Thành Thực: “Xem phim, nga da ~~ có thẻ sinh viên được giảm 80% ~~ ” Lục tung khắp nơi, “Đình Đình, thẻ sinh viên của em đâu?”

Lương Đình Xuyên: “Trong ngăn kéo tủ đầu giường.”

Thành Thực: “Ở đâu ở đâu ở đâu?”

Lương Đình Xuyên, cực không nhịn được: “Không phải đây sao? Con mắt mọc ra dùng làm gì hả?”

Thành Thực, cướp lấy thẻ sinh viên, “Dùng để thông khí.”

“À?” Lương Đình Xuyên vươn hai ngón tay, “Em đã có lỗ mũi với cái miệng để thông khí, vậy thứ này vô dụng anh liền phế dùm em.”

Thành Thực: “A — Cứu với — “

==========================

Kỳ thực cái đầu của Mạch Đào cấu tạo rất đơn giản, dễ lừa, ví dụ như hôm nay lúc đi làm lừa anh ta nói phải ở bệnh viện tăng ca đến đêm khuya, không quay về, con sói xám kia cũng tin, hắc hắc hắc... Ngày hôm nay tan tầm không thấy chiếc Cherokee ăn thịt người kia, Hoàng Cửu Cửu thật vui vẻ. Nói đàn ông đều là dựa vào nửa người dưới để tự hỏi vấn đề, Hoàng Cửu Cửu đã lâu không tự hỏi rồi, về nhà tắm rửa tinh thần sáng láng lái chiếc xe Chevrolet thất sủng hồi lâu, thẳng đến quán bar số 6 kia. Lần trước cứ chạy như thế, nhân viên quầy bar nhỏ kia sẽ không tức giận chứ? Cho dù có giận cũng không sao, dỗ một tí là lại về tay.

Hoàng Cửu Cửu vào quán bar, chú ý đến lần trước gặp phải Mạch Đào ở đây, đương nhiên là cẩn thận lại cẩn thận, không dám tới gần quầy bar nhiều người, lui ở góc mê đắm nhìn chằm chằm nhân viên quầy bar kia, suy nghĩ chờ cậu ta tan tầm đi ra cửa sau quán bar thì giả vờ tình cờ gặp, sau đó... Hừ hừ hừ...

Đám nhóc hát rock and roll này thật ồn, ế? Ặc... A!! Đó không phải tay bass lần trước sao? Hoàng Cửu Cửu lập tức ném bắp ngô ôm dưa hấu, trong đầu đục khoét làm thế nào câu tay bass kia.

Trên sân khấu rốt cục kết thúc bài hát, Hoàng Cửu Cửu mắt vừa chớp đã không thấy tăm hơi tay bass kia, gấp đến độ loạn chui khắp nơi, cuối cùng phát hiện tay bass kia đang ở một góc mờ tối uống rượu với người khác.

Lại nói tiếp Nguyên Khải nhảy trên sân khấu xong đã bị người cùng ban nhạc chộp tới uống rượu với người ta, đây cũng là chuyện thường, hai chai rượu vang Bordeaux xuống bụng, chưa phát hiện có chút choáng, tên đàn ông trước mắt quấn quít lấy cậu bản thân không uống chỉ giật dây người uống, cặn bã! Nguyên Khải mắng một tiếng trong lòng, nghĩ bị con rùa này chuốc rượu xong tám phần mười trực tiếp sẽ bị đưa lên giường, nhưng tên cặn bã này là người trong ban nhạc giới thiệu, trở mặt cũng rất không để mặt mũi cho người ta. Chưa kịp làm khó, Hoàng Cửu Cửu liền cợt nhả ghé tới, “KAY? Còn nhớ tôi không?”

Nguyên Khải lập tức ôm lấy tay Hoàng Cửu Cửu giả vờ thân mật không gì sánh được, nói câu “Xin lỗi không tiếp được” liền ỡm ờ ngả vào trong sô pha ở góc khác, Hoàng Cửu Cửu ghé vào tai cậu nỉ non: “Cậu thật là khó tìm, tôi tới nơi này mấy lần cũng không gặp được cậu.”

Nguyên Khải lười biếng tựa ở trên sô pha thở dốc, “Ông chủ chúng tôi mở hơn 10 quán bar, chúng tôi luân phiên một vòng cũng cần đến nửa tháng, ai bảo ông chủ chúng tôi chỉ mở một GAY bar...”

Hoàng Cửu Cửu hôn một ngụm trên môi cậu, trêu chọc nói: “Còn đi diễn tour sao?”

“A, nói dễ nghe như vậy.” Nguyên Khải chỉa chỉa sân khấu kia, “Bọn họ là diễn tour, tôi chỉ là ra vẻ.” Cậu ôm lấy cổ Hoàng Cửu Cửu, cọ cọ tai đối phương nói nhỏ: “Nói cho anh một bí mật...”

“Cái gì?”

“Tôi căn bản không biết chơi bass.” Nguyên Khải vừa nói vừa cười, thuận thế ngã vào trên vai Hoàng Cửu Cửu, “Bọn họ thuê tôi đứng ở trên đó để thu hút chú ý, anh xem tôi diễn có giống không?”

Hoàng Cửu Cửu bật cười, ôm cậu hôn rồi hôn, “Rất giống, tiểu yêu tinh, cậu đáng yêu muốn chết.”

“Anh cũng đừng nói cho ông chủ chúng tôi...” Nguyên Khải thừa dịp say rượu vừa trách mắng vừa làm nũng, Hoàng Cửu Cửu khát đã lâu, không đợi cậu nói xong liền cắn bờ môi của cậu loạn hôn. Nguyên Khải xoay người ngồi ở trên đùi Hoàng Cửu Cửu, nhiệt tình như lửa, trong quán bar một đôi một đôi như vậy có rất nhiều, tự nhiên không ai lưu ý bọn họ, Nguyên Khải liếc nhìn người ở sát vách vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, cong lên khóe miệng lộ ra ý cười mị hoặc, “Anh không xuất hiện tôi liền không xong, nhất định bị cái kẻ tính ngược kia trút rượu mang đi, anh nói tôi nên cảm ơn anh thế nào?”

Hai người đều là lửa dục mãnh liệt, Hoàng Cửu Cửu không chịu nổi, khẩn cấp muốn dẫn Nguyên Khải về nhà trải qua đêm xuân, Nguyên Khải đương nhiên sẽ không từ chỗi, cậu rất thích loại hình như Hoàng Cửu Cửu, không chỉ anh tuấn thần kỳ nhẹ nhàng khoan khoái hơn nữa có phong độ lại có khí chất, quả thực chính là cực phẩm cho tình một đêm.

Hai người ra quán bar, Hoàng Cửu Cửu đi lấy xe, Nguyên Khải đứng ở cửa bãi đỗ xe chờ, dừng một hồi, Nguyên Khải nói: “Ngu ngốc, đừng trốn.”

Đêm đen gió lạnh, không ai đáp lại cậu, Nguyên Khải căm tức: “Bùi Hướng Hải! Lăn ra đây!”

Ở phía sau khóm cây xanh rì lăn ra một con gấu, sợ hãi vô thố nhìn Nguyên Khải.

Nguyên Khải thấy bộ dạng chật vật của cậu thực sự là dở khóc dở cười, “Sao cậu lại theo tôi? Nhìn lén chuyện riêng của người khác rất kích thích? Trông cậu bình thường rất thành thật, còn có loại ham mê này? Hai mặt?” ( anh giai, mi còn không biết xấu hổ nói người ta hai mặt?)

Hướng Hải lắc đầu, đỏ mặt hỏi: “Anh muốn đi cùng người kia làm gì?”

“Buồn cười!” Nguyên Khải giận dữ phản cười, “Tôi muốn làm gì liên quan gì tới cậu? Cậu muốn biết như vậy?”

Hướng Hải ra khỏi miệng đã nói: “Em muốn biết!”

Nguyên Khải nghiền ngẫm cười cười, “Thuê phòng.”

Hướng Hải sửng sốt.

“Tình một đêm.”

Hướng Hải tiếp tục sững sờ.

“Lên giường.”

Chứng si ngốc gián đoạn của Hướng Hải lại tái phát.

Nguyên Khải đi một bước về phía trước, tới gần lỗ tai Hướng Hải chậm rãi phun hơi rượu, “Tôi đi làm tình với anh ta.”

Hướng Hải run rẩy, không thể tin nổi nhìn thẳng Nguyên Khải, Nguyên Khải vẫn như cũ cười, trong dáng cười lại có một tia bi thương, cậu nói: “Cậu đây là biểu tình gì? Tôi là đồng tính luyến ái, còn là một người rất không đứng đắn, tôi thường có tình một đêm với người khác. Tôi không phải kẻ kiêu ngạo như cậu biết, cậu muốn khinh bỉ tôi cũng chẳng sao...”

Hướng Hải xung động kéo tay cậu, “Đừng... Đừng đi!”

“Dựa vào cái gì?”

Hướng Hải thẳng thắn bất cứ giá nào, thô thân thô khí nói: “Em thích anh!”

Nguyên Khải sửng sốt trong chớp mắt, lập tức khôi phục vẻ mặt trêu tức. Hoàng Cửu Cửu lái xe xuất hiện, kéo xuống cửa sổ xe hỏi: “KAY, bạn cậu?”

Nguyên Khải gật đầu, rút tay ra kéo mở cửa xe ngồi vào, Hướng Hải vành mắt đỏ lên, kêu: “KAY!”

Nguyên Khải đóng cửa lại, nói với Hướng Hải: “Anh bạn nhỏ, giờ giới nghiêm của ký túc xá các cậu không phải 10h sao? Sớm một chút về đi.”

Hoàng Cửu Cửu mặc kệ hai người có quan hệ gì, lập tức vô tâm vô phế lái xe đi.

Hướng Hải lại gọi: “KAY!” Lại gọi một tiếng mang theo khóc nức nở — “Nguyên Khải!”

Nguyên Khải từ kính chiếu hậu thấy Hướng Hải ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nhìn không thấy vẻ mặt của cậu, trong lòng bỗng nhiên kéo tới một trận đau đớn.

Hoàng Cửu Cửu hỏi: “Sao vậy?”

“Đang nghĩ nhà anh có người không.”

“Không có, “Hoàng Cửu Cửu vui đến quên cả trời đất, “Giường lớn cậu muốn lăn thế nào cũng được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương