Tại Sao Ăn Cá Phải Có Xương Cá!
-
Chương 14: Sau khi tỉnh rượu
Sáng ngày hôm sau, Chu Cố từ từ mở mắt ra, nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, sau đó mới chậm rãi tỉnh táo, Chu Cố bật dậy.
“Đây là đâu?!” Chu Cố thầm nghĩ, đột nhiên đứng dậy làm cho đầu y đau đớn sau cơn say, “Tối qua mình uống say thì phải, vậy ai dẫn mình tới đây?” Đang xoa đầu thì Chu Cố đột nhiên nghe tiếng mở cửa.
“Em tỉnh rồi?” Từ Hi Thành cầm ly nước từ cửa đi tới, “Đầu còn đau không em?”
Nhìn thấy trên người Từ Hi Thành mặc đồ ngủ từ phía cửa đi tới chỗ y, Chu Cố có chút không thể tin nổi, “Anh, sao anh lại ở chỗ này?! Quần áo của tôi…”
“Em quên sao?” Từ Hi Thành ngạc nhiên nói, “Tối qua là em đi theo anh, em nói phải cùng về nhà với anh mà.”
Nghe Từ Hi Thành nói thế, Chu Cố nhớ lại, ngày hôm qua đúng là y nắm lấy tay Từ Hi Thành không buông, trong miệng còn nói, “A Thành, là anh nói muốn dẫn em về nhà mà, anh không thể bỏ em lại nơi này được, anh, anh thế này là không chịu trách nhiệm.” Nhớ tới giọng điệu như đứa con ních của mình, Chu Cố cảm thấy mặt mũi đều ném hết đi, việc này mà bị Mario biết là sẽ bị cười chết mất.
Nhìn thấy lỗi tai Chu Cố dần trở nên hồng hồng thì môi mím cười, Từ Hi Thành biết hắn còn nhớ, “Uống ngụm nước đi, điểm tâm đã làm xong rồi, ra ngoài ăn đi nha em.” Sau khi đưa nước cho Chu Cố, Từ Hi Thành chỉ chỉ nhà tắm, “Trong nhà không có dư nhiều khăn mặt lắm, em cứ dùng của anh trước đi, kem đánh rằng và bàn chải đánh răng anh đặt trên buồng rửa mặt giúp em rồi, anh chờ em ở ngoài nhé.”
Nhìn Từ Hi Thành đóng cửa lại, Chu Cố thở phào nhẹ nhõm, đi tới buồng rửa mặt.
Vừa nghĩ tới những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, Chu Cố cũng không biết nên đối mặt với Từ Hi Thành như thế nào nữa, nói hắn đang gạt mình, Chu Cố không tin lắm, Từ Hi Thành là dạng người nào, y rõ nhất, có thể trong lúc mơ hồ phát sinh chuyện gì đó, hắn không muốn nói, y cũng không muốn ép hắn, dù sao cuối cùng cũng sẽ biết.
Chu Cố điều chỉnh tốt tâm tình thì từ phòng ngủ đi ra, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy nơi ở của Từ Hi Thành, hôm qua say muốn xỉu, có thể nhớ vài chuyện lúc chưa say hoàn toàn, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, y vẫn còn mơ hồ lắm.
Nhà của Từ Hi Thành lấy màu xanh nhạt làm tông màu chính, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái, một phòng ngủ, một phòng sách, nhà bếp ở bên tay phải của cánh cửa, nối với phòng khách là một không gian nhỏ, đó là nơi để bàn ăn, lúc này Từ Hi Thành đang cầm đồ ăn sáng đợi y ở đó.
“Tới ăn cơm đi, anh múc cháo cho em rồi đó.” Từ Hi Thành đưa đũa và muỗi cho y.
Trên bàn ăn là những món ăn yêu thích của Chu Cố, cháo trắng nấu với hột vịt bích thảo và thịt nạc cùng với bánh quẩy. Trước đây Từ Hi Thành luôn nói là bánh quẩy quá nhiều dầu mỡ, ăn nhiều không tốt cho sức khoẻ, cho nên mỗi buổi sang chỉ cho mình ăn có hai cây bánh quẩy.
Hai người im lặng giải quyết xong bữa sáng. Từ Hi Thành dọn dẹp xong phòng bếp thì đi ra, liền thấy Chu Cố ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, hắn có cảm giác như là đã quay về sáu năm trước, hắn yên lặng đi tới, ngồi bên cạnh y, nhìn y chằm chằm. Chu Cố đang bị một đống tin tức xấu hổ làm cho đỏ mặt, vừa ngẩng đầu thì thấy Từ Hi Thành mặt đầy tươi cười nhìn mình, kinh sợ dịch sang bên cạnh.
“Anh làm gì thế?” Chu Cố khôg hiểu liền hỏi.
Từ Hi Thành nhìn thấy phản ứng này của y, càng thích. Vẫn giống như trước kia, vừa bị hù thì liền dịch sang bên cạnh, “Không có gì.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn càng sáng lạn, Chu Cố không tin, nói, “Không có gì sao anh lại cười tươi như thế hả?”
Từ Hi Thành càng nhìn càng thấy Chu Cố đáng yêu, nhịn không được nói ra lời trong lòng, “Thấy em dễ thương.” Ý thức được lời mình nói ra, Từ Hi Thành nói tiếp, “So với trước kia còn đáng yêu hơn.”
Nghe câu trả lời này, Chu Cố trợn tròn mắt, người này sao lại nói trắng ra như thế…
Không đợi Chu Cố đáp lại, Từ Hi Thành lại nói, “Vấn đề ngày hôm qua còn chưa giải quyết xong, hiện tại chúng ta đều có thời gian rảnh, bắt đầu lại từ đầu nhé.”
“Chuyện năm đó, mọi chuyện đúng là có nguyên nhân cả, anh không phủ nhận việc anh không xử lý tốt, thế nhưng anh không có nói chia tay, nên chúng ta không có thực sự chia tay.” Từ Hi Thành kiên định nói, “Tiểu Cố, chúng ta làm lại từ đầu đi, trước đây anh không chia tay, sau này cũng sẽ không.”
Chu Cố có chút mê mang, lại muốn giãy dụa, y muốn đáp ứng, nhưng lại sợ đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, y nên làm sao đây? Y còn có thể nói gì đây?
Không khí im ắng vô cùng, nội tâm Chu Cố nhiều lần vùng vẫy, cuối cùng y cũng thuận theo, “Được.” Một chữ này là y dùng hết toàn bộ sức lực mà nói ra, run rẩy cũng như kiên định để nói.
Từ Hi Thành ôm chặt lấy y, ghé vào tai y, có chút nức nở nói, “Anh rất nhớ em, thực sự, anh không lừa em đâu, anh vẫn luôn nhớ em… Tiểu Cố…”
Trả lời hắn chính là cái ôm đáp lại của Chu Cố, “Em cũng… Em cũng nhớ anh lắm…”
Từ Hi Thành, nếu đã ôm thì đừng tiếp tục rời xa em nữa, em chịu không nổi, vì anh chính là ngôi nhà duy nhất thuộc về em.
“Đây là đâu?!” Chu Cố thầm nghĩ, đột nhiên đứng dậy làm cho đầu y đau đớn sau cơn say, “Tối qua mình uống say thì phải, vậy ai dẫn mình tới đây?” Đang xoa đầu thì Chu Cố đột nhiên nghe tiếng mở cửa.
“Em tỉnh rồi?” Từ Hi Thành cầm ly nước từ cửa đi tới, “Đầu còn đau không em?”
Nhìn thấy trên người Từ Hi Thành mặc đồ ngủ từ phía cửa đi tới chỗ y, Chu Cố có chút không thể tin nổi, “Anh, sao anh lại ở chỗ này?! Quần áo của tôi…”
“Em quên sao?” Từ Hi Thành ngạc nhiên nói, “Tối qua là em đi theo anh, em nói phải cùng về nhà với anh mà.”
Nghe Từ Hi Thành nói thế, Chu Cố nhớ lại, ngày hôm qua đúng là y nắm lấy tay Từ Hi Thành không buông, trong miệng còn nói, “A Thành, là anh nói muốn dẫn em về nhà mà, anh không thể bỏ em lại nơi này được, anh, anh thế này là không chịu trách nhiệm.” Nhớ tới giọng điệu như đứa con ních của mình, Chu Cố cảm thấy mặt mũi đều ném hết đi, việc này mà bị Mario biết là sẽ bị cười chết mất.
Nhìn thấy lỗi tai Chu Cố dần trở nên hồng hồng thì môi mím cười, Từ Hi Thành biết hắn còn nhớ, “Uống ngụm nước đi, điểm tâm đã làm xong rồi, ra ngoài ăn đi nha em.” Sau khi đưa nước cho Chu Cố, Từ Hi Thành chỉ chỉ nhà tắm, “Trong nhà không có dư nhiều khăn mặt lắm, em cứ dùng của anh trước đi, kem đánh rằng và bàn chải đánh răng anh đặt trên buồng rửa mặt giúp em rồi, anh chờ em ở ngoài nhé.”
Nhìn Từ Hi Thành đóng cửa lại, Chu Cố thở phào nhẹ nhõm, đi tới buồng rửa mặt.
Vừa nghĩ tới những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, Chu Cố cũng không biết nên đối mặt với Từ Hi Thành như thế nào nữa, nói hắn đang gạt mình, Chu Cố không tin lắm, Từ Hi Thành là dạng người nào, y rõ nhất, có thể trong lúc mơ hồ phát sinh chuyện gì đó, hắn không muốn nói, y cũng không muốn ép hắn, dù sao cuối cùng cũng sẽ biết.
Chu Cố điều chỉnh tốt tâm tình thì từ phòng ngủ đi ra, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy nơi ở của Từ Hi Thành, hôm qua say muốn xỉu, có thể nhớ vài chuyện lúc chưa say hoàn toàn, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, y vẫn còn mơ hồ lắm.
Nhà của Từ Hi Thành lấy màu xanh nhạt làm tông màu chính, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái, một phòng ngủ, một phòng sách, nhà bếp ở bên tay phải của cánh cửa, nối với phòng khách là một không gian nhỏ, đó là nơi để bàn ăn, lúc này Từ Hi Thành đang cầm đồ ăn sáng đợi y ở đó.
“Tới ăn cơm đi, anh múc cháo cho em rồi đó.” Từ Hi Thành đưa đũa và muỗi cho y.
Trên bàn ăn là những món ăn yêu thích của Chu Cố, cháo trắng nấu với hột vịt bích thảo và thịt nạc cùng với bánh quẩy. Trước đây Từ Hi Thành luôn nói là bánh quẩy quá nhiều dầu mỡ, ăn nhiều không tốt cho sức khoẻ, cho nên mỗi buổi sang chỉ cho mình ăn có hai cây bánh quẩy.
Hai người im lặng giải quyết xong bữa sáng. Từ Hi Thành dọn dẹp xong phòng bếp thì đi ra, liền thấy Chu Cố ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, hắn có cảm giác như là đã quay về sáu năm trước, hắn yên lặng đi tới, ngồi bên cạnh y, nhìn y chằm chằm. Chu Cố đang bị một đống tin tức xấu hổ làm cho đỏ mặt, vừa ngẩng đầu thì thấy Từ Hi Thành mặt đầy tươi cười nhìn mình, kinh sợ dịch sang bên cạnh.
“Anh làm gì thế?” Chu Cố khôg hiểu liền hỏi.
Từ Hi Thành nhìn thấy phản ứng này của y, càng thích. Vẫn giống như trước kia, vừa bị hù thì liền dịch sang bên cạnh, “Không có gì.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn càng sáng lạn, Chu Cố không tin, nói, “Không có gì sao anh lại cười tươi như thế hả?”
Từ Hi Thành càng nhìn càng thấy Chu Cố đáng yêu, nhịn không được nói ra lời trong lòng, “Thấy em dễ thương.” Ý thức được lời mình nói ra, Từ Hi Thành nói tiếp, “So với trước kia còn đáng yêu hơn.”
Nghe câu trả lời này, Chu Cố trợn tròn mắt, người này sao lại nói trắng ra như thế…
Không đợi Chu Cố đáp lại, Từ Hi Thành lại nói, “Vấn đề ngày hôm qua còn chưa giải quyết xong, hiện tại chúng ta đều có thời gian rảnh, bắt đầu lại từ đầu nhé.”
“Chuyện năm đó, mọi chuyện đúng là có nguyên nhân cả, anh không phủ nhận việc anh không xử lý tốt, thế nhưng anh không có nói chia tay, nên chúng ta không có thực sự chia tay.” Từ Hi Thành kiên định nói, “Tiểu Cố, chúng ta làm lại từ đầu đi, trước đây anh không chia tay, sau này cũng sẽ không.”
Chu Cố có chút mê mang, lại muốn giãy dụa, y muốn đáp ứng, nhưng lại sợ đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, y nên làm sao đây? Y còn có thể nói gì đây?
Không khí im ắng vô cùng, nội tâm Chu Cố nhiều lần vùng vẫy, cuối cùng y cũng thuận theo, “Được.” Một chữ này là y dùng hết toàn bộ sức lực mà nói ra, run rẩy cũng như kiên định để nói.
Từ Hi Thành ôm chặt lấy y, ghé vào tai y, có chút nức nở nói, “Anh rất nhớ em, thực sự, anh không lừa em đâu, anh vẫn luôn nhớ em… Tiểu Cố…”
Trả lời hắn chính là cái ôm đáp lại của Chu Cố, “Em cũng… Em cũng nhớ anh lắm…”
Từ Hi Thành, nếu đã ôm thì đừng tiếp tục rời xa em nữa, em chịu không nổi, vì anh chính là ngôi nhà duy nhất thuộc về em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook