Tại Sao Rơi Trúng Anh?
-
Chương 60: Lá thư
" Để em giúp anh ..."
" Không cần .. Em lại sofa ngồi cho anh , anh không muốn ông già lại mắng mình đày đọa vợ..."
Cô : " ..." Nét mặt ranh mãnh lui về một bên nhìn chồng mình thể hiện.
Một lúc sau :
Bảo Thiên nhăn mặt chạy tới đi lui trước mặt Diệp Ngôn. Hắn ta cũng bất giác cau mày lại.. Một cách tay kéo cô vô lòng hắn, Bảo Thiên nhìn hắn mắt chớp chớp miệng mĩm cười tươi như hoa.
" Á..... Diệp Ngôn sao anh nhéo tai em đau quá...!!! "
" Không chỉ nhéo tai không đâu, mũi nữa đây ...."
Bảo Thiên nằm trong lòng hắn cựa quậy né tránh không ngừng mĩm cười toét lên...
" ... Nằm yên cho anh ... Xem em còn dám đi qua đi lại nữa không " Cô úp mặt vào ngực Diệp Ngôn cười khúc khích đùa giỡn cùng anh. Cả hai quên mất đang ở thư phòng, đùa giỡn với nhau như hai đứa trẻ. Thật tình ở công ty mà thấy cảnh Diệp Tổng như thế này thì nhân viên chắc sẽ hết hồn hết mất thôi. Chắc họ xem Bảo Thiên giống với " Khuynh Quốc Yêu Cơ " đấy..
----
Tố Thanh Thanh gõ gõ cửa phòng, Bảo Thiên đỏ bừng mặt nhảy ngay khỏi lòng của Diệp Ngôn, hắn thấy vậy ôm cô lại bằng một cánh tay nhưng đủ làm cô không rời đi được, mặt cô càng đỏ phừng phừng hơn..
" Anh ...!! Mau buông em ra, Anh đang cố tình " Bảo Thiên nhỏ giọng nói vào tai anh. Hơi thở của cô tiến lại gần càng làm anh muốn giữ chặt cô hơn.
Tố Thanh Thanh thấy vậy mĩm cười hiểu ý quay ngay đi :
" Hai đứa xuống ăn cơm nhé ..." Bà rời đi nhanh chóng để lại không gian cho hai bạn trẻ
" Vâng chúng con sẽ xuống ngay..." Bảo Thiên lên tiếng đáp lại trong ngượng ngùng. Còn Đại Boss không biết xấu hổ nhà ta vẫn im lặng nhìn cô giữ nguyên tư thế.
Bảo Thiên vừa ngượng vừa tức đỏ mặt quay sang trừng mắt với chồng cô quát to :
" Anh trêu chọc em vui lắm sao ...Xấu hổ chết được mà "
Bảo Thiên vừa nói xong Diệp Ngôn giữ nét mặt nghiêm nghị hướng về phía cửa nói :
" Mẹ còn chuyện gì dặn dò nữa sao ...! "
Sau khi nghe Bảo Thiên nhảy nhổm lên mở to mắt quay ngay ra cửa.. Không thấy ai cô biết ngay là bị chọc ghẹo lần hai, lần này mất mặt toàn phần luôn. Một phát dính cả hai chiêu lừa của Diệp Tổng nhà ta...
" Anh ...!! Anh quá đáng .. huhu.. Tức chết em mà "
Cô kéo cổ áo hắn thật mạnh chuẩn bị gầm lên thì nụ hôn chợt đến nhanh như nước của đội cứu hỏa, như cơn mưa rào khi trời hè đổ lửa...
Ai đó nằm trong lòng ai kia phản kháng trong vô ích rồi cũng bị lực hút của nó làm chìm đắm vào vị ngọt đôi môi.
" Anh nghĩ mình nên quá đáng nhiều thêm chút nữa "
Bảo Thiên : " ... " Nói chuyện với mấy ông chồng không biết liêm sỉ là gì thì rất hao chất xám.
----
Có một vị phu nhân hai má hồng đẩy phu quân mình ra , vội chạy ra ngoài cửa, miệng vẫn mĩm người hạnh phúc.. Người phía sau đứng dậy từ tốn bước theo sau, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương về theo phu nhân mình. Mỗi lúc cô như trẻ con vô ưu vô lo thế này thật đáng yêu làm sao. Diệp Ngôn quyết tâm phải giữ mãi được nụ cười trên môi của cô..
----
Cả nhà đang ngồi ăn cơm thì nghe có người gửi thư đến.. Diệp Viễn nhận thư xong đọc rồi tối sầm mặt lại nhìn hai người ngồi đối diện là Diệp Ngôn và Bảo Thiên...
" Sao thế " Tố Thanh Thanh ngồi bên cạnh nhạy cảm phát hiện việc gì không tốt nên lên tiếng trước.
---
" Có chuyện gì vậy ba .." Diệp Ngôn lên tiếng ngay sau đó đưa tay đón lấy thư...
" Hummm... bắt cả nhà họ Hà, kêu chúng ta đem bằng chứng lấy được đi chuộc ư..."
- " Họ điều tra nhanh thật đấy..!! quả thật không thể xem thường ..." Diệp Viễn nói tiếp sau đó
" Nhưng điều kỳ lạ ở đây là Hà Tịnh Kỳ cũng đang cùng bị giam giữ ..."
Bảo Thiên nghe xong cô đánh rơi chiếc đũa xuống bàn :
" Con vẫn ở đây vậy người bị bắt là ai ..."
----
Tất cả người trong Diệp Gia tối sầm mặt lại cúi đầu suy nghĩ. Nhưng rồi Diệp Ngôn quay qua nhìn Bảo Thiên. Cô ấy bắt thấy ánh nhìn từ chồng mình liền giật mình hét to:
" Là ... Là Tiểu Vy ... Họ đã tưởng lầm người....nhưng tại sao lại như vậy ..."
- " Giờ không phải thời gian suy nghĩ lý do... Mà là phải mau tìm cách cứu người " Diệp Viễn chen vào....
---
Bảo Thiên định cầm điện thoại lên thử liên lạc với Tiểu Vy xem hy vọng là cô đoán sai, nhưng Diệp Ngôn đã nhanh hơn một bước nhận được tin đó.
" Anh nhận được tin từ ai vậy, sao anh biết được ...??? " - " Từ Vũ Ca ..." Diệp Ngôn trả lời trong lúc căng thẳng mà miệng hắn lại hơi nhếch mép lên chợt nhận ra thêm vấn đề gì đó.. Bảo Thiên nghe xong cũng thấy hơi ngỡ ngàng nhưng lúc này là lúc nào rồi , cứu Tiểu Vy trước những chuyện khác tính sau..
" Không cần .. Em lại sofa ngồi cho anh , anh không muốn ông già lại mắng mình đày đọa vợ..."
Cô : " ..." Nét mặt ranh mãnh lui về một bên nhìn chồng mình thể hiện.
Một lúc sau :
Bảo Thiên nhăn mặt chạy tới đi lui trước mặt Diệp Ngôn. Hắn ta cũng bất giác cau mày lại.. Một cách tay kéo cô vô lòng hắn, Bảo Thiên nhìn hắn mắt chớp chớp miệng mĩm cười tươi như hoa.
" Á..... Diệp Ngôn sao anh nhéo tai em đau quá...!!! "
" Không chỉ nhéo tai không đâu, mũi nữa đây ...."
Bảo Thiên nằm trong lòng hắn cựa quậy né tránh không ngừng mĩm cười toét lên...
" ... Nằm yên cho anh ... Xem em còn dám đi qua đi lại nữa không " Cô úp mặt vào ngực Diệp Ngôn cười khúc khích đùa giỡn cùng anh. Cả hai quên mất đang ở thư phòng, đùa giỡn với nhau như hai đứa trẻ. Thật tình ở công ty mà thấy cảnh Diệp Tổng như thế này thì nhân viên chắc sẽ hết hồn hết mất thôi. Chắc họ xem Bảo Thiên giống với " Khuynh Quốc Yêu Cơ " đấy..
----
Tố Thanh Thanh gõ gõ cửa phòng, Bảo Thiên đỏ bừng mặt nhảy ngay khỏi lòng của Diệp Ngôn, hắn thấy vậy ôm cô lại bằng một cánh tay nhưng đủ làm cô không rời đi được, mặt cô càng đỏ phừng phừng hơn..
" Anh ...!! Mau buông em ra, Anh đang cố tình " Bảo Thiên nhỏ giọng nói vào tai anh. Hơi thở của cô tiến lại gần càng làm anh muốn giữ chặt cô hơn.
Tố Thanh Thanh thấy vậy mĩm cười hiểu ý quay ngay đi :
" Hai đứa xuống ăn cơm nhé ..." Bà rời đi nhanh chóng để lại không gian cho hai bạn trẻ
" Vâng chúng con sẽ xuống ngay..." Bảo Thiên lên tiếng đáp lại trong ngượng ngùng. Còn Đại Boss không biết xấu hổ nhà ta vẫn im lặng nhìn cô giữ nguyên tư thế.
Bảo Thiên vừa ngượng vừa tức đỏ mặt quay sang trừng mắt với chồng cô quát to :
" Anh trêu chọc em vui lắm sao ...Xấu hổ chết được mà "
Bảo Thiên vừa nói xong Diệp Ngôn giữ nét mặt nghiêm nghị hướng về phía cửa nói :
" Mẹ còn chuyện gì dặn dò nữa sao ...! "
Sau khi nghe Bảo Thiên nhảy nhổm lên mở to mắt quay ngay ra cửa.. Không thấy ai cô biết ngay là bị chọc ghẹo lần hai, lần này mất mặt toàn phần luôn. Một phát dính cả hai chiêu lừa của Diệp Tổng nhà ta...
" Anh ...!! Anh quá đáng .. huhu.. Tức chết em mà "
Cô kéo cổ áo hắn thật mạnh chuẩn bị gầm lên thì nụ hôn chợt đến nhanh như nước của đội cứu hỏa, như cơn mưa rào khi trời hè đổ lửa...
Ai đó nằm trong lòng ai kia phản kháng trong vô ích rồi cũng bị lực hút của nó làm chìm đắm vào vị ngọt đôi môi.
" Anh nghĩ mình nên quá đáng nhiều thêm chút nữa "
Bảo Thiên : " ... " Nói chuyện với mấy ông chồng không biết liêm sỉ là gì thì rất hao chất xám.
----
Có một vị phu nhân hai má hồng đẩy phu quân mình ra , vội chạy ra ngoài cửa, miệng vẫn mĩm người hạnh phúc.. Người phía sau đứng dậy từ tốn bước theo sau, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương về theo phu nhân mình. Mỗi lúc cô như trẻ con vô ưu vô lo thế này thật đáng yêu làm sao. Diệp Ngôn quyết tâm phải giữ mãi được nụ cười trên môi của cô..
----
Cả nhà đang ngồi ăn cơm thì nghe có người gửi thư đến.. Diệp Viễn nhận thư xong đọc rồi tối sầm mặt lại nhìn hai người ngồi đối diện là Diệp Ngôn và Bảo Thiên...
" Sao thế " Tố Thanh Thanh ngồi bên cạnh nhạy cảm phát hiện việc gì không tốt nên lên tiếng trước.
---
" Có chuyện gì vậy ba .." Diệp Ngôn lên tiếng ngay sau đó đưa tay đón lấy thư...
" Hummm... bắt cả nhà họ Hà, kêu chúng ta đem bằng chứng lấy được đi chuộc ư..."
- " Họ điều tra nhanh thật đấy..!! quả thật không thể xem thường ..." Diệp Viễn nói tiếp sau đó
" Nhưng điều kỳ lạ ở đây là Hà Tịnh Kỳ cũng đang cùng bị giam giữ ..."
Bảo Thiên nghe xong cô đánh rơi chiếc đũa xuống bàn :
" Con vẫn ở đây vậy người bị bắt là ai ..."
----
Tất cả người trong Diệp Gia tối sầm mặt lại cúi đầu suy nghĩ. Nhưng rồi Diệp Ngôn quay qua nhìn Bảo Thiên. Cô ấy bắt thấy ánh nhìn từ chồng mình liền giật mình hét to:
" Là ... Là Tiểu Vy ... Họ đã tưởng lầm người....nhưng tại sao lại như vậy ..."
- " Giờ không phải thời gian suy nghĩ lý do... Mà là phải mau tìm cách cứu người " Diệp Viễn chen vào....
---
Bảo Thiên định cầm điện thoại lên thử liên lạc với Tiểu Vy xem hy vọng là cô đoán sai, nhưng Diệp Ngôn đã nhanh hơn một bước nhận được tin đó.
" Anh nhận được tin từ ai vậy, sao anh biết được ...??? " - " Từ Vũ Ca ..." Diệp Ngôn trả lời trong lúc căng thẳng mà miệng hắn lại hơi nhếch mép lên chợt nhận ra thêm vấn đề gì đó.. Bảo Thiên nghe xong cũng thấy hơi ngỡ ngàng nhưng lúc này là lúc nào rồi , cứu Tiểu Vy trước những chuyện khác tính sau..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook