Tại Sao Ăn Cá Phải Có Xương Cá!
-
Chương 13: Say rượu
Cách thời gian Từ Hi Thành biết được phương thức liên lạc với bản thân đã một tuần nay rồi, dù cho Chu Cố có giả bộ nghiêm chỉnh thế nào thì lâu lâu cũng sẽ nhìn điện thoại, nhưng chưa lần nào điện thoại hiện lên cuộc gọi mà y muốn.
Chuông điện thoại vang lên, Chu Cố nhanh tay nhận, “Alo? Cho hỏi ngài là?” Đầu kia điện thoại không hề có tiếng một hít thở nào.
“Alo? Có ai nghe máy không ạ?” Chu Cố không nhận được câu trả lời, liền lấy điện thoại ra trước mặt xem, xác nhận xem có phải là đường giây đang bận hay không.
“Tiểu Cố.” Âm thanh Từ Hi Thành có chút khàn khàn truyền vào lỗ tai y theo đường điện thoại.
“…” Chu Cố cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi mà y mong, tâm trạng không biết nên làm sao mới tốt, y vừa sợ vừa lo, bọn họ đã không gặp nhau 6 năm nay rồi, lần trước là gặp ở lễ cưới nhưng cũng là vội vã chạy đi, y nhớ âm thanh của hắn nhiều lắm, y không nỡ cúp máy.
“Tiểu Cố? Tụi mình gặp nhau được không? Cho anh có cơ hội giải thích với em có được không em?” Từ Hi Thành ở bên đầu điện thoại bên kia, lo lắng hỏi, hắn sợ mình sẽ bị từ chối.
Âm thanh Chu Cố có chút run rẩy, trả lời, “Được.”
Hai người hẹn nhau ở quán cơm không xa nhà Chu Cố lắm. Khi Chu Cố đến thì Từ Hi Thành đã đặt sẵn một phòng riêng nhỏ, y đứng trước cửa, hít sâu, đẩy cửa vào.
Mở cửa, khi Chu Cố nghe được tiếng cửa mở thì Từ Hi Thành cũng nghe, bốn mắt nhìn nhau, nhiều năm nhớ nhung vào giây phúc này hoàn toàn lan toả, phút chốc Chu Cố có cảm giác như bọn họ đã trở lại như thuở lần đầu hai người hẹn hò, ngày đó cũng là như thế này, mở cửa ra nhìn nhau, chỉ có điều ánh mắt này đã biến đổi, có thêm sáu năm tang thương.
Đóng cửa lại, Chu Cố ngồi đối diện Từ Hi Thành, trực tiếp hỏi, “Nói đi, anh muốn giải thích gì?”
Từ Hi Thành có chút lưu luyến nhìn Chu Cố, “Sáu năm trước không phải anh cố ý biến mất đâu em, anh bị ba mẹ anh ép ra nước ngoài.”
Câu đố năm đó đã có đáp án, nhưng đáp án này cũng không thể khiến cho Chu Cố tiếp thu được, “Vậy sao anh đi liền một lúc sáu năm? Một chút tin tức cũng đều không gửi cho tôi? Cũng không gửi cho bạn bè của anh luôn vậy? Bạn bè của anh đâu?” Chu Cố cười lạnh nói, “Sáu năm không hơn không kém, dù chỉ là một chút tin tức về anh tôi đều không có!”
“Tiểu Cố!” Từ Hi Thành lo lắng giải thích, “Anh có gửi! Nhưng anh không biết là em không nhận được! Tất cả những gì anh gửi về trong nước đều bị tịch thu, dùng cách nào cũng không được. Anh thực sự không cố ý.”
Chu Cố tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, “Vậy tại sao ba mẹ anh lại đưa anh ra nước ngoài?”
Từ Hi Thành nhìn lại, “Anh… Ba mẹ anh phát hiện quan hệ của chúng ta.” Nghe thấy câu trả lời này, Chu Cố rất kinh ngạc, “Sao có thể… Lúc trước ba mẹ anh ở nước ngoài mà phải không?”
“Đúng vậy, lúc đó bọn họ ở nước ngoài, nhưng có người nói cho bọn họ biết,” Từ Hi Thành thản nhiên trả lời, “Sau khi bị phát hiện, bọn họ thừa dịp anh đang bất tiện thì đem anh đi, tới lúc đó thì anh cũng mới biết chuyện.”
“Bất tiện? Bất tiện chuyện gì?” Chu Cố mẫn cảm phát hiện.
Từ Hi Thành không nghĩ tới y sẽ nhạy cảm như vậy, “Không có gì, đã qua rồi.”
“Tiểu Cố, năm đó anh thật sự không cố ý, sáu năm, anh đã thuyết phục được ba mẹ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu một lần nữa được không em?” Từ Hi Thành nắm chặt tay y.
“Tôi…” Chu Cố chưa thể trả lời vì nhân viên phục vụ gõ cửa, đột nhiên rút tay về, dáng vẻ như thể tôi không có làm gì hết, ngồi im trên ghế, bộ dáng giống như bị giáo viên phát hiện học sinh yêu sớm.
Từ Hi Thành nhìn dáng vẻ y như vậy, buồn cười nói, “Tiểu Cố, đây là quán cơm, không phải lớp học.” Nói xong, kéo tay y qua nắm thật chặt.
“Anh! Tôi còn chưa có đáp ứng anh đâu đấy!” Chu Cố có chút thẹn quá hoá giận, người này thật là! Đừng tưởng chỉ là giải quyết xong hiểu lầm thì tui liền tha thứ! Tui đợi cũng đã… sáu năm tròn trỉnh…
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Chu Cố rầu rĩ nói, “Từ Hi Thành, sáu năm, tôi chờ anh sáu năm nay cũng chỉ vì lời giải thích này, nhưng trái tim tôi không lớn được như thế, nói mở là mở, ai biết được có phải là anh đang bịa lý do hay không cơ chứ.” Nói xong, cũng không nhìn hắn, rút tay lại.
“…Tiểu Cố…” Ngay hôm nay liên tục bị gián đoạn, Từ Hi Thành có chút buồn bực nhận điện thoại, “Alo?… Tiểu Kiệt? Ừa… Tớ biết rồi… Được… Tớ sẽ nới với y… Ừa.”
Cú điện thoại này làm cho Từ Hi Thành tĩnh táo lại một chút, “Tiểu Kiệt nói, bọn họ đã đặt phòng xong rồi, kêu tụi mình ăn cơm xong thì cùng đi hát.”
“Tôi cũng đi?” Chu Cố không rõ lắm, “Tôi với bạn bè hiện tại của anh có quen nhau đâu?”
“Bọn Hiểu Đông cũng ở đó, Tiểu Kiệt thay bọn họ nói lại.”
“Hả, vậy thì đi.”
Nói xong thì hai người tự hiểu ngầm là không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, ăn cơm rồi nhìn nhau không nói gì, cùng mục đích mà tới nơi hẹn.
————————
Mở cửa phòng ra, bên trong truyền ra chính là giọng ca gài khóc thảm thiết của Mario, “Tiểu Cố Cố! Hai người tới rồi!” Mario cầm micro, tinh mắt nhìn thấy.
Trầm Diệp bị giọng hát của Mario tàn phá cho đau đầu, bắt chuyện với bọn Chu Cố rồi chạy tới ngồi, “Tao sẽ không mềm lòng cho Mã Lý Áo hát nữa, đây đúng là muốn mạng tao mà!” Chu Cố bị Trầm Diệp chọc cười, cũng quên đi lòng đang đau.
“Lão Diệp! Đừng tưởng rằng là tao không nghe mày nói xấu tao đâu nhá!” Mario nhìn Chu Cố, nói tiếp, “Tiểu Cố Cố, cùng hát đi nào! Lên hát với đại gia nào!!” Mario đã sớm hoà mình cùng mọi người, kéo lại bầu không khí, và bắt đầu, gào hát!
Vì muốn cứu vớt lại lỗ tai của mọi người, họ quyết định hát thay nhau, mỗi người hát nối nhau, Mario bị Trầm Diệp kéo xuống liền không cam lòng quát, “Tao hát không hay sao hả?!”
Sau khi mọi người được cứu rỗi thì thở phào nhẹ nhõm, cầm micro truyền nhau, cuối cùng truyền tới tay Từ Hi Thành.
Chu Cố nhìn Từ Hi Thành cầm micro lên, buồn bực cầm uống ly nước trước mặt, hoàn toàn không chú ý ly đó là ly rượu, là một loại rượu trái cây.
Uống hết một ly, ánh mắt Chu Cố có chút mờ ảo, y thấy Từ Hi Thành hát, dường như đã trở về màu hè đêm năm ấy, cái người đàn ông dịu dàng ấy, như là ánh mắt trời vậy, hắn nói với y, anh muốn cho em một gia đình. Viền mắt có chút ướt át, Chu Cố muốn che giấu nên rót thêm ly nữa, không nhìn Từ Hi Thành đang hát, đang lo lắng nhìn y.
Chu Cố uống càng ngày càng nhiều, Từ Hi Thành ném micro, đi tới chỗ y, “Tiểu Cố? Tiểu Cố?” Y thức Chu Cố mờ mịt nhìn hắn, “A Thành, em nhìn thấy hai người như anh luôn, hmm hình như là ba người luôn á?” Sau khi say thì Chu Cố như đứa trẻ con vậy, nhìn chăm chú Từ Hi Thành, muốn đếm rõ xem thật sự là có mấy người.
Nhìn thấy Chu Cố say thành thế này, Từ Hi Thành chào mọi người một tiếng rồi dẫn Chu Cố đi.
Dọc đường đi, Chu Cố không vùng vẫy, cứ như là một bé cưng ngoan ngoãn vậy, không khóc cũng không nháo.
Chỉ lo Chu Cố đột nhiên say khướt đi, nên Từ Hi Thành nhanh chóng lái xe về nhà.
Trở lại Từ Hi Thành gia Chu Cố, có chút thanh tỉnh, “Từ Hi Thành?” Nghe đến Chu Cố liền niệm hồi tên đầy đủ, Từ Hi Thành có chút hoài niệm vừa nãy mơ hồ hắn.
Từ Hi Thành đưa Chu Cố về nhà mình, thì y có chút thanh tỉnh, “Từ Hi Thành?” Nghe thấy Chu Cố gọi đủ họ tên, Từ Hi Thành có chút nhớ tới giọng nảy y kêu lúc say.
“Ừm, em uống say, anh không biết nhà em ở đâu, nên mang em đến nhà anh.”
“Từ Hi Thành?” Chu Cố không để ý đến hắn, lại gọi tên hắn một lần nữa, “A Thành?” Từ Hi Thành nghe y gọi hắn bằng cái tên này, mới phản ứng lại là y chưa có tỉnh rượu.
“Anh đây.” Từ Hi Thành đứng trước mặt Chu Cố.
Đột nhiên, Chu Cố vừa khóc vừa cười, “A Thành, anh quay về rồi! Sao giờ anh mới về! Em… Em đã chờ anh sáu năm rồi,… Em rất nhớ anh…” Hai tay Chu Cố ôm chặt lấy, khóc rống trên bả vai Từ Hi Thành.
“Anh về rồi, anh về rồi.” Từ Hi Thành kiên nhẫn ghé vào tai y lặp lại từng câu, tay vỗ nhẹ lung y động viên.
“… Anh là tên khốn kiếp! Hu huh u! Từ Hi Thành, anh là đồ khốn nạn!” Chu Cố khóc thở không ra hơi, “Sao anh dám bỏ em lại! Anh dám bỏ em lại! Anh… anh… em nghĩ là anh…”
Từ Hi Thành giúp y thông hơi, hôn lên mắt y, viền mắt cũng đỏ ửng, “Anh cũng nhớ em, là anh có lỗi với em, anh đã để em đợi lâu như vậy, anh sẽ không rời xa em nữa.”
“Anh yêu em, Chu Cố.” Từ Hi Thành ôm thật chặt Chu Cố vì khóc quá nhiều mà ngủ thiếp đi, thấp giọng thủ thỉ.
Chuông điện thoại vang lên, Chu Cố nhanh tay nhận, “Alo? Cho hỏi ngài là?” Đầu kia điện thoại không hề có tiếng một hít thở nào.
“Alo? Có ai nghe máy không ạ?” Chu Cố không nhận được câu trả lời, liền lấy điện thoại ra trước mặt xem, xác nhận xem có phải là đường giây đang bận hay không.
“Tiểu Cố.” Âm thanh Từ Hi Thành có chút khàn khàn truyền vào lỗ tai y theo đường điện thoại.
“…” Chu Cố cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi mà y mong, tâm trạng không biết nên làm sao mới tốt, y vừa sợ vừa lo, bọn họ đã không gặp nhau 6 năm nay rồi, lần trước là gặp ở lễ cưới nhưng cũng là vội vã chạy đi, y nhớ âm thanh của hắn nhiều lắm, y không nỡ cúp máy.
“Tiểu Cố? Tụi mình gặp nhau được không? Cho anh có cơ hội giải thích với em có được không em?” Từ Hi Thành ở bên đầu điện thoại bên kia, lo lắng hỏi, hắn sợ mình sẽ bị từ chối.
Âm thanh Chu Cố có chút run rẩy, trả lời, “Được.”
Hai người hẹn nhau ở quán cơm không xa nhà Chu Cố lắm. Khi Chu Cố đến thì Từ Hi Thành đã đặt sẵn một phòng riêng nhỏ, y đứng trước cửa, hít sâu, đẩy cửa vào.
Mở cửa, khi Chu Cố nghe được tiếng cửa mở thì Từ Hi Thành cũng nghe, bốn mắt nhìn nhau, nhiều năm nhớ nhung vào giây phúc này hoàn toàn lan toả, phút chốc Chu Cố có cảm giác như bọn họ đã trở lại như thuở lần đầu hai người hẹn hò, ngày đó cũng là như thế này, mở cửa ra nhìn nhau, chỉ có điều ánh mắt này đã biến đổi, có thêm sáu năm tang thương.
Đóng cửa lại, Chu Cố ngồi đối diện Từ Hi Thành, trực tiếp hỏi, “Nói đi, anh muốn giải thích gì?”
Từ Hi Thành có chút lưu luyến nhìn Chu Cố, “Sáu năm trước không phải anh cố ý biến mất đâu em, anh bị ba mẹ anh ép ra nước ngoài.”
Câu đố năm đó đã có đáp án, nhưng đáp án này cũng không thể khiến cho Chu Cố tiếp thu được, “Vậy sao anh đi liền một lúc sáu năm? Một chút tin tức cũng đều không gửi cho tôi? Cũng không gửi cho bạn bè của anh luôn vậy? Bạn bè của anh đâu?” Chu Cố cười lạnh nói, “Sáu năm không hơn không kém, dù chỉ là một chút tin tức về anh tôi đều không có!”
“Tiểu Cố!” Từ Hi Thành lo lắng giải thích, “Anh có gửi! Nhưng anh không biết là em không nhận được! Tất cả những gì anh gửi về trong nước đều bị tịch thu, dùng cách nào cũng không được. Anh thực sự không cố ý.”
Chu Cố tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, “Vậy tại sao ba mẹ anh lại đưa anh ra nước ngoài?”
Từ Hi Thành nhìn lại, “Anh… Ba mẹ anh phát hiện quan hệ của chúng ta.” Nghe thấy câu trả lời này, Chu Cố rất kinh ngạc, “Sao có thể… Lúc trước ba mẹ anh ở nước ngoài mà phải không?”
“Đúng vậy, lúc đó bọn họ ở nước ngoài, nhưng có người nói cho bọn họ biết,” Từ Hi Thành thản nhiên trả lời, “Sau khi bị phát hiện, bọn họ thừa dịp anh đang bất tiện thì đem anh đi, tới lúc đó thì anh cũng mới biết chuyện.”
“Bất tiện? Bất tiện chuyện gì?” Chu Cố mẫn cảm phát hiện.
Từ Hi Thành không nghĩ tới y sẽ nhạy cảm như vậy, “Không có gì, đã qua rồi.”
“Tiểu Cố, năm đó anh thật sự không cố ý, sáu năm, anh đã thuyết phục được ba mẹ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu một lần nữa được không em?” Từ Hi Thành nắm chặt tay y.
“Tôi…” Chu Cố chưa thể trả lời vì nhân viên phục vụ gõ cửa, đột nhiên rút tay về, dáng vẻ như thể tôi không có làm gì hết, ngồi im trên ghế, bộ dáng giống như bị giáo viên phát hiện học sinh yêu sớm.
Từ Hi Thành nhìn dáng vẻ y như vậy, buồn cười nói, “Tiểu Cố, đây là quán cơm, không phải lớp học.” Nói xong, kéo tay y qua nắm thật chặt.
“Anh! Tôi còn chưa có đáp ứng anh đâu đấy!” Chu Cố có chút thẹn quá hoá giận, người này thật là! Đừng tưởng chỉ là giải quyết xong hiểu lầm thì tui liền tha thứ! Tui đợi cũng đã… sáu năm tròn trỉnh…
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Chu Cố rầu rĩ nói, “Từ Hi Thành, sáu năm, tôi chờ anh sáu năm nay cũng chỉ vì lời giải thích này, nhưng trái tim tôi không lớn được như thế, nói mở là mở, ai biết được có phải là anh đang bịa lý do hay không cơ chứ.” Nói xong, cũng không nhìn hắn, rút tay lại.
“…Tiểu Cố…” Ngay hôm nay liên tục bị gián đoạn, Từ Hi Thành có chút buồn bực nhận điện thoại, “Alo?… Tiểu Kiệt? Ừa… Tớ biết rồi… Được… Tớ sẽ nới với y… Ừa.”
Cú điện thoại này làm cho Từ Hi Thành tĩnh táo lại một chút, “Tiểu Kiệt nói, bọn họ đã đặt phòng xong rồi, kêu tụi mình ăn cơm xong thì cùng đi hát.”
“Tôi cũng đi?” Chu Cố không rõ lắm, “Tôi với bạn bè hiện tại của anh có quen nhau đâu?”
“Bọn Hiểu Đông cũng ở đó, Tiểu Kiệt thay bọn họ nói lại.”
“Hả, vậy thì đi.”
Nói xong thì hai người tự hiểu ngầm là không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, ăn cơm rồi nhìn nhau không nói gì, cùng mục đích mà tới nơi hẹn.
————————
Mở cửa phòng ra, bên trong truyền ra chính là giọng ca gài khóc thảm thiết của Mario, “Tiểu Cố Cố! Hai người tới rồi!” Mario cầm micro, tinh mắt nhìn thấy.
Trầm Diệp bị giọng hát của Mario tàn phá cho đau đầu, bắt chuyện với bọn Chu Cố rồi chạy tới ngồi, “Tao sẽ không mềm lòng cho Mã Lý Áo hát nữa, đây đúng là muốn mạng tao mà!” Chu Cố bị Trầm Diệp chọc cười, cũng quên đi lòng đang đau.
“Lão Diệp! Đừng tưởng rằng là tao không nghe mày nói xấu tao đâu nhá!” Mario nhìn Chu Cố, nói tiếp, “Tiểu Cố Cố, cùng hát đi nào! Lên hát với đại gia nào!!” Mario đã sớm hoà mình cùng mọi người, kéo lại bầu không khí, và bắt đầu, gào hát!
Vì muốn cứu vớt lại lỗ tai của mọi người, họ quyết định hát thay nhau, mỗi người hát nối nhau, Mario bị Trầm Diệp kéo xuống liền không cam lòng quát, “Tao hát không hay sao hả?!”
Sau khi mọi người được cứu rỗi thì thở phào nhẹ nhõm, cầm micro truyền nhau, cuối cùng truyền tới tay Từ Hi Thành.
Chu Cố nhìn Từ Hi Thành cầm micro lên, buồn bực cầm uống ly nước trước mặt, hoàn toàn không chú ý ly đó là ly rượu, là một loại rượu trái cây.
Uống hết một ly, ánh mắt Chu Cố có chút mờ ảo, y thấy Từ Hi Thành hát, dường như đã trở về màu hè đêm năm ấy, cái người đàn ông dịu dàng ấy, như là ánh mắt trời vậy, hắn nói với y, anh muốn cho em một gia đình. Viền mắt có chút ướt át, Chu Cố muốn che giấu nên rót thêm ly nữa, không nhìn Từ Hi Thành đang hát, đang lo lắng nhìn y.
Chu Cố uống càng ngày càng nhiều, Từ Hi Thành ném micro, đi tới chỗ y, “Tiểu Cố? Tiểu Cố?” Y thức Chu Cố mờ mịt nhìn hắn, “A Thành, em nhìn thấy hai người như anh luôn, hmm hình như là ba người luôn á?” Sau khi say thì Chu Cố như đứa trẻ con vậy, nhìn chăm chú Từ Hi Thành, muốn đếm rõ xem thật sự là có mấy người.
Nhìn thấy Chu Cố say thành thế này, Từ Hi Thành chào mọi người một tiếng rồi dẫn Chu Cố đi.
Dọc đường đi, Chu Cố không vùng vẫy, cứ như là một bé cưng ngoan ngoãn vậy, không khóc cũng không nháo.
Chỉ lo Chu Cố đột nhiên say khướt đi, nên Từ Hi Thành nhanh chóng lái xe về nhà.
Trở lại Từ Hi Thành gia Chu Cố, có chút thanh tỉnh, “Từ Hi Thành?” Nghe đến Chu Cố liền niệm hồi tên đầy đủ, Từ Hi Thành có chút hoài niệm vừa nãy mơ hồ hắn.
Từ Hi Thành đưa Chu Cố về nhà mình, thì y có chút thanh tỉnh, “Từ Hi Thành?” Nghe thấy Chu Cố gọi đủ họ tên, Từ Hi Thành có chút nhớ tới giọng nảy y kêu lúc say.
“Ừm, em uống say, anh không biết nhà em ở đâu, nên mang em đến nhà anh.”
“Từ Hi Thành?” Chu Cố không để ý đến hắn, lại gọi tên hắn một lần nữa, “A Thành?” Từ Hi Thành nghe y gọi hắn bằng cái tên này, mới phản ứng lại là y chưa có tỉnh rượu.
“Anh đây.” Từ Hi Thành đứng trước mặt Chu Cố.
Đột nhiên, Chu Cố vừa khóc vừa cười, “A Thành, anh quay về rồi! Sao giờ anh mới về! Em… Em đã chờ anh sáu năm rồi,… Em rất nhớ anh…” Hai tay Chu Cố ôm chặt lấy, khóc rống trên bả vai Từ Hi Thành.
“Anh về rồi, anh về rồi.” Từ Hi Thành kiên nhẫn ghé vào tai y lặp lại từng câu, tay vỗ nhẹ lung y động viên.
“… Anh là tên khốn kiếp! Hu huh u! Từ Hi Thành, anh là đồ khốn nạn!” Chu Cố khóc thở không ra hơi, “Sao anh dám bỏ em lại! Anh dám bỏ em lại! Anh… anh… em nghĩ là anh…”
Từ Hi Thành giúp y thông hơi, hôn lên mắt y, viền mắt cũng đỏ ửng, “Anh cũng nhớ em, là anh có lỗi với em, anh đã để em đợi lâu như vậy, anh sẽ không rời xa em nữa.”
“Anh yêu em, Chu Cố.” Từ Hi Thành ôm thật chặt Chu Cố vì khóc quá nhiều mà ngủ thiếp đi, thấp giọng thủ thỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook