Tại Sao Ăn Cá Phải Có Xương Cá!
-
Chương 15: Phiên ngoại: Chu Cố và Từ Hi Thành
Là em trách oan anh, em xin lỗi.
***
Ba tháng trước Chu Cố và Từ Hi Thành làm lành với nhau, nhân dịp về nước thì ba mẹ Từ Hi Thành có ghé qua thăm họ, ba mẹ Từ nhìn thấy Chu Cố thì xin lỗi y vì năm đó đã nhân cơ hội chia rẻ bọn họ, đặc biệt là mẹ Từ, nghe nói Chu Cố không có người nhà, rất thương tâm.
Hôm nay, Chu Cố ở phòng khách xem ti vi, Từ Hi Thành ở phòng bếp nấu cơm, thì có tiếng chuông vang lên, Chu Cố hướng phòng bếp hét to, “A Thành, điện thoại của mẹ anh.”
“Em giúp anh nghe máy đi, nhớ là gọi mẹ, không gọi mẹ sẽ giận đấy.”
Chu Cố nghe nói vậy thì cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm, “Dạ? Mẹ, A Thành đang ở phòng bếp, có chuyện gì muốn con chuyển lời cho anh ấy không ạ?”
Nghe giọng mẹ quả nhiên rất vui vẻ, tiếng cười của mẹ Từ truyền từ đầu điện thoại tới, “À, Tiểu Cố hả con, không có chuyện gì đâu, cũng không phải việc gì lớn, nói cho con cũng được rồi.”
“Ngày mai A Thành phải đến bệnh viện kiểm tra, con nhớ nhắc nó nhé, năm nào nó cũng quên, toàn là mẹ nhắc thôi, sau này liền giao cho con.” Mẹ Từ bên kia vì nghe tiếng Chu Cố mà vui vẻ, còn Chu Cố thì như mất hồn.
“Ngài, ngài nói gì ạ… Anh ấy phải kiểm tra cái gì…” Chu Cố có chút không dám hỏi.
Tiếng mẹ Từ đang vui vẻ trong điện thoại thì mang theo chút kinh ngạc, Chu Cố hình như không biết chuyện này, “A Thành không nói cho con biết sao? Sáu năm trước nó bị tai nạn giao thông, bởi vì vụ tai nạn đó, mẹ với ba nó mới đưa nó ra nước ngoài, Tiểu Cố? Tiểu Cố? Con không sao chứ?”
Nghe tiếng kêu của mẹ Từ, Chu Cố giả vờ trấn định trả lời, “Con không sao, con biết rồi ạ, chắc tại con còn mớ ngủ, quên mất việc này, ngài không cần lo lắng, con sẽ nhắc anh ấy.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, mẹ còn tưởng con chưa biết, mẹ già rồi, không cầu gì nhiều, chỉ hi vọng hai đứa con sống tốt, khoẻ mạnh là được, nếu hai đưa bận thì mẹ cúp máy nhé.”
“Dạ, mẹ và ba chú ý sức khoẻ.” Cúp điện thoại xong, đầu óc Chu Cố hỗn loạn vô cùng.
Sáu năm trước, cuộc gọi hôm đó không phải là hắn gọi, cũng không phải ý của hắn, là mình trách nhầm anh ấy.
“Tiểu Cố, món ra rồi này.” Từ Hi Thành gọi nửa ngày, không thấy ai đáp lại, cũng không thấy người tiến vào, sau khi dọn đồ ăn thịnh soạn xong, đặt ở trên bàn, đi tới phòng khách liền nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nước mắt của Chu Cố, “Em làm sao vậy…” Từ Hi Thành còn chưa nói hết lời, Chu Cố đã chui vào trong long ngực hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Tự nhiên nghe xin lỗi nhiều như vậy làm cho Từ Hi Thành có chút mờ mịt, “Là em trách oan anh, em biết cả rồi, em biết cả rồi…” Nước mắt thấm ướt áo quần Từ Hi Thành.
Từ Hi Thành không hiểu gì cả kéo Chu Cố từ trong lòng ra, “Em sao thế? Biết cái gì?” Nói xong đau lòng mà lau nước mắt của y.
“Em biết hết rồi,” Chu Cố nghẹn ngào nói, “Sáu năm trước anh không có trốn em, là do anh bị tai nạn, sao anh không nói cho em… Sao đến giờ anh vẫn không chịu nói cho em…” Chu Cố cuối cùng cũng biết tại sao ngày đó Từ Hi Thành lại tránh đi câu hỏi của y, y nên sớm biết mới phải.
Nghe y nói vậy, Từ Hi Thành cũng hiểu ra, Chu Cố biết rồi, “Không phải anh không nói với em, em cũng thấy rồi đấy, anh sợ em đau lòng.” Từ Hi Thành dịu dàng giúp y lau đi những giọt nước mắt.
“Có đau không?” Âm thanh Chu Cố khàn khàn hỏi, y không biết là từ nơi đất khách quê người, lúc tỉnh lại Từ Hi Thành không thấy mình, cũng không thoát được khống chế của ba mẹ, sẽ bất lực đến mức nào. Nếu trong sáu năm đó, y quên mất hắn, y sẽ hối hận cỡ nào cơ chứ. Ngày đó sau khi gặp nhau, y còn trách oan hắn, thực sự là… rất đau.
Từ Hi Thành sửng sốt một chút, xoa đầu y, hôn lên hai mắt y, “Không đau, tìm thấy em liền không còn đau nữa.”
Lúc ở nơi đất khách quê người hắn sẽ tức giận, bất lực, còn không thể làm gì, nhưng đã qua rồi, chỉ cần em ấy ở bên cạnh là đủ, không còn gì có thể tốt hơn.
***
Ba tháng trước Chu Cố và Từ Hi Thành làm lành với nhau, nhân dịp về nước thì ba mẹ Từ Hi Thành có ghé qua thăm họ, ba mẹ Từ nhìn thấy Chu Cố thì xin lỗi y vì năm đó đã nhân cơ hội chia rẻ bọn họ, đặc biệt là mẹ Từ, nghe nói Chu Cố không có người nhà, rất thương tâm.
Hôm nay, Chu Cố ở phòng khách xem ti vi, Từ Hi Thành ở phòng bếp nấu cơm, thì có tiếng chuông vang lên, Chu Cố hướng phòng bếp hét to, “A Thành, điện thoại của mẹ anh.”
“Em giúp anh nghe máy đi, nhớ là gọi mẹ, không gọi mẹ sẽ giận đấy.”
Chu Cố nghe nói vậy thì cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm, “Dạ? Mẹ, A Thành đang ở phòng bếp, có chuyện gì muốn con chuyển lời cho anh ấy không ạ?”
Nghe giọng mẹ quả nhiên rất vui vẻ, tiếng cười của mẹ Từ truyền từ đầu điện thoại tới, “À, Tiểu Cố hả con, không có chuyện gì đâu, cũng không phải việc gì lớn, nói cho con cũng được rồi.”
“Ngày mai A Thành phải đến bệnh viện kiểm tra, con nhớ nhắc nó nhé, năm nào nó cũng quên, toàn là mẹ nhắc thôi, sau này liền giao cho con.” Mẹ Từ bên kia vì nghe tiếng Chu Cố mà vui vẻ, còn Chu Cố thì như mất hồn.
“Ngài, ngài nói gì ạ… Anh ấy phải kiểm tra cái gì…” Chu Cố có chút không dám hỏi.
Tiếng mẹ Từ đang vui vẻ trong điện thoại thì mang theo chút kinh ngạc, Chu Cố hình như không biết chuyện này, “A Thành không nói cho con biết sao? Sáu năm trước nó bị tai nạn giao thông, bởi vì vụ tai nạn đó, mẹ với ba nó mới đưa nó ra nước ngoài, Tiểu Cố? Tiểu Cố? Con không sao chứ?”
Nghe tiếng kêu của mẹ Từ, Chu Cố giả vờ trấn định trả lời, “Con không sao, con biết rồi ạ, chắc tại con còn mớ ngủ, quên mất việc này, ngài không cần lo lắng, con sẽ nhắc anh ấy.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, mẹ còn tưởng con chưa biết, mẹ già rồi, không cầu gì nhiều, chỉ hi vọng hai đứa con sống tốt, khoẻ mạnh là được, nếu hai đưa bận thì mẹ cúp máy nhé.”
“Dạ, mẹ và ba chú ý sức khoẻ.” Cúp điện thoại xong, đầu óc Chu Cố hỗn loạn vô cùng.
Sáu năm trước, cuộc gọi hôm đó không phải là hắn gọi, cũng không phải ý của hắn, là mình trách nhầm anh ấy.
“Tiểu Cố, món ra rồi này.” Từ Hi Thành gọi nửa ngày, không thấy ai đáp lại, cũng không thấy người tiến vào, sau khi dọn đồ ăn thịnh soạn xong, đặt ở trên bàn, đi tới phòng khách liền nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nước mắt của Chu Cố, “Em làm sao vậy…” Từ Hi Thành còn chưa nói hết lời, Chu Cố đã chui vào trong long ngực hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Tự nhiên nghe xin lỗi nhiều như vậy làm cho Từ Hi Thành có chút mờ mịt, “Là em trách oan anh, em biết cả rồi, em biết cả rồi…” Nước mắt thấm ướt áo quần Từ Hi Thành.
Từ Hi Thành không hiểu gì cả kéo Chu Cố từ trong lòng ra, “Em sao thế? Biết cái gì?” Nói xong đau lòng mà lau nước mắt của y.
“Em biết hết rồi,” Chu Cố nghẹn ngào nói, “Sáu năm trước anh không có trốn em, là do anh bị tai nạn, sao anh không nói cho em… Sao đến giờ anh vẫn không chịu nói cho em…” Chu Cố cuối cùng cũng biết tại sao ngày đó Từ Hi Thành lại tránh đi câu hỏi của y, y nên sớm biết mới phải.
Nghe y nói vậy, Từ Hi Thành cũng hiểu ra, Chu Cố biết rồi, “Không phải anh không nói với em, em cũng thấy rồi đấy, anh sợ em đau lòng.” Từ Hi Thành dịu dàng giúp y lau đi những giọt nước mắt.
“Có đau không?” Âm thanh Chu Cố khàn khàn hỏi, y không biết là từ nơi đất khách quê người, lúc tỉnh lại Từ Hi Thành không thấy mình, cũng không thoát được khống chế của ba mẹ, sẽ bất lực đến mức nào. Nếu trong sáu năm đó, y quên mất hắn, y sẽ hối hận cỡ nào cơ chứ. Ngày đó sau khi gặp nhau, y còn trách oan hắn, thực sự là… rất đau.
Từ Hi Thành sửng sốt một chút, xoa đầu y, hôn lên hai mắt y, “Không đau, tìm thấy em liền không còn đau nữa.”
Lúc ở nơi đất khách quê người hắn sẽ tức giận, bất lực, còn không thể làm gì, nhưng đã qua rồi, chỉ cần em ấy ở bên cạnh là đủ, không còn gì có thể tốt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook