Tại Sao Rơi Trúng Anh?
-
Chương 61: Tình Hình
Vũ Ca vội đi đến nhà Diệp Ngôn, anh ta với nét mặt khó coi vô cùng, mồ hôi đổ như mưa, hắn đi nhanh vào trong cất tiếng :
" Tên khốn kiếp nhà anh ..... Diệp ...."
Chưa nói dứt lời thì nhìn thấy Diệp Viễn đang ngồi tay cầm tách trà nhìn hắn...
----
" Cháu chào bác ạ....!!! "
Vũ Ca cuối đầu chào thật lễ phép và thận trọng.
" Đình Văn, cháu khỏe không ...? Cháu ngồi đi...."
Diệp Viễn nở nụ cười thân thiết, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Vũ Ca...
Anh ta thấy vậy vội nhìn nhìn hai vợ chồng Diệp Ngôn rồi khép nép ngồi xuống một cách ngoan ngoãn.
Khiến Diệp Ngôn khi nhìn thấy trong hoàn cảnh đang sôi sục này cũng bất giác cố nhịn cười....
" Nhà họ cổ đã bắt cả Hà Gia, nhưng mà lại bắt nhằm Tiểu Vy... Chuyện này thật khó hiểu ..."
Diệp Viễn lên tiếng đầu tiên...
Mọi người đều trầm mặt một lát sau...
Bảo Thiên đột nhiên có phát hiện liền hét lên :
" Con hiểu rồi, chắc chắn, chắc chắn là sợi dây chuyền...."
Diệp Ngôn nghe xong quay qua nhìn cô có vẻ chưa hiểu lắm, Cô bắt đầu giải thích việc Tiểu Vy nói có người đàn ông lạ mặt nhìn cô ấy trầm trầm, nhưng lúc đó Tiểu Vy đang cầm sợi dây đeo lên chụp ảnh..
Có thể Cỗ gia điều tra được là trên cổ cô có sợi dây Lục Bảo Ngọc, rồi tình cờ bọn bắt cóc hành động đúng lúc tiểu Vy đang đeo nó vào cổ.
----
Bảo Thiên liền ôm mặt cúi đầu nép vào lòng Diệp Ngôn mắt rưng rưng :
" Tất cả là lỗi do em, em liên lụy anh hai, nhà họ Hà và giờ là cả Tiểu Vy... là em ..."
Diệp Ngôn vỗ lưng cô an ủi,,, " Đừng lo lắng, có anh ở đây, Cỗ Gia không dám ra tay bừa đâu... Chúng chán sống hết rồi sao.... " Bảo Thiên nghe vậy lòng bỗng chốc yên tâm bình tĩnh lại. Diệp Ngôn im lặng vài giây. Hắn thật sự nghĩ đời không có từ " Nếu .." Nhưng từ đó thật sự xuất hiện, người bị bắt là Bảo Thiên của hắn, thì chắc ngay lúc này hắn sẽ không bình tĩnh ngồi nghĩ cách cứu, mà trực tiếp sang bằng Cỗ Gia..
Vũ Ca ngồi đối diện cũng chạm tay tới an ủi cô... Bảo Thiên nghĩ không biết là do cô may mắn hay Tiểu Vy quá xui xẻo, tại sao cuộc đời lại bị hiểu lầm đúng lúc như thế... Nếu cô để ý hơn thì có thể chuyện không đến nông nổi này...
----
" Không phải lỗi của ai lúc này... lúc này nên nghĩ ngay cách cứu bọn họ... Dù Hà Gia có làm bao nhiêu việc xấu đi, nhưng mà vẫn là người thân của vợ con, con cũng không muốn họ xảy ra việc gì..." Diệp Ngôn cất giọng nói trầm trầm nhìn mọi người xung quanh...
Bảo Thiên tay nắm chặt tay anh ngước nhìn anh rồi nói :
" Cám ơn anh ..."
Hắn cuối xuống nhìn cô chỉ mĩm cười nhẹ nhàng, thể hiện tình cảm dịu dàng nhưng đầy mãnh liệt qua ánh mắt...
-----
Lúc này bên phía Hà Gia bị nhốt trong một ngôi nhà cũ ngoại ô thành phố có nhiều vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt....
--
" Ăn cơm đi...."
Một vệ sĩ giấu mặt đưa cơm vào cho bọn họ... Nhưng quan sát xung quanh thì không thấy Tiểu Thiên bị giam cầm cùng bọn họ...
----
" Mấy tên ngốc kia dám cả gan cho người đánh cắp tài liệu, ... được ... được lắm,... muốn xuống địa ngục sớm thì ta không cản... Đợi nhà họ Diệp đến ta cho các người chết chung cả lũ..."
Giọng nói đầy phẫn nộ và tiếng cười điên cuồng ngạo mạng của Cổ Mạnh Y vang lên trong căn nhà hoang...
Hà Trác Phi lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Cổ Mạnh Y và tính điên cuồng của hắn.. Anh ta cười thầm trong bụng
" May mà em gái mình không lấy hắn, may mà Diệp Ngôn đã xuất hiện nếu không cả cuộc đời nó không biết phải làm sao mà sống tiếp..."
Thấy Trác Phi nhìn mình ánh mắt cười cười hắn tiến lại gần anh ta cất giọng lạnh lẽo nói :
" Cô ấy đang trong tay tôi ..." hahahaha
Vừa nói xong, hắn vừa lấy một thanh gỗ gần đó đánh vào người của Hà Trác Phi làm anh ta hét lên trong đau đớn
" Dám cười , cười ta nè, ta cho nhà họ Hà các người sống không được chết cũng không xong...."
" Mày dám động đến nó Diệp Ngôn sẽ không để mày sống yên, tên điên kia ..."
Trác Phi hét to vào mặt hắn.
Cổ Mạnh Y đứng lại quay lưng về hắn cười nhạt rồi bỏ đi...
----
Tiểu Vy lúc này sau khi bị bắt cóc thì tỉnh lại trong một căn phòng rộng lớn...Cô bị trói hai tay và hai chân lại, nằm co ro trong căn phòng...
Tiểu Vy cố nhích từng chút một lại góc tường ngồi nép vào.. Gương mặt cô bị bịt kín miệng vô cùng sợ hãi nước mắt rơi lộp độp...
Cô liên tục hỏi tại sao mình lại bị bắt đến đây... huhu ....
Có tiếng bước chân từ từ bên ngoài bước vào trong, một bóng dáng đàn ông cao to, trang phục lịch lãm, nụ cười ngọt ngào xen lẫn sự tà ác khó đoán...
Hắn bước tới nhìn thấy cô liền nhếch mép cười nhẹ tiến lại càng gần:
" Xin chào vợ tương lai, chúng ta lại gặp nhau một lần nữa.." Tiểu Vy nghe hắn nói, ngước lên nhìn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn...
---
" Tôi là Cổ Mạnh Y, người mà nhà họ Hà cô sẽ chuẩn bị gả cô cho tôi, vậy mà cô có phúc không biết hưởng đi theo tên Diệp Ngôn đó, còn dám lẻn vào ăn cắp tài liệu... "
Vừa nó hắn vừa ngồi xuống mở khăn bịt miệng của Tiểu Vy ra ....
" Tôi không biết gì hết, tôi không biết gì hết.. anh bắt nhầm người rồi... Tôi không phải vợ Diệp Tổng... Tôi tên Tiểu Vy... mau thả tôi ra đi..." Cô ấy hốt hoảng hét to vào mặt hắn, cô đảo lộn tay chân giãy giụa không ngừng....
" Tên khốn kiếp nhà anh ..... Diệp ...."
Chưa nói dứt lời thì nhìn thấy Diệp Viễn đang ngồi tay cầm tách trà nhìn hắn...
----
" Cháu chào bác ạ....!!! "
Vũ Ca cuối đầu chào thật lễ phép và thận trọng.
" Đình Văn, cháu khỏe không ...? Cháu ngồi đi...."
Diệp Viễn nở nụ cười thân thiết, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Vũ Ca...
Anh ta thấy vậy vội nhìn nhìn hai vợ chồng Diệp Ngôn rồi khép nép ngồi xuống một cách ngoan ngoãn.
Khiến Diệp Ngôn khi nhìn thấy trong hoàn cảnh đang sôi sục này cũng bất giác cố nhịn cười....
" Nhà họ cổ đã bắt cả Hà Gia, nhưng mà lại bắt nhằm Tiểu Vy... Chuyện này thật khó hiểu ..."
Diệp Viễn lên tiếng đầu tiên...
Mọi người đều trầm mặt một lát sau...
Bảo Thiên đột nhiên có phát hiện liền hét lên :
" Con hiểu rồi, chắc chắn, chắc chắn là sợi dây chuyền...."
Diệp Ngôn nghe xong quay qua nhìn cô có vẻ chưa hiểu lắm, Cô bắt đầu giải thích việc Tiểu Vy nói có người đàn ông lạ mặt nhìn cô ấy trầm trầm, nhưng lúc đó Tiểu Vy đang cầm sợi dây đeo lên chụp ảnh..
Có thể Cỗ gia điều tra được là trên cổ cô có sợi dây Lục Bảo Ngọc, rồi tình cờ bọn bắt cóc hành động đúng lúc tiểu Vy đang đeo nó vào cổ.
----
Bảo Thiên liền ôm mặt cúi đầu nép vào lòng Diệp Ngôn mắt rưng rưng :
" Tất cả là lỗi do em, em liên lụy anh hai, nhà họ Hà và giờ là cả Tiểu Vy... là em ..."
Diệp Ngôn vỗ lưng cô an ủi,,, " Đừng lo lắng, có anh ở đây, Cỗ Gia không dám ra tay bừa đâu... Chúng chán sống hết rồi sao.... " Bảo Thiên nghe vậy lòng bỗng chốc yên tâm bình tĩnh lại. Diệp Ngôn im lặng vài giây. Hắn thật sự nghĩ đời không có từ " Nếu .." Nhưng từ đó thật sự xuất hiện, người bị bắt là Bảo Thiên của hắn, thì chắc ngay lúc này hắn sẽ không bình tĩnh ngồi nghĩ cách cứu, mà trực tiếp sang bằng Cỗ Gia..
Vũ Ca ngồi đối diện cũng chạm tay tới an ủi cô... Bảo Thiên nghĩ không biết là do cô may mắn hay Tiểu Vy quá xui xẻo, tại sao cuộc đời lại bị hiểu lầm đúng lúc như thế... Nếu cô để ý hơn thì có thể chuyện không đến nông nổi này...
----
" Không phải lỗi của ai lúc này... lúc này nên nghĩ ngay cách cứu bọn họ... Dù Hà Gia có làm bao nhiêu việc xấu đi, nhưng mà vẫn là người thân của vợ con, con cũng không muốn họ xảy ra việc gì..." Diệp Ngôn cất giọng nói trầm trầm nhìn mọi người xung quanh...
Bảo Thiên tay nắm chặt tay anh ngước nhìn anh rồi nói :
" Cám ơn anh ..."
Hắn cuối xuống nhìn cô chỉ mĩm cười nhẹ nhàng, thể hiện tình cảm dịu dàng nhưng đầy mãnh liệt qua ánh mắt...
-----
Lúc này bên phía Hà Gia bị nhốt trong một ngôi nhà cũ ngoại ô thành phố có nhiều vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt....
--
" Ăn cơm đi...."
Một vệ sĩ giấu mặt đưa cơm vào cho bọn họ... Nhưng quan sát xung quanh thì không thấy Tiểu Thiên bị giam cầm cùng bọn họ...
----
" Mấy tên ngốc kia dám cả gan cho người đánh cắp tài liệu, ... được ... được lắm,... muốn xuống địa ngục sớm thì ta không cản... Đợi nhà họ Diệp đến ta cho các người chết chung cả lũ..."
Giọng nói đầy phẫn nộ và tiếng cười điên cuồng ngạo mạng của Cổ Mạnh Y vang lên trong căn nhà hoang...
Hà Trác Phi lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Cổ Mạnh Y và tính điên cuồng của hắn.. Anh ta cười thầm trong bụng
" May mà em gái mình không lấy hắn, may mà Diệp Ngôn đã xuất hiện nếu không cả cuộc đời nó không biết phải làm sao mà sống tiếp..."
Thấy Trác Phi nhìn mình ánh mắt cười cười hắn tiến lại gần anh ta cất giọng lạnh lẽo nói :
" Cô ấy đang trong tay tôi ..." hahahaha
Vừa nói xong, hắn vừa lấy một thanh gỗ gần đó đánh vào người của Hà Trác Phi làm anh ta hét lên trong đau đớn
" Dám cười , cười ta nè, ta cho nhà họ Hà các người sống không được chết cũng không xong...."
" Mày dám động đến nó Diệp Ngôn sẽ không để mày sống yên, tên điên kia ..."
Trác Phi hét to vào mặt hắn.
Cổ Mạnh Y đứng lại quay lưng về hắn cười nhạt rồi bỏ đi...
----
Tiểu Vy lúc này sau khi bị bắt cóc thì tỉnh lại trong một căn phòng rộng lớn...Cô bị trói hai tay và hai chân lại, nằm co ro trong căn phòng...
Tiểu Vy cố nhích từng chút một lại góc tường ngồi nép vào.. Gương mặt cô bị bịt kín miệng vô cùng sợ hãi nước mắt rơi lộp độp...
Cô liên tục hỏi tại sao mình lại bị bắt đến đây... huhu ....
Có tiếng bước chân từ từ bên ngoài bước vào trong, một bóng dáng đàn ông cao to, trang phục lịch lãm, nụ cười ngọt ngào xen lẫn sự tà ác khó đoán...
Hắn bước tới nhìn thấy cô liền nhếch mép cười nhẹ tiến lại càng gần:
" Xin chào vợ tương lai, chúng ta lại gặp nhau một lần nữa.." Tiểu Vy nghe hắn nói, ngước lên nhìn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn...
---
" Tôi là Cổ Mạnh Y, người mà nhà họ Hà cô sẽ chuẩn bị gả cô cho tôi, vậy mà cô có phúc không biết hưởng đi theo tên Diệp Ngôn đó, còn dám lẻn vào ăn cắp tài liệu... "
Vừa nó hắn vừa ngồi xuống mở khăn bịt miệng của Tiểu Vy ra ....
" Tôi không biết gì hết, tôi không biết gì hết.. anh bắt nhầm người rồi... Tôi không phải vợ Diệp Tổng... Tôi tên Tiểu Vy... mau thả tôi ra đi..." Cô ấy hốt hoảng hét to vào mặt hắn, cô đảo lộn tay chân giãy giụa không ngừng....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook