"Tôi từ nhỏ chỉ là một người bình thường…"
"Từ tiểu học, không, bắt đầu từ nhà trẻ đã chưa bao giờ phát triển."
"Lúc đi học, nếu như trong lớp có 30 học sinh thì tôi sẽ xếp hạng thứ mười bốn, mười lăm.

Nếu như có hơn năm mươi học sinh thì sẽ xếp hạng hơn 20 tên.

Từ tiểu học cho đến cấp hai, lại từ cấp hai cho đến cấp ba đều là như vậy.

Lúc trở về trường học thăm giáo viên cũ thì giáo viên luôn không nhớ được tên của tôi.

Chỉ vì tôi không ưu tú, nhưng cũng không nghịch ngợm gì cả."
"Tôi luôn không có tiếng tăm gì, thậm chí giống như là một người trong suốt…"
"Tôi làm từng bước những chuyện mà mình nên làm dựa theo cuộc sống bình thường, hoặc có lẽ là dựa theo quỹ tích của người bình thường.

Tôi từng nghĩ mình liệu có nên quay về quê? Tìm một người phụ nữ không xấu cũng không đẹp, có lẽ người đó cũng sẽ là một người bình thường và thật thà như tôi, sau đó kết hôn, sinh con, cùng người kia sống một cuộc sống bình thường không sóng gió!"
"Cho đến hôm nay…"
"Tôi 26 tuổi, tính một chút thì ước chừng đã sống hơn 9000 ngày.


Trong lòng tôi thường xuyên có một nghi hoặc…Tôi rốt cuộc là đã sống hơn 9000 ngày hay là chỉ mới chỉ sống mấy ngày, sau đó lặp lại hơn 9000 lần!"

Lục Bình đóng túi công văn trước mặt lại, sau đó cài nút áo.

Anh đang cảm thấy khẩn trương đến cực điểm, thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác nghẹt thở.

Nhưng căn cứ theo như miêu tả bên trong tình báo, anh biết dựa theo tính tính và quyền hành của trưởng nữ Lý gia Yến Kinh kia thì có xác suất cực lớn cô đang nhìn mình chăm chú.
Không thể lộ ra vẻ sợ hãi!
Không thể lộ ra vẻ sợ hãi!
Phải dựa theo kế hoạch, nhất định phải cố gắng loại bỏ, không thể lộ ra quá nhiều khí tràng phức tạp thuộc về đại lão, như vậy, chỉ có thể cố gắng thể hiện càng ít cảm xúc càng tốt!
Trái tim đập kịch liệt.
Thình thịch!
Thình thịch!
Thình thịch!
Anh cảm giác như mình sắp không chịu nổi, giống như giây kế tiếp trái tim sẽ tan vỡ!
Lúc này, những hình ảnh bình thường mà anh trải qua trong 26 năm cuộc đời nhanh chóng thoáng qua giống như đèn kéo quân.

"Làm!"
"Làm!"
"Kệ mẹ nó!"
"Ông đây muốn làm chuyện lớn!"
"Chết cũng muốn làm chuyện lớn!"

"Thư ký Tào, chúng ta đi thôi."
Trên mặt Lục Bình lộ ra nụ cười yếu ớt, đi ra từ bên trong văn phòng, nhìn về phía nữ thư ký đang an tĩnh chờ đợi ở một bên, lập tức nói ra thân phận của đối phương.
"Lục tiên sinh, Lý tổng chờ ngài đã lâu." Thư ký Tào mặt không đổi sắc, làm tư thế mời.
Lục Bình gật đầu, xách túi công văn đi về phía cầu thang, thư ký Tào đi phía sau anh một chút.

Hai người đi trên hành lang dài, rất nhanh đã đi vào trong thang máy.
Tích —

Thư ký Tào đi tới rồi nhấn tầng 58.
Công ty TNHH văn hóa truyền thông Xuyên Hòa thuê từ tầng 48 đến tầng 58 của tòa nhà này.

Nhân viên bên ngoài công ty muốn đến thăm Xuyên Hòa đều cần tới quầy lễ tân ở tầng 48 trước, sau đó nhân viên công ty sẽ dẫn tới các tầng lầu còn lại.

Còn tầng thứ 58 là khu vực của Lý Ngọc Trân, chỉ có quản lý cấp cao và thư ký mới có quyền kiểm soát thang máy tương ứng.
Thang máy bình ổn đi lên.
Con số màu đỏ lần lượt thay đổi.
Lục Bình xách túi công văn, sau khi đi vào, gương mặt mang theo nụ cười yếu ớt nhìn thoáng qua camera phía trên, sau đó dời ánh mắt đi, nhìn chăm chú vào cánh cửa.

Xuyên qua cánh cửa có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của thư ký Tào, bộ đồ công sở màu trắng, ngũ quan xinh xắn, đôi chân ngọc vừa thon dài vừa thẳng…
Tài liệu liên quan tới người trước mặt trong tình báo xuất hiện:
Tào Tiểu Tuệ
Thư ký thứ hai của Lý Ngọc Trân.
28 tuổi, cao 1m71, cân nặng 60kg, số đo ba vòng 85, 61, 89…
Tốt nghiệp chính quy đại học kinh tế Thủy Mộc, nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên nghiệp ngành toán học và tính toán tài chính của học viện Stanford…
"Nói là thiên kiêu chi nữ cũng không quá đáng."
Lục Bình thầm nghĩ ở trong lòng.
Cô chỉ là một thư ký dưới tay của Lý Ngọc Trân, nhưng đối với anh thì lại chính là một nữ thần tài giỏi không dám hy vọng xa vời.

‘Ting’
Thang máy đến, cánh cửa từ từ mở ra.

"Lục tiên sinh, mời đi bên này."
Thư ký Tào đi đến bên cạnh cánh cửa, hơi khom người, làm ra một tư thế mời.
"Ừm." Lục Bình, gật đầu.
Tầng thứ 58, cho dù đối với các nhân viên của Truyền thông Xuyên Hòa thì đây cũng là một nơi tương đối thần bí.

Ở đây không làm việc với bên ngoài, chỉ có đám quản lý cấp cao tiến hành hội nghị ở chỗ này một tuần một lần theo thông lệ.

Ngoài trừ những thứ này ra, những nhân viên còn lại chỉ khi được Lý Ngọc Trân gọi thì mới có tư cách đi tới.
Đi ra từ giữa thang máy, đập vào mắt là một đại sảnh rộng rãi nhàn nhã, có ghế sô pha, bàn uống trà nhỏ, tủ sách, thậm chí còn có một số thiết bị rèn luyện.

Một bên của đại sảnh này từ vách tường cho đến mặt sàn đều được làm từ kính trong suốt, đứng ở bên trên liền có thể nhìn xuống cả thành phố ở phía dưới.
Bọn họ xuyên qua đại sảnh, đi đến một căn phòng khác.
"Lục tiên sinh, xin mời!"
Thư ký Tào dừng lại, lại làm ra một tư thế mời.
------
Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương