Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ
-
Chương 26
Thành Thực: “Đình Đình, ngày mai là ngày lành đó ~~”
Lương Đình Xuyên: “Cho mèo ăn chưa?”
Thành Thực: “Ngày mai anh có tính toán gì không?”
Lương Đình Xuyên: “Ngày mai có thể đem hai nhánh cổ phiếu ST đánh rớt.”
Thành Thực: “Anh có chuẩn bị quà gì cho em không?”
Lương Đình Xuyên: “Ừ, đã để 2 tuần rồi, ngày mai tổng vệ sinh đi.”
loading...
Thành Thực: “Vậy đêm mai muốn đi nhà hàng nào ăn?”
Lương Đình Xuyên: “Canh thừa hôm nay còn rất nhiều, ngày mai hâm lên ăn đi, đừng lãng phí.”
Thành Thực: “Thế nhưng! Ngày mai là ngày lễ tình nhân!”
Lương Đình Xuyên: “À? Thế thì sao?”
Thành Thực, lấy tay che mặt, chờ đợi: “Anh không muốn nói gì với em sao?”
Lương Đình Xuyên: “Hệ thống máy vi tính lại hỏng rồi, em còn chơi trò chơi lại không nghiêm chỉnh tắt máy anh liền đấm em!”
Thành Thực: 〒_〒
==================================
Hoàng Cửu Cửu dẫn Nguyên Khải mở cửa phòng, ánh đèn trong phòng khách mờ tối, thanh âm TV đủ để so với rạp chiếu phim, Hoàng Cửu Cửu đứng ở cửa một trận mê muội, ngay sau đó thấy Mạch Đào thản nhiên trêu chọc chim sáo đá của anh.
Oa đệt! Tự tiện xông vào nhà dân! Hơn nữa, anh ta vào bằng cách nào?
Hoàng Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, đang muốn chửi ầm lên, Nguyên Khải run rẩy, thấp giọng hô: “Ông chủ.”
Hoàng Cửu Cửu ngạc nhiên nói: “Ông chủ?”
Mạch Đào vui tươi hớn hở hỏi: “KAY, sao cậu cũng tới, muốn chơi cùng chúng tôi sao?”
Nguyên Khải sắc mặt trắng nhợt.
Cùng chơi?
Hoàng Cửu Cửu sắc mặt cũng trắng.
Mạch Đào đứng lên, tiến một bước về phía hai người kia, Nguyên Khải kinh hoảng nói: “Tôi còn có việc, đi trước, ông chủ anh chậm rãi chơi, tạm biệt.”
Mạch Đào mỉm cười, “KAY, cuối tháng có tiền thưởng.”
“Cảm ơn ông chủ.” Nguyên Khải nói xong lời này đã cấp tốc đi giày, đóng sầm cửa bỏ trốn mất dạng.
Hoàng Cửu Cửu im lặng hò hét với bóng lưng Nguyên Khải: “Cứu tôi...” Mạch Đào khí thế hừng hực đi tới xách sau cổ anh, chim sáo đá rõ ràng đã bị Mạch Đào thu mua, thờ ơ nhìn chủ nhân bị kéo vào phòng ngủ, từ trong cổ họng phát sinh vài tiếng cười quái dị: “Nga ha hả ha hả...”
“Tăng ca à?” Mạch Đào cười đến dị thường dịu dàng, “Nếu tôi biết cậu đến quán của tôi tăng ca sẽ không cần đến bệnh viện chờ cậu nữa, cậu nói đúng không?”
“Cái này, vốn là tăng ca sau đó lại lại lại lại... Tôi mà biết đó là quán của anh đánh chết tôi tôi cũng không dám tới.” Hoàng Cửu Cửu bị Mạch Đào ném tới trên giường, kính mắt không biết rơi đi đâu, anh một bên lắp bắp giải thích một bên khắp nơi mò tìm kính mắt, ngẫm nghĩ đợi lát nữa tìm được khe hở cướp đường mà chạy không có kính mắt thì không thấy rõ đường.
“Vì sao là quán của tôi cậu không dám đi?” Mạch Đào đè ép lên, hung hăng cầm tay Hoàng Cửu Cửu thật vất vả mò thấy kính mắt, thuận thế đem kính mắt ném tới dưới giường. “Cậu xem, tôi vừa đem bé đáng yêu của cậu dọa chạy mất, để tôi bồi thường cho cậu nha ~ ”
“Không cần không cần không cần nhọc ngài đại giá.”
“Không cần khách khí...” Mạch Đào kéo cà- vạt Hoàng Cửu Cửu.
“Anh, anh đã nói sẽ cho tôi thời gian.” Hoàng Cửu Cửu ngang dọc gió trăng nhiều năm như vậy, biết rõ Mạch Đào hiện tại là vừa đụng là cháy hơn bất cứ ai, nghìn vạn lần không nên khiêu khích, vì vậy giả vờ bình tĩnh, ai ngờ bởi kinh hách quá độ, tiếng nói mềm nhũn lại càng giống khiêu khích.
Mạch Đào quả nhiên thuận lợi bị mắc câu khiêu khích, vô lại cười nói: “Tôi đổi ý rồi.” Nói xong nhanh nhẹn cởi T-shirt của mình, lộ ra hình xăm rồng bay độc đoán cuồng dã rất lớn trên cơ thể, từ xương quai xanh cho đến bụng.
Hoàng Cửu Cửu con mắt co giật, run run xin khoan dung: “Cái này cái kia, cái kia cái kia, anh muốn làm gì...”
Mạch Đào ấn chắc Hoàng Cửu Cửu, cười dâm nói: “Đáng ghét, sao lại nói lời kịch cũ rích như thế chứ? Hắc hắc...”
Hoàng Cửu Cửu: “Tôi tôi tôi, tôi không thích loại hình như anh.”
“Tôi cũng đâu thích loại hình như cậu, cuối cùng không phải thích rồi sao? Cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng.”
Hoàng Cửu Cửu phí công cầu xin: “Vậy bồi dưỡng tốt cảm tình trước rồi nói sau, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
“Đều là tay già đời thân kinh bách chiến còn giả thanh thuần gì nữa! Làm rồi bồi dưỡng sau.” Mạch Đào thô lỗ xé áo sơmi trắng của Hoàng Cửu Cửu, sau đó dùng đầu gối chặn lại Hoàng Cửu Cửu, một bên kéo khóa quần mình, phần phật một chút cởi sạch sẽ, Hoàng Cửu Cửu chỉ liếc mắt liền kinh hãi hồn bay phách lạc, dùng sức xoay người muốn chạy trốn, còn chưa bò tới mép giường đã bị kéo trở về.
Mạch Đào thấp giọng lừa gạt: “Bảo bối nhi, tôi sẽ không làm đau cậu, cậu đừng sợ...”
Đầu óc Hoàng Cửu Cửu chớp lên đá lửa: Hoàng Cửu Cửu PK Lương Đình Xuyên phần thắng 0%, Lương Đình Xuyên PK Mạch Đào phần thắng 50%, từ đó suy ra, Hoàng Cửu Cửu PK Mạch Đào phần thắng =?
Trong lúc Hoàng Cửu Cửu làm tính toán vô nghĩa xuất thần một giây, trên thân đã bị lột trần như nhộng, khóa quần cũng bị kéo ra. Mạch Đào phấn khởi tới cực điểm, dưới thân đã tinh thần chấn hưng làm tốt chuẩn bị chiến đấu hăng hái, Hoàng Cửu Cửu từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu kinh hách như vậy, tục ngữ nói thỏ nóng nảy cũng cắn người, tính tình tốt như Hoàng Cửu Cửu, rốt cục cắn răng, rống lên: “Cút mẹ anh đi!” Bay lên một cước đem Mạch Đào đá xuống giường.
Trong phòng ngủ một trận yên tĩnh, Hoàng Cửu Cửu sửng sốt chốc lát: Phản kháng thành công? Cảm động lệ nóng doanh tròng! Quả nhiên muốn giành chính quyền phải dùng vũ trang đấu tranh để thực hiện! Vĩ nhân nói đúng là sâu sắc!
Điện ảnh võ hiệp thường có một tình tiết cũ rích ngu xuẩn: nhân vật phản diện thảm bại bị đè trong đống đổ nát, màn ảnh chậm rãi kéo gần, chậm rãi kéo gần, “Roạt” một tiếng một bàn tay thoát ra, lúc này không phải quái thú khởi tử hồi sinh, mà là Mạch Đào đột ngột từ mặt đất mọc lên, bối cảnh phía sau là biển gầm cuộn trào mãnh liệt, Hoàng Cửu Cửu tránh né không kịp, vừa vặn bị áp.
Người Xayda sau khi sống lại thăng cấp thành siêu Xayda (Vũ: ng Xayda là 1 giống ng trong 7 viên ngọc rồng, điển hình là Songoku, sau khi biến thành siêu Xayda sẽ có tóc màu vàng đó~), Mạch Đào đột nhiên nổi hung bạo, một tay ấn đầu Hoàng Cửu Cửu, một tay thần tốc kéo quần đối phương xuống. Hoàng Cửu Cửu bạo rống: “Oa đệt đệt đệt — anh cưỡng gian!”
“Cái này không phải rất rõ ràng sao!”
“Oa a, tôi xin anh đấy xin anh đừng đừng...”
“Bảo bối nhi, làm xong rồi tôi cái gì cũng nghe lời cậu!”
“Chờ một chút chờ một chút, nếu nhất định phải làm tôi có yêu cầu!”
Mạch Đào nới lỏng sức lực, nôn nóng hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Cái này... Cái này...” Hoàng Cửu Cửu quan sát sắc mặt Mạch Đào, run như cầy sấy, “Tôi tôi tôi không có kinh nghiệm kia, cái kia cái kia, đều là tôi thượng người khác, nếu nhất định phải làm, vậy vậy tôi thượng anh được không...” (Vũ: ọc ọc ọc!!!!!)
Mạch Đào nở nụ cười, cười đến xán lạn như đóa hoa.
Tiếp đó là Hoàng Cửu Cửu kêu thảm thiết: “Oa đệt đệt đệt anh phạm tội cưỡng gian tôi tố cáo anh! Tôi... Ai nha đau chết mất –”
————— Điểm điểm điểm điểm, nơi này hài hòa hai nghìn chữ —————-
Hoàng Cửu Cửu tự xưng là cao thủ tình ái, thế nhưng sau khi kiến thức đến Mạch Đào anh thật sâu kiểm điểm ra một cái đạo lý: làm người nhất định phải khiêm tốn, mạnh mẽ còn có mạnh mẽ hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Nếu nói Hoàng Cửu Cửu tinh thông long dương mười tám thức, vậy Mạch Đào là thông hiểu cơ sở binh pháp cộng thêm tăng cường và sáng tạo bí kíp độc đáo, đem Hoàng Cửu Cửu chỉnh đến khóc không được cười không xong sống không được chết không thể, quá trình là nhục nhã, kết quả là tội phạm cưỡng gian sướng tới cực điểm mà người bị hại cũng hưởng thụ đến thần hồn nhẹ bay, khăn trải giường làm chứng tất cả.
Mạch Đào từ trên người Hoàng Cửu Cửu lui lại cảm thấy mỹ mãn châm thuốc lá, phun ra luồng khói, cười hì hì sờ sờ Hoàng Cửu Cửu còn chưa hồi hồn, “Bảo bối nhi, đừng khóc, tôi sẽ phụ trách.”
“Phụ cái... Cứt chó nhà anh ấy...” Hoàng Cửu Cửu đem khuôn mặt chôn trong gối, khóc thút thít.
Sau khi tỏ tình với Lương Đình Xuyên lọt vào ăn đập dữ dội, chuyện này từng là chuyện sỉ nhục nhất trong đời Hoàng Cửu Cửu, thế nhưng hiện tại việc này đã lùi về thứ hai, bị Mạch Đào cưỡng gian quang vinh đăng ngai đệ nhất.
Mạch Đào cúi người hôn hôn bên tai Hoàng Cửu Cửu, dịu dàng nói: “Bảo bối nhi, tôi thật thích cậu...”
Hoàng Cửu Cửu toàn thân run lẩy bẩy, dùng thanh âm khàn đặc bi phẫn rên rỉ: “Anh, tốt nhất cút xa cho tôi xa một chút! Tôi sẽ khiến anh... Nợ máu trả bằng máu!”
Mạch Đào cười ha ha, đem thuốc lá dập trong gạt tàn, nâng tay tắt đèn đầu giường, sau đó ôm sát Hoàng Cửu Cửu, khì khò ngủ.
Lương Đình Xuyên: “Cho mèo ăn chưa?”
Thành Thực: “Ngày mai anh có tính toán gì không?”
Lương Đình Xuyên: “Ngày mai có thể đem hai nhánh cổ phiếu ST đánh rớt.”
Thành Thực: “Anh có chuẩn bị quà gì cho em không?”
Lương Đình Xuyên: “Ừ, đã để 2 tuần rồi, ngày mai tổng vệ sinh đi.”
loading...
Thành Thực: “Vậy đêm mai muốn đi nhà hàng nào ăn?”
Lương Đình Xuyên: “Canh thừa hôm nay còn rất nhiều, ngày mai hâm lên ăn đi, đừng lãng phí.”
Thành Thực: “Thế nhưng! Ngày mai là ngày lễ tình nhân!”
Lương Đình Xuyên: “À? Thế thì sao?”
Thành Thực, lấy tay che mặt, chờ đợi: “Anh không muốn nói gì với em sao?”
Lương Đình Xuyên: “Hệ thống máy vi tính lại hỏng rồi, em còn chơi trò chơi lại không nghiêm chỉnh tắt máy anh liền đấm em!”
Thành Thực: 〒_〒
==================================
Hoàng Cửu Cửu dẫn Nguyên Khải mở cửa phòng, ánh đèn trong phòng khách mờ tối, thanh âm TV đủ để so với rạp chiếu phim, Hoàng Cửu Cửu đứng ở cửa một trận mê muội, ngay sau đó thấy Mạch Đào thản nhiên trêu chọc chim sáo đá của anh.
Oa đệt! Tự tiện xông vào nhà dân! Hơn nữa, anh ta vào bằng cách nào?
Hoàng Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, đang muốn chửi ầm lên, Nguyên Khải run rẩy, thấp giọng hô: “Ông chủ.”
Hoàng Cửu Cửu ngạc nhiên nói: “Ông chủ?”
Mạch Đào vui tươi hớn hở hỏi: “KAY, sao cậu cũng tới, muốn chơi cùng chúng tôi sao?”
Nguyên Khải sắc mặt trắng nhợt.
Cùng chơi?
Hoàng Cửu Cửu sắc mặt cũng trắng.
Mạch Đào đứng lên, tiến một bước về phía hai người kia, Nguyên Khải kinh hoảng nói: “Tôi còn có việc, đi trước, ông chủ anh chậm rãi chơi, tạm biệt.”
Mạch Đào mỉm cười, “KAY, cuối tháng có tiền thưởng.”
“Cảm ơn ông chủ.” Nguyên Khải nói xong lời này đã cấp tốc đi giày, đóng sầm cửa bỏ trốn mất dạng.
Hoàng Cửu Cửu im lặng hò hét với bóng lưng Nguyên Khải: “Cứu tôi...” Mạch Đào khí thế hừng hực đi tới xách sau cổ anh, chim sáo đá rõ ràng đã bị Mạch Đào thu mua, thờ ơ nhìn chủ nhân bị kéo vào phòng ngủ, từ trong cổ họng phát sinh vài tiếng cười quái dị: “Nga ha hả ha hả...”
“Tăng ca à?” Mạch Đào cười đến dị thường dịu dàng, “Nếu tôi biết cậu đến quán của tôi tăng ca sẽ không cần đến bệnh viện chờ cậu nữa, cậu nói đúng không?”
“Cái này, vốn là tăng ca sau đó lại lại lại lại... Tôi mà biết đó là quán của anh đánh chết tôi tôi cũng không dám tới.” Hoàng Cửu Cửu bị Mạch Đào ném tới trên giường, kính mắt không biết rơi đi đâu, anh một bên lắp bắp giải thích một bên khắp nơi mò tìm kính mắt, ngẫm nghĩ đợi lát nữa tìm được khe hở cướp đường mà chạy không có kính mắt thì không thấy rõ đường.
“Vì sao là quán của tôi cậu không dám đi?” Mạch Đào đè ép lên, hung hăng cầm tay Hoàng Cửu Cửu thật vất vả mò thấy kính mắt, thuận thế đem kính mắt ném tới dưới giường. “Cậu xem, tôi vừa đem bé đáng yêu của cậu dọa chạy mất, để tôi bồi thường cho cậu nha ~ ”
“Không cần không cần không cần nhọc ngài đại giá.”
“Không cần khách khí...” Mạch Đào kéo cà- vạt Hoàng Cửu Cửu.
“Anh, anh đã nói sẽ cho tôi thời gian.” Hoàng Cửu Cửu ngang dọc gió trăng nhiều năm như vậy, biết rõ Mạch Đào hiện tại là vừa đụng là cháy hơn bất cứ ai, nghìn vạn lần không nên khiêu khích, vì vậy giả vờ bình tĩnh, ai ngờ bởi kinh hách quá độ, tiếng nói mềm nhũn lại càng giống khiêu khích.
Mạch Đào quả nhiên thuận lợi bị mắc câu khiêu khích, vô lại cười nói: “Tôi đổi ý rồi.” Nói xong nhanh nhẹn cởi T-shirt của mình, lộ ra hình xăm rồng bay độc đoán cuồng dã rất lớn trên cơ thể, từ xương quai xanh cho đến bụng.
Hoàng Cửu Cửu con mắt co giật, run run xin khoan dung: “Cái này cái kia, cái kia cái kia, anh muốn làm gì...”
Mạch Đào ấn chắc Hoàng Cửu Cửu, cười dâm nói: “Đáng ghét, sao lại nói lời kịch cũ rích như thế chứ? Hắc hắc...”
Hoàng Cửu Cửu: “Tôi tôi tôi, tôi không thích loại hình như anh.”
“Tôi cũng đâu thích loại hình như cậu, cuối cùng không phải thích rồi sao? Cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng.”
Hoàng Cửu Cửu phí công cầu xin: “Vậy bồi dưỡng tốt cảm tình trước rồi nói sau, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
“Đều là tay già đời thân kinh bách chiến còn giả thanh thuần gì nữa! Làm rồi bồi dưỡng sau.” Mạch Đào thô lỗ xé áo sơmi trắng của Hoàng Cửu Cửu, sau đó dùng đầu gối chặn lại Hoàng Cửu Cửu, một bên kéo khóa quần mình, phần phật một chút cởi sạch sẽ, Hoàng Cửu Cửu chỉ liếc mắt liền kinh hãi hồn bay phách lạc, dùng sức xoay người muốn chạy trốn, còn chưa bò tới mép giường đã bị kéo trở về.
Mạch Đào thấp giọng lừa gạt: “Bảo bối nhi, tôi sẽ không làm đau cậu, cậu đừng sợ...”
Đầu óc Hoàng Cửu Cửu chớp lên đá lửa: Hoàng Cửu Cửu PK Lương Đình Xuyên phần thắng 0%, Lương Đình Xuyên PK Mạch Đào phần thắng 50%, từ đó suy ra, Hoàng Cửu Cửu PK Mạch Đào phần thắng =?
Trong lúc Hoàng Cửu Cửu làm tính toán vô nghĩa xuất thần một giây, trên thân đã bị lột trần như nhộng, khóa quần cũng bị kéo ra. Mạch Đào phấn khởi tới cực điểm, dưới thân đã tinh thần chấn hưng làm tốt chuẩn bị chiến đấu hăng hái, Hoàng Cửu Cửu từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu kinh hách như vậy, tục ngữ nói thỏ nóng nảy cũng cắn người, tính tình tốt như Hoàng Cửu Cửu, rốt cục cắn răng, rống lên: “Cút mẹ anh đi!” Bay lên một cước đem Mạch Đào đá xuống giường.
Trong phòng ngủ một trận yên tĩnh, Hoàng Cửu Cửu sửng sốt chốc lát: Phản kháng thành công? Cảm động lệ nóng doanh tròng! Quả nhiên muốn giành chính quyền phải dùng vũ trang đấu tranh để thực hiện! Vĩ nhân nói đúng là sâu sắc!
Điện ảnh võ hiệp thường có một tình tiết cũ rích ngu xuẩn: nhân vật phản diện thảm bại bị đè trong đống đổ nát, màn ảnh chậm rãi kéo gần, chậm rãi kéo gần, “Roạt” một tiếng một bàn tay thoát ra, lúc này không phải quái thú khởi tử hồi sinh, mà là Mạch Đào đột ngột từ mặt đất mọc lên, bối cảnh phía sau là biển gầm cuộn trào mãnh liệt, Hoàng Cửu Cửu tránh né không kịp, vừa vặn bị áp.
Người Xayda sau khi sống lại thăng cấp thành siêu Xayda (Vũ: ng Xayda là 1 giống ng trong 7 viên ngọc rồng, điển hình là Songoku, sau khi biến thành siêu Xayda sẽ có tóc màu vàng đó~), Mạch Đào đột nhiên nổi hung bạo, một tay ấn đầu Hoàng Cửu Cửu, một tay thần tốc kéo quần đối phương xuống. Hoàng Cửu Cửu bạo rống: “Oa đệt đệt đệt — anh cưỡng gian!”
“Cái này không phải rất rõ ràng sao!”
“Oa a, tôi xin anh đấy xin anh đừng đừng...”
“Bảo bối nhi, làm xong rồi tôi cái gì cũng nghe lời cậu!”
“Chờ một chút chờ một chút, nếu nhất định phải làm tôi có yêu cầu!”
Mạch Đào nới lỏng sức lực, nôn nóng hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Cái này... Cái này...” Hoàng Cửu Cửu quan sát sắc mặt Mạch Đào, run như cầy sấy, “Tôi tôi tôi không có kinh nghiệm kia, cái kia cái kia, đều là tôi thượng người khác, nếu nhất định phải làm, vậy vậy tôi thượng anh được không...” (Vũ: ọc ọc ọc!!!!!)
Mạch Đào nở nụ cười, cười đến xán lạn như đóa hoa.
Tiếp đó là Hoàng Cửu Cửu kêu thảm thiết: “Oa đệt đệt đệt anh phạm tội cưỡng gian tôi tố cáo anh! Tôi... Ai nha đau chết mất –”
————— Điểm điểm điểm điểm, nơi này hài hòa hai nghìn chữ —————-
Hoàng Cửu Cửu tự xưng là cao thủ tình ái, thế nhưng sau khi kiến thức đến Mạch Đào anh thật sâu kiểm điểm ra một cái đạo lý: làm người nhất định phải khiêm tốn, mạnh mẽ còn có mạnh mẽ hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Nếu nói Hoàng Cửu Cửu tinh thông long dương mười tám thức, vậy Mạch Đào là thông hiểu cơ sở binh pháp cộng thêm tăng cường và sáng tạo bí kíp độc đáo, đem Hoàng Cửu Cửu chỉnh đến khóc không được cười không xong sống không được chết không thể, quá trình là nhục nhã, kết quả là tội phạm cưỡng gian sướng tới cực điểm mà người bị hại cũng hưởng thụ đến thần hồn nhẹ bay, khăn trải giường làm chứng tất cả.
Mạch Đào từ trên người Hoàng Cửu Cửu lui lại cảm thấy mỹ mãn châm thuốc lá, phun ra luồng khói, cười hì hì sờ sờ Hoàng Cửu Cửu còn chưa hồi hồn, “Bảo bối nhi, đừng khóc, tôi sẽ phụ trách.”
“Phụ cái... Cứt chó nhà anh ấy...” Hoàng Cửu Cửu đem khuôn mặt chôn trong gối, khóc thút thít.
Sau khi tỏ tình với Lương Đình Xuyên lọt vào ăn đập dữ dội, chuyện này từng là chuyện sỉ nhục nhất trong đời Hoàng Cửu Cửu, thế nhưng hiện tại việc này đã lùi về thứ hai, bị Mạch Đào cưỡng gian quang vinh đăng ngai đệ nhất.
Mạch Đào cúi người hôn hôn bên tai Hoàng Cửu Cửu, dịu dàng nói: “Bảo bối nhi, tôi thật thích cậu...”
Hoàng Cửu Cửu toàn thân run lẩy bẩy, dùng thanh âm khàn đặc bi phẫn rên rỉ: “Anh, tốt nhất cút xa cho tôi xa một chút! Tôi sẽ khiến anh... Nợ máu trả bằng máu!”
Mạch Đào cười ha ha, đem thuốc lá dập trong gạt tàn, nâng tay tắt đèn đầu giường, sau đó ôm sát Hoàng Cửu Cửu, khì khò ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook