Tại Sao Ăn Cá Phải Có Xương Cá!
-
Chương 12: Phần cuối
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
“Bắt đầu bằng một buổi xem phim, tao với Từ Hi Thành thành người yêu của nhau. Lúc đó là đang học đại học. Vào ngày khai giảng học kỳ năm hai của đại học, sau kỳ nghỉ hè thì Chu Cường tới tìm tao.”
Chạng vạng ngày đó, lúc đang đi ra khỏi nơi làm thêm thì Chu Cố thấy Chu Cường. Không gian hoàn toàn yên tĩnh, Chu Cường đứng ở dưới mái hiện đối diện hút thuốc, đôi mắt gã luôn nhìn về phía bên này, Chu Cố nhìn thấy gã thì phản ứng đầu tiên là chạy, chạy thiệt xa, còn chưa chạy xa bao lâu, thì Chu Cường đuổi theo phía sau uy hiếp y nói, “Thằng nhãi! Mày ngon thì cứ chạy đi! Tao sẽ đập nát cái chỗ làm của mày!!”
Nghe gã nói như vậy, Chu Cố không chạy, y có thể chạy trốn khỏi Chu Cường, nhưng chỗ làm thêm thì không tránh được, y không thể để cho Chu Cường đi vào trong cửa hàng khóc lóc om sòm được.
Thấy Chu Cố dừng chân, Chu Cường lập tức chạy tới, gã thở hổn hển nói, “Nhóc con! Còn muốn chạy nữa hả!” Chắc là cảm thấy ở đây nói chuyện không ổn lắm, Chu Cố liền dẫn gã tới một cái hẻm cách đó không xa.
“Ông đến đây làm gì?!” Chu Cố mặt lạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt này của y, Chu Cường không vui, “Tao tới thăm mày một chút không được hả! Ngày đó mày không nói tiếng nào đã chạy đi rồi, tao còn chưa tìm mày tính sổ là ngon rồi đấy!” Nghe Chu Cường nhắc tới chuyện ngày đó, mặt Chu Cố càng đen hơn.
“Ông còn có mặt mũi mà nhắc lại sao! Ông có dám nói thật ý đồ ngày đó ông dẫn tôi theo không!!” Chu Cố đè tiếng quát lên.
Chu Cường không ngờ là bị y phát hiện nên bắt đầu thấy hoảng rồi, nhưng mà nghĩ nghĩ, Chu Cường liền dùng vẻ mặt giả dối nói với Chu Cố, “Nếu mày biết rõ, vậy tao cũng nói cho mày biết luôn, mày ở trường thế nào tao đều biết, nếu mày không muốn bị người khác biết chuyện mày ở quán bar bị đàn ông đè, thì cho tao tiền đi, gần đây tao thiếu tiền xài lắm đó.”
Nghe nói thế, Chu Cố lấy tay nắm cổ áo gã, đẩy gã vào trong vách tường, “Ông nói nhảm gì đó!!”
“Ui da, tao nói bậy, vậy ai có thể chứng minh mày trong sạch đây?” Mặt Chu Cường đỏ lên, tiếp tục nói, “Tao biết tao không có tài năng để khiến nhiều người biết chuyện này, nhưng mà, nghe nói mày đang có bạn trai à, hắn thì cần phải biết chuyện của mày ấy chứ nhỉ.”
“Ông!” Chu Cố đè cổ Chu Cường, y không thể để Từ Hi Thành biết được, cho dù chỉ là một chuyện hiểu lầm.
Chu Cường cảm thấy không khí đang dần mỏng manh, hoảng sợ nói, “Mày, mày không thể giết tao! Mày sẽ ngồi tù!” Chu Cố nghe thế, buông tay ra, Chu Cố từ từ trượt từ trên tường xuống hô hấp, gắng ho khan.
“Ông muốn bao nhiêu!” Chu Cố ngồi xổm xuống tức giận nhìn Chu Cường, nếu không phải giết người sẽ phạm tội, thì lúc nảy Chu Cố hận không thể bóp chết gã.
Nghe Chu Cố nói, Chu Cường thầm nghĩ, mắc câu.
“Khụ khụ! Con trai ngoan, nuôi con lớn như vậy thì con nên báo đáp ơn dưỡng thần rồi, vậy đưa ba 2 vạn trước đi.” Chu Cường liền ra vẻ cha hiền.
Dáng vẻ của Chu Cường làm cho y buồn nôn, “Tôi không có người cha như ông! Đây số cho tôi, ngày mai tôi sẽ gọi cho ông, nhớ bảo quản của miệng của ông!” Nói xong, Chu Cố xoay người rời đi.
Chưa đầy một tháng, Chu Cường đòi càng nhiều tiền, tâm tình Chu Cố cũng ngày càng suy sụp, Từ Hi Thành có lòng muốn giúp y giải nổi lòng, nhưng Chu Cố luôn trốn tránh, Từ Hi Thành không muốn làm khó y, cũng không hỏi nhiều, vẫn luôn vui vẻ với y.
Giữa tháng 7, Chu Cố không chịu nổi nữa, Chu Cường hầu như đã lấy hết tiền của y, đó là tiền y dồn bữa giờ, thậm chí còn đi mượn tiền bọn Phạm Hiểu Đông.
“Tôi không có tiền! Ông muốn nói gì thì nói!” Chu Cố không nhịn được nữa mà gọi điện cho Chu Cường.
Chu Cường ở đầu điện thoại bên kia nghe nói thế, thì biết Chu Cố không còn tiền để moi ra nữa, liền lưu lại lời cay nghiệt rồi treo máy.
Trong điện thoại Chu Cường nói sẽ nói chuyện đó với Từ Hi Thành, Chu Cố đã bị người khác chơi qua rồi. Nghe nói thế Chu Cố vừa tức vừa tuyệt vọng, y sợ Từ Hi Thành sẽ tin.
Nhưng y quên rằng, từ đầu tới cuối Chu Cường vốn dĩ không biết bạn trai Chu Cố là ai, câu nói kia là do Chu Cường nói bậy mà thôi.
“Sau đó, tao gọi điện cho Từ Hi Thành, hắn tắt điện thoại, tao hỏi hết những người hay qua lại với hắn, cũng không một ai biết hắn ở đâu, tao gọi tới lần thứ hai, mới có người nhận, đó là một người phụ nữ, cô ta nói, Từ Hi Thành muốn cô ta chuyển lời hắn tới tao, hắn muốn chia tay với tao, nói xong câu đó thì liền cúp máy.” Viền mắt Chu Cố đỏ ửng, nhớ lại cái ngày tuyệt vọng ấy.
“Tao không biết Chu Cường có phải đã nói với hắn rồi không, xong hắn tin. Tao gọi điện cho Chu Cường cũng không ai bắt máy, hai tuần sau, cảnh sát gọi tao, bọn họ nói với tao, Chu Cường chết rồi.” Mặt Chu Cố đầy vẻ chán ghét, thật lòng không muốn nhắc đến người này, “Gã chết trên người phụ nữ, cảnh sát nói là gã bị bệnh sida, còn lén lút chơi ma tuý, cuối cùng vì làm tình quá nhiều, chết trên người một nữ bồi rượu, là người phụ nữ đó báo cảnh sát.”
“Gã chết rồi, tao cũng mất luôn cách để biết Từ Hi Thành đã đi đâu. Sau đó, chính là bộ dáng tụi mày thấy rồi đấy, tao một mình muốn học cho xong đại học, vừa tìm việc làm.” Chu Cố cười khổ tỏ vẻ cam chịu.
Nghe xong chuyện Chu Cố thẳng thắn kể ra, trong lòng ba người đều rất khó chịu, bốn năm đại học, thế mà bọn họ không phát hiện thì ra Chu Cố đã trải qua nhiều chuyện đau khổ như vậy dù chỉ là một chút, nhưng mà Chu Cố cũng không muốn bọn hắn thương hại y, nếu không thì sao tới bây giờ mới chịu kể cho họ biết được.
Ba người Phạm Hiểu Đông ngầm hiểu mà ôm lấy Chu Cố, nói cho y biết, bọn họ vẫn ở đây.
Một lúc lâu sau, Phạm Hiểu Đông lên tiếng đầu tiên, “Vậy lần này hắn trở về, mày định thế nào? Tiểu Kiệt nói với tao là ngày đó Từ Hi Thành lấy được phương thức liên lạc của mày thì lẳng lặng nhìn tờ giấy, nhưng vẫn không có bấm gọi. Giữa hai người tụi mày có hiểu lầm gì đó rồi chăng?”
Nghe Phạm Hiểu Đông nói, trong ánh mắt Chu Cố lộ ra vẻ mê man, “Tao không biết nữa, tao cũng không biết nên làm gì.”
Bầu không khí càng ngày yên tĩnh, Mario liền phá vỡ bầu không khí này, “Được rồi, được rồi, không biết thì đừng quan tâm nữa, hôm nay đến liên hoan mà, phải vui vẻ chứ!” Bị Mario hô hào một tiếng, mấy người bất đắc dĩ cười cười, một lần nữa quay lại chuyện chính.
Sau một lúc chơi đùa, Chu Cố thì trở về nhà ở F thị, năm đó sau khi tốt nghiệp, Chu Cố liền quyết định cùng bọ Phạm Hiểu Đông ở lại F thị làm việc, còn phòng ở B thị kia, y cũng không có bán, vào ngày nghỉ, y vẫn sẽ về ở đó, nơi đó chứa đầy hồi ức của y và Từ Hi Thành, y luôn nghĩ, một ngày nào đó, Từ Hi Thành sẽ trở về.
Chu Cố cầm điện thoại lên, mở ra bài hát lúc trước Từ Hi Thành hát cho y ngủ, ở trong phòng nhỏ giọng nức nở.
Sáu năm, bài này này từ lúc Từ Hi Thành rời đi cũng chưa từng ngừng nghe.
Nghe lại giọng ca ngây ngô quen thuộc, cùng với tiếng khóc nghẹn ngào của Chu Cố, đêm nay không biết nên an ủi sao cho phải.
“Ngủ ngon
Vào đêm khuya hôm nay
Người yêu bảo bối của anh ơi
Anh nguyện thủ thỉ lời nói nhẹ nhàng để đưa em vào giấc ngủ
Anh nguyện dùng yêu thương này để quay quần bên thân thể em
……
Nguyện cho em
Ở trong mơ gặp được anh
Người yêu duy nhất của anh
Chúc em có một giấc mơ ngọt ngào.”
Chạng vạng ngày đó, lúc đang đi ra khỏi nơi làm thêm thì Chu Cố thấy Chu Cường. Không gian hoàn toàn yên tĩnh, Chu Cường đứng ở dưới mái hiện đối diện hút thuốc, đôi mắt gã luôn nhìn về phía bên này, Chu Cố nhìn thấy gã thì phản ứng đầu tiên là chạy, chạy thiệt xa, còn chưa chạy xa bao lâu, thì Chu Cường đuổi theo phía sau uy hiếp y nói, “Thằng nhãi! Mày ngon thì cứ chạy đi! Tao sẽ đập nát cái chỗ làm của mày!!”
Nghe gã nói như vậy, Chu Cố không chạy, y có thể chạy trốn khỏi Chu Cường, nhưng chỗ làm thêm thì không tránh được, y không thể để cho Chu Cường đi vào trong cửa hàng khóc lóc om sòm được.
Thấy Chu Cố dừng chân, Chu Cường lập tức chạy tới, gã thở hổn hển nói, “Nhóc con! Còn muốn chạy nữa hả!” Chắc là cảm thấy ở đây nói chuyện không ổn lắm, Chu Cố liền dẫn gã tới một cái hẻm cách đó không xa.
“Ông đến đây làm gì?!” Chu Cố mặt lạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt này của y, Chu Cường không vui, “Tao tới thăm mày một chút không được hả! Ngày đó mày không nói tiếng nào đã chạy đi rồi, tao còn chưa tìm mày tính sổ là ngon rồi đấy!” Nghe Chu Cường nhắc tới chuyện ngày đó, mặt Chu Cố càng đen hơn.
“Ông còn có mặt mũi mà nhắc lại sao! Ông có dám nói thật ý đồ ngày đó ông dẫn tôi theo không!!” Chu Cố đè tiếng quát lên.
Chu Cường không ngờ là bị y phát hiện nên bắt đầu thấy hoảng rồi, nhưng mà nghĩ nghĩ, Chu Cường liền dùng vẻ mặt giả dối nói với Chu Cố, “Nếu mày biết rõ, vậy tao cũng nói cho mày biết luôn, mày ở trường thế nào tao đều biết, nếu mày không muốn bị người khác biết chuyện mày ở quán bar bị đàn ông đè, thì cho tao tiền đi, gần đây tao thiếu tiền xài lắm đó.”
Nghe nói thế, Chu Cố lấy tay nắm cổ áo gã, đẩy gã vào trong vách tường, “Ông nói nhảm gì đó!!”
“Ui da, tao nói bậy, vậy ai có thể chứng minh mày trong sạch đây?” Mặt Chu Cường đỏ lên, tiếp tục nói, “Tao biết tao không có tài năng để khiến nhiều người biết chuyện này, nhưng mà, nghe nói mày đang có bạn trai à, hắn thì cần phải biết chuyện của mày ấy chứ nhỉ.”
“Ông!” Chu Cố đè cổ Chu Cường, y không thể để Từ Hi Thành biết được, cho dù chỉ là một chuyện hiểu lầm.
Chu Cường cảm thấy không khí đang dần mỏng manh, hoảng sợ nói, “Mày, mày không thể giết tao! Mày sẽ ngồi tù!” Chu Cố nghe thế, buông tay ra, Chu Cố từ từ trượt từ trên tường xuống hô hấp, gắng ho khan.
“Ông muốn bao nhiêu!” Chu Cố ngồi xổm xuống tức giận nhìn Chu Cường, nếu không phải giết người sẽ phạm tội, thì lúc nảy Chu Cố hận không thể bóp chết gã.
Nghe Chu Cố nói, Chu Cường thầm nghĩ, mắc câu.
“Khụ khụ! Con trai ngoan, nuôi con lớn như vậy thì con nên báo đáp ơn dưỡng thần rồi, vậy đưa ba 2 vạn trước đi.” Chu Cường liền ra vẻ cha hiền.
Dáng vẻ của Chu Cường làm cho y buồn nôn, “Tôi không có người cha như ông! Đây số cho tôi, ngày mai tôi sẽ gọi cho ông, nhớ bảo quản của miệng của ông!” Nói xong, Chu Cố xoay người rời đi.
Chưa đầy một tháng, Chu Cường đòi càng nhiều tiền, tâm tình Chu Cố cũng ngày càng suy sụp, Từ Hi Thành có lòng muốn giúp y giải nổi lòng, nhưng Chu Cố luôn trốn tránh, Từ Hi Thành không muốn làm khó y, cũng không hỏi nhiều, vẫn luôn vui vẻ với y.
Giữa tháng 7, Chu Cố không chịu nổi nữa, Chu Cường hầu như đã lấy hết tiền của y, đó là tiền y dồn bữa giờ, thậm chí còn đi mượn tiền bọn Phạm Hiểu Đông.
“Tôi không có tiền! Ông muốn nói gì thì nói!” Chu Cố không nhịn được nữa mà gọi điện cho Chu Cường.
Chu Cường ở đầu điện thoại bên kia nghe nói thế, thì biết Chu Cố không còn tiền để moi ra nữa, liền lưu lại lời cay nghiệt rồi treo máy.
Trong điện thoại Chu Cường nói sẽ nói chuyện đó với Từ Hi Thành, Chu Cố đã bị người khác chơi qua rồi. Nghe nói thế Chu Cố vừa tức vừa tuyệt vọng, y sợ Từ Hi Thành sẽ tin.
Nhưng y quên rằng, từ đầu tới cuối Chu Cường vốn dĩ không biết bạn trai Chu Cố là ai, câu nói kia là do Chu Cường nói bậy mà thôi.
“Sau đó, tao gọi điện cho Từ Hi Thành, hắn tắt điện thoại, tao hỏi hết những người hay qua lại với hắn, cũng không một ai biết hắn ở đâu, tao gọi tới lần thứ hai, mới có người nhận, đó là một người phụ nữ, cô ta nói, Từ Hi Thành muốn cô ta chuyển lời hắn tới tao, hắn muốn chia tay với tao, nói xong câu đó thì liền cúp máy.” Viền mắt Chu Cố đỏ ửng, nhớ lại cái ngày tuyệt vọng ấy.
“Tao không biết Chu Cường có phải đã nói với hắn rồi không, xong hắn tin. Tao gọi điện cho Chu Cường cũng không ai bắt máy, hai tuần sau, cảnh sát gọi tao, bọn họ nói với tao, Chu Cường chết rồi.” Mặt Chu Cố đầy vẻ chán ghét, thật lòng không muốn nhắc đến người này, “Gã chết trên người phụ nữ, cảnh sát nói là gã bị bệnh sida, còn lén lút chơi ma tuý, cuối cùng vì làm tình quá nhiều, chết trên người một nữ bồi rượu, là người phụ nữ đó báo cảnh sát.”
“Gã chết rồi, tao cũng mất luôn cách để biết Từ Hi Thành đã đi đâu. Sau đó, chính là bộ dáng tụi mày thấy rồi đấy, tao một mình muốn học cho xong đại học, vừa tìm việc làm.” Chu Cố cười khổ tỏ vẻ cam chịu.
Nghe xong chuyện Chu Cố thẳng thắn kể ra, trong lòng ba người đều rất khó chịu, bốn năm đại học, thế mà bọn họ không phát hiện thì ra Chu Cố đã trải qua nhiều chuyện đau khổ như vậy dù chỉ là một chút, nhưng mà Chu Cố cũng không muốn bọn hắn thương hại y, nếu không thì sao tới bây giờ mới chịu kể cho họ biết được.
Ba người Phạm Hiểu Đông ngầm hiểu mà ôm lấy Chu Cố, nói cho y biết, bọn họ vẫn ở đây.
Một lúc lâu sau, Phạm Hiểu Đông lên tiếng đầu tiên, “Vậy lần này hắn trở về, mày định thế nào? Tiểu Kiệt nói với tao là ngày đó Từ Hi Thành lấy được phương thức liên lạc của mày thì lẳng lặng nhìn tờ giấy, nhưng vẫn không có bấm gọi. Giữa hai người tụi mày có hiểu lầm gì đó rồi chăng?”
Nghe Phạm Hiểu Đông nói, trong ánh mắt Chu Cố lộ ra vẻ mê man, “Tao không biết nữa, tao cũng không biết nên làm gì.”
Bầu không khí càng ngày yên tĩnh, Mario liền phá vỡ bầu không khí này, “Được rồi, được rồi, không biết thì đừng quan tâm nữa, hôm nay đến liên hoan mà, phải vui vẻ chứ!” Bị Mario hô hào một tiếng, mấy người bất đắc dĩ cười cười, một lần nữa quay lại chuyện chính.
Sau một lúc chơi đùa, Chu Cố thì trở về nhà ở F thị, năm đó sau khi tốt nghiệp, Chu Cố liền quyết định cùng bọ Phạm Hiểu Đông ở lại F thị làm việc, còn phòng ở B thị kia, y cũng không có bán, vào ngày nghỉ, y vẫn sẽ về ở đó, nơi đó chứa đầy hồi ức của y và Từ Hi Thành, y luôn nghĩ, một ngày nào đó, Từ Hi Thành sẽ trở về.
Chu Cố cầm điện thoại lên, mở ra bài hát lúc trước Từ Hi Thành hát cho y ngủ, ở trong phòng nhỏ giọng nức nở.
Sáu năm, bài này này từ lúc Từ Hi Thành rời đi cũng chưa từng ngừng nghe.
Nghe lại giọng ca ngây ngô quen thuộc, cùng với tiếng khóc nghẹn ngào của Chu Cố, đêm nay không biết nên an ủi sao cho phải.
“Ngủ ngon
Vào đêm khuya hôm nay
Người yêu bảo bối của anh ơi
Anh nguyện thủ thỉ lời nói nhẹ nhàng để đưa em vào giấc ngủ
Anh nguyện dùng yêu thương này để quay quần bên thân thể em
……
Nguyện cho em
Ở trong mơ gặp được anh
Người yêu duy nhất của anh
Chúc em có một giấc mơ ngọt ngào.”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook