Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ
-
7: Anh Rốt Cuộc Là Ai
Giữa cầu thang, Lục Bình nghe thấy được sự thay đổi trong giọng nói của người phụ nữ hào môn kia qua điện thoại.
Giờ phút này, anh đã dần trở nên trấn định hơn, thậm chí còn sinh ra một loại phản ứng kỳ lạ.
Máu nóng cuồn cuộn chảy dọc khắp tứ chi, làn da đang hơi nóng lên, cả người trở nên hưng phấn và lý tính, thật giống như là đang nhảy múa ở trên dây thép cao mấy ngàn mét giữa không trung, đứng ở trước mũi đao.
Tuy rằng nguy hiểm nhưng lại thống khoái, lại thỏa mãn!
Lục Bình mặc kệ những lời cô nói, chỉ không ngừng lặp lại những lời thoại đã chuẩn bị từ trước:
"Cô vĩnh viễn cũng không biết được rằng, phía sau những tính toán mà cô dùng tất cả để đánh cuộc kia có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô với ánh mắt bỡn cợt.
Thậm chí, những người mà cô cho rằng là kẻ thù kia còn cao hứng vỗ tay mỗi lần sự nghiệp của cô có bước tiến nhảy vọt! Bởi vì tất cả những gì cô làm đều sẽ là áo cưới của bọn họ."
…
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, một khí tràng nguy hiểm tỏa ra từ trên người Lý Ngọc Trân.
Cô đang ngẫm nghĩ về hàm ý ẩn trong mỗi lời nói của đầu bên kia điện thoại.
"Anh muốn nói cái gì?" Cô không tiếp tục hỏi anh là ai nữa, mà là trầm giọng hỏi câu khác.
…
Giữa cầu thang.
Sắc mặt Lục Bình hồng nhuận, khóe miệng nhếch lên, đáp:
"Tôi đến để giúp cô, ít nhất để cô không đến mức thua thảm như hiện tại."
Sau khi hơi dừng lại, anh tiếp tục nói:
"Tôi xem một chút…"
"Sau năm mươi phút, cũng chính là sáu giờ tối theo giờ Yến Kinh, cô phái người tới đón tôi.
Còn về là chỗ nào, tôi nghĩ với năng lực của Lý đại tiểu thư đây thì chút chuyện này sẽ không làm khó được cô.
Đúng rồi, tôi tin tưởng cô là một người thông minh."
Lục Bình nói xong liền cúp điện thoại trước.
Sau khi làm xong những chuyện này, anh gắt gao nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn ta… Đôi mắt phía sau cặp kính đen của Lục Bình bỗng trở nên sáng rực, tỏa ra ánh lửa mãnh liệt!
Không bao lâu sau, Lục Bình đứng lên, anh phủi phủi quần áo một chút, sau đó rảo bước đi ra ngoài.
Lúc bước vào hành lang, anh khôi phục lại dáng vẻ như lúc trước rồi đi vào văn phòng, ngồi ở trước bàn làm việc của mình, an tĩnh chờ đợi.
Lục Bình biết, bắt đầu từ giờ phút này nhất cử nhất động của anh có thể bị người phụ nữ kia nhìn chăm chú bất cứ lúc nào.
…
Qua mười mấy phút.
Trong văn phòng ở tầng cao nhất.
Lý Ngọc Trân nhìn tập tài liệu trước mặt, một thanh niên đeo kính gọng đen, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt xuất hiện ở trong mắt cô.
"Họ tên: Lục Bình."
"Tuổi tác: 26 tuổi."
"Thân phận: Nhân viên công ty…"
…
Sau khi quan sát phần tài liệu bình thường đến không thể bình thường hơn này, vẻ mặt của Lý Ngọc Trân lại nghiêm túc và ngưng trọng trước giờ chưa từng có.
Đây là một người vừa vào làm trong tòa nhà này được hai năm, mà cô cũng mới đặt chân vào tòa nhà này từ hai năm trước.
Lý Ngọc Trân không cảm thấy đây là một sự trùng hợp.
Lý Ngọc Trân đè phần văn kiện trong tay xuống, nhìn về phía hình ảnh giám sát, bên trong màn ảnh, một thanh niên bình thường mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở trước bàn làm việc…
"Anh rốt cuộc là ai?" Trong miệng cô thì thầm.
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú vào người đàn ông trong màn ảnh, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.
Trí nhớ của cô vẫn luôn rất tốt, nếu như cảm thấy nhìn quen mắt thì chắc chắn sẽ không có sai lầm.
Sau khi lục soát trong trí nhớ một lúc, không bao lâu sau, cô nhớ lại cảnh tượng mình đi thị sát vào mấy ngày trước.
Cô càng ngày càng cảm thấy, người này và người sau lưng anh ta có lẽ đã bắt đầu để mắt tới mình từ rất lâu trước đó rồi!
Cô gọi một cú điện thoại, bảo người ta trích xuất giám sát nội bộ công ty từ bốn ngày trước.
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú cảnh tượng Lục Bình đi vào công ty, cũng nhìn thấy người kia nhìn về phía giám đốc Lâm Thu Nguyệt.
…
Chạng vạng tối, kim phút ở dưới góc phải màn hình vừa nhảy, 5 giờ 30 phút, văn phòng một giây trước còn an tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt.
"A Bình, làm xong việc hôm nay chưa?"
Cố Đại Thạch đeo túi lên vai, đi đến bên cạnh Lục Bình.
"Còn thiếu một chút."
"Anh buổi tối không phải còn có chuyện sao? Để tôi làm giúp anh mấy tấm?"
"Không cần đâu, mọi người cứ đi trước đi."
Quan hệ giữa Cố Đại Thạch và Lục Bình rất tốt, sau khi biết người trước mắt không phải là đang khách sáo với mình thì cũng không kỳ kèo gì thêm, khoát tay một cái rồi lắc lư rời khỏi.
"Anh Bình, vậy tôi cũng đi trước."
Trương Oánh Oánh mặc áo khoác vào, đeo một cái túi nhỏ lên, nhìn về phía Lục Bình hơi do dự giống như là muốn nói điều gì đó, nhưng mà lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, đổi giọng.
"Ừm."
"Trên đường chú ý an toàn."
Giờ phút này, áp lực trong lòng Lục Bình rất lớn, ánh mắt của anh thậm chí không dám rời khỏi màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu mà đáp một tiếng.
Trong công ty, từng người đồng nghiệp lần lượt rời khỏi.
Cả tầng làm việc càng ngày càng an tĩnh…
Sáu giờ.
Một nữ thư ký với khí chất tri thức mặc đồng phục OL xuất hiện ở bên ngoài phòng làm việc, Lục Bình nhìn cô một cái, ung dung sửa sang lại đồ đạc của mình.
------
Dịch: MBMH Translate
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook