác bỏ thím ba, rồi nói với Diêu Liên Phát: "Cha, tên Vương Tiểu Mãng kia, năm nay hai mươi chín rồi, lớn hơn chị hai những mười ba tuổi. Em út trong nhà gã, cũng đã hai mươi, thím ba nói bà ấy nhớ lộn, cha tin không?"
"Mày nghe ai nói bậy vậy? Người ngoài ai có thể biết được nó bao lớn?" Trên mặt thím ba đã có vẻ ngượng ngập, nhưng vẫn còn mạnh miệng
"Tôi hỏi thăm mấy người già, mấy người phụ nữ trong thôn còn nói, cả nhà gã sống chung, cháu nội trong nhà đều đã đi học, thím ba, chuyện này có gì sai không?"
Diêu Tam Tam đã làm là làm triệt để, nói ra hết những tin tức nge được. Truyện được edit bởi mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đônThì ra, tên Vương Tiểu Mãng kia, không chỉ giấu gếm số tuổi, mà còn là một tên du thủ du thực, chơi bời lêu lổng cũng thôi đi, đằng này tay chân còn không sạch sẽ, danh tiếng trong thôn rất xấu, một kẻ đón gió thối mười dặm.
(*)Người ta thường nói đón “gió xuân mười dặm”. Tên Tiểu Mãng này là kẻ đầu trộm đuối cướp, nên nói “đón gió thối mười dặm”.
"Đến cả trẻ con cũng biết gã, bắt gà trộm chó, rút tỏi ngắt hành, chuyện tốt không làm, chuyện xấu không ai theo kịp, cả ngày không làm việc đàng hoàng, thím ba, tôi nó không sai chứ? Thím nói thím giới thiệu người như vậy cho chị hai, chẳng phải thím không có lương tâm sao?".
Bị Diêu Tam Tam chất vấn như vậy, mặt thím ba đã sung huyết thành cà tím, hầm hừ nói: "Tao thật đúng là có lòng hảo tâm mà mang tiếng lòng lang dạ thú, làm gì đến mức nghiêm trọng như mày nói? Anh cả chị cả, các người không ngẫm lại đi, nếu là thanh niên trẻ không một tật xấu, người ta có thèm ở rể cho cái nhà này sao?”.
"Chỉ vậy thôi sao? Vì sao bây giờ gã lại đột nhiên muốn ra ngoài ở rể?" Diêu Tam Tam cười lạnh, "Cha, con còn nghe nói, mấy năm trước gã liều mạng quấn lấy con gái một nhà nọ, la lối om sòm lăn lộn ăn vạ, quấy rối người ta đến hết cách, phải gả đi vùng khác, việc này đúng như lời thím ba nói là bàn bạc không thành đó”.
"Còn chưa có hết đâu, chuyện mới tháng trước thôi, Vương Tiểu Mãng bò lên đầu tường người ta, nhìn lén con gái người ta tắm, bị người trong nhà họ bắt gặp, cầm gậy gộc đuổi ra khỏi thôn, hiện giờ người ta rất tức giận, muốn đánh gãy chân gã, báo cảnh sát bắt gã, gã sợ tới nỗi chạy mất, đã mấy ngày không dám về thôn.
"Thím ba, giờ gã có nhà mà không dám về, muốn ra ngoài ở rể, thím liền toan tính lên người chị hai tôi, có phải không? Chúng tôi có thù hận gì với thím? Cháu trai nhà mẹ là cháu, cháu gái nhà chồng thì không phải là người sao? Thím đây chẳng phải không có lương tâm sao? Chuyện này phải nên vả nát miệng thím”.
Diêu Tam Tam nói cho hết lời, cười lạnh lùng nhìn gương mặt xinh đẹp của vị thím ba kia, muốn xông tới cho bà ta vài bạt tai, tuy nói thím bà là bề trên, nhưng nay cũng chỉ mới ba mươi tuổi, lại biết ăn mặc, vẽ lông mày, làm mặt trắng tinh, khiến người ta phát bực.
Diêu Tam Tam thầm cân nhắc một chút, vóc dáng mình gầy đét, thím ba cũng không coi là lùn, muốn vả tới mặt bà ta, sợ rằng với không tới! Có thể dùng băng ghế đệm chân không nhỉ?
"Thím ba nó, sao cô có thể làm vậy? Đó là chuyện người làm sao?" Trương Hồng Cúc đỏ mắt nói.
"Chuyện này, tôi không biết, tôi thật sự không biết." Thím ba vội vàng giải thích, không phải bà ta sợ một nhà Diêu Liên Phát, nhưng nếu nhà Diêu Liên Phát nói ra ngoài, sợ rằng người trong thôn sẽ mắng bà ta thất đức. Ban đầu bà ta cho rằng, cách mấy chục dặm đường, sẽ không ai biết những chuyện này, nào ngờ Diêu Tam Tam tìm tới tận ổ.
Cho nên, thím ba vẫn còn cãi chày cãi cối: "Anh cả, tôi thật sự không có ý xấu. Tôi chỉ nghĩ, gia đình anh khó khăn, chọn rể, chỉ cần hắn không tàn không thiếu, xem như hắn trẻ tuổi phạm ít lỗi nhỏ. Đến nhà, anh dạy dỗ mấy năm là có thể sống an ổn qua ngày rồi, anh nói xem tôi đây không phải vì quan tâm nhà anh hay sao? Tôi cũng không thường về nha mẹ đẻ, tôi nào biết. . . . . ."
Thím ba còn chưa nói hết, một cây chổi đã đột ngột đập tới, hung hăng nện lên người bà ta, Diêu Tiểu Đông đỏ mắt, nổi điên đập thím ba liên tiếp mấy chổi.
Thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, dù cho tính tình Diêu Tiểu Đông dịu dàng, lúc này cũng không nhịn nỗi sự tức giận. Đối với một thiếu nữ mười sáu tuổi mà nói, việc này không phải vô cùng nhục nhã sao?
"Mày… mày bị thần kinh hả? Việc hôn nhân không thành nhưng nhân nghĩa còn đây, nhà mày chỉ có điều kiện như vậy, còn trông mong tìm được chỗ nào tốt?" Thím ba vừa nói, vừa chạy ra ngoài, Diêu Tam Tam nghe thấy chói tai, bảo Diêu Tiểu Đông:
"Chị hai? Chị lấy chổi làm chi? Để em đi lấy cho chị cái xẻng."
Diêu Tam Tam gào lên như vậy, thím ba càng chạy nhanh hơn. Diêu Tiểu Đông giận đến nỗi quẳng chổi, bụm mặt khóc.
Diêu Liên Phát chôn đầu im lặng, Trương Hồng Cúc tức tối mắng thím ba thất đức, lại oán trách Diêu Liên Phát: "Không phải ông nói đã hỏi thăm rồi sao? Ông hỏi thăm cái quỷ gì?"
Diêu Liên Phát nghẹn họng hồi lâu mới nói: "Tôi nghe nhà thằng ba nói rất được, ngày nọ mẹ vợ thằng ba tới, tôi hỏi nữa, cũng nói thanh niên trẻ rất tốt, rất thông minh, cách xa mấy chục dặm đường, tôi hỏi ai được nữa? Nào biết. . . . . ."
Tìm hiểu đối tượng xem mắt mà đi hỏi mẹ ruột của bà mối, biết nói Diêu Liên Phát như thế nào đây, haiz!
"Đàn bà thúi, ả tám phần là muốn chết mà, thằng ba cũng không ra gì, có người đàn bà thôi mà cũng quản không xong." Diêu Liên Phát mở miệng mắng, thấy Diêu Tiểu Đông còn đang bụm mặt khóc, tự cảm thấy mình đuối lý, mới cau mày an ủi: "Đừng có khóc, chuyện này coi như thôi, mình không quan tâm tới gã nữa là được. Yên tâm, lần sau có bàn chuyện hôn nhân nữa, tao nhất định sẽ đi tìm hiểu rõ ràng."
"Lần sau? Cha, thím ba nói mấy lời khó nghe, nhưng cũng có mấy phần sự thật, chúng ta nghèo mà gấp gáp kén rể tới nhà, chẳng phải loại người có chỗ thiếu hụt, có vấn đề? Mũi lệch mắt lé, nhân phẩm tồi tệ, cha cũng dám dẫn về nhà sao, cha làm vậy không phải ép chết chị hai sao!"
"Vậy mày nói phải làm sao? Chẳng lẽ phải ép chết tao mới được?" Diêu Liên Phát nén giận cả buổi trời, rốt cuộc trút xuống đầu con gái, "Muốn trách thì trách mẹ mày đi, ai kêu bà ta sinh ra cả ổ con gái chúng mày? Gà ấp còn có trống có mái, mẹ mày có thể sinh con trai cho tao, tao còn cần kén người ở rể cho nó sao?"
Diêu Tiểu Đông xoay người, khóc bỏ vào phòng, Diêu Tiểu Cải nãy giờ vẫn không lên tiếng cũng vào theo.
Diêu Tiểu Đông nằm lỳ trên giường khóc đến đau lòng, Diêu Tiểu Cải liền vỗ lưng chị hai, nhẹ giọng khuyên: "Chị hai, chị đừng khóc nữa, em không tin, chỉ toàn gặp người không ra gì? Ba chị em mình làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền, xây nhà lên, nhất định có thể gặp được người tốt."
Từ đầu đến cuối, Diêu Tiểu Cải đều như một kẻ bàng quan, thờ ơ chứng kiến trò cười kia, Diêu Tiểu Cải thông minh và tỉnh táo, từ lâu cô đã biết xem xét thời cơ, nhìn sắc mặt người khác, cũng biết nên làm thế nào để bảo vệ chính mình. Trong lòng Diêu Tiểu Cải hiểu rất rõ, nếu Diêu Tiểu Đông không ở nhà kén rể, không tới hai năm, sẽ đến phiên cô thôi.
Diêu Tiểu Cải tự nhủ, theo như phong tục nông thôn, muốn giữ thì giữ con gái lớn, không giữ con gái thứ hai!
Cho nên, động cơ của Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam hoàn toàn bất đồng. Ta không thể nói Diêu Tiểu Cải ích kỷ, dù sao ai cũng muốn được gả tốt, chỉ có thể nói, cô quá bình tĩnh, quá thông minh rồi.
Chiến tranh ngoài phòng, vẫn còn đang tiếp diễn.
"Cha, ba chị em chúng con, đều có thể chăm sóc cho cha lúc về già, sau này em Tư về nhà, nhất định cũng sẽ hiếu thảo với cha, sao phải kến rể cho chị hai chứ? Dù chọn rể hay gả đi, cũng phải là đối tượng thích hợp với chị ấy, phải do chính chị vừa ý, tình nguyện trong lòng. Cha cứ khăng khăng kén rể cho chị, trái phải đều không như ý, cả đời chị ấy cũng sẽ không được hạnh phúc”.
"Mày đừng có khua môi múa mép cho tao, mày là con nít vắt mũi chưa sạch, biết cái gì!" Diêu Liên Phát lập tức trở mặt, quay đầu mắng Trương Hồng Cúc: "Xem xem bà nuôi con gái tốt thế nào đi, con trai thì đâu có như vậy, con gái không giữ được, chờ mình chết rồi, ai bưng hũ cốt cho mình? Ngay cả một miếng giấy tiền vàng bạc của con cháu đời sau trên mồ mả cũng chẳng có."
"Cha, đây là tư tưởng phong kiến, để khi cha chết có người đốt vàng mã, mà cha phải ép chết con gái ruột ư?" Diêu Tam Tam gần như hét lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook