Rất lâu sau.

Mô phỏng trong đầu dần dừng lại, Lục Bình cũng mở mắt ra.

"Mình cần xác định một chuyện…"

"Sau khi mình gọi điện thoại không lâu, dựa vào quyền hành của Lý Ngọc Trân, cô ấy nhất định có thể thông qua dãy số này để điều tra ra tất cả những tin tức liên quan tới bản thân và gia đình mình trong thời gian ngắn nhất!"

"Nhưng mà… Mình không thể trải qua một cuộc sống bình thường hơn nữa, nếu như đã làm thì nhất định phải là một lớp ngụy trang khủng bố nhất, đáng sợ nhất!"

Lục Bình hít sâu một hơi.

"Giống nhau."

"Một khi thông qua cú điện thoại này cũng liền có nghĩa là… mình đã nhập cuộc. Mọi thứ đều đã không còn đường lui nữa!"

Lục Bình nhảy xuống khỏi nắp bồn cầu, móc khăn giấy ra từ trong ngực rồi lau chùi sạch sẽ những chỗ mà mình vừa giẫm lên, sau đó ấn xả nước, tiếng nước chảy ầm ầm vang lên.

Thời gian một ngày này không có gì đặc biệt cả.

Buổi tối.

Lục Bình ngồi ở trên tàu điện ngầm. Anh đeo tai nghe, chăm chú xem bộ phim điện ảnh « Giáo phụ » trên điện thoại di động. Anh muốn xem kỹ, sau đó cố gắng học tập theo từng cử chỉ, thần thái nhỏ nhặt của nhân vật chính.

Anh biết mình không thể nào đóng vai một đại lão thần bí thực sự chỉ trong ba ngày ngắn ngủi được. Cho nên, anh đặt ra yêu cầu cho mình là làm phép trừ, cố gắng biểu lộ ít cảm xúc, chỉ duy trì vẻ bình tĩnh, duy trì sự ung dung, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng mới lộ ra nụ cười yếu ớt, nụ cười thú vị, nụ cười nghiền ngẫm!

Anh lấy một món đồ chuyển phát nhanh, về đến nhà với thời gian tương tự như hôm qua.

Chị Đan thuê chung phòng tối nay không tiếp tục uống rượu nữa, cũng không đi ra từ trong nhà.

Lục Bình nhìn thoáng qua ánh đèn hắt ra qua khe cửa của phòng ngủ chính, sau đó rảo bước về phòng của mình.

Anh kéo rèm cửa sổ lên rồi ngồi ở trước bàn sách.

Lục Bình nhìn bản thân trong gương, dần dần điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt. Lúc mới bắt đầu, vẻ mặt anh còn có chút cứng ngắc và nghiêm túc, càng về sau gương mặt đã không còn gò bó như vậy nữa, khóe miệng cũng dần dần nhếch lên…

"Không đúng!"

"Không đúng!"

"Dự tính của mình là một thương nhân buôn tình báo thần bí, sau lưng của mình còn có những tổ chức và đoàn đội bí ẩn hơn. Cho nên, mình phải là một người đã từng chứng kiến và trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí là sinh tử, cũng có khả năng trong tay mình đã dính vô số máu tươi."

"Cho nên, trong ánh mắt của mình phải là lãnh đạm mới đúng!"

"Chú ý ánh mắt."

"Con mắt là cửa sổ tâm hồn, mình nhất định phải chú ý ánh mắt!"

Lục Bình nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình trong gương, một hồi lâu sau vẫn không thể tìm thấy cảm giác tương ứng.

"Lãnh đạm là cái gì?"

"Có thể là tương tự với mắt Tử Ngư."

"Là ánh mắt thường có của các nam chính manga hoặc là phim truyền hình."

Anh điều khiển con chuột, đầu ngón tay gõ bàn phím. Rất nhanh, một số bộ manga và phim truyền hình xẹt qua trước mặt anh.

Anh nghiên cứu từng khung hình, phóng đại và tìm hiểu tâm trạng của các nhân vật tương ứng.

Liên tưởng đến bản thân mình trước đây, sinh sống và làm việc ở trong một đô thị hàng đầu, mọi thứ nhìn như có động lực phấn đấu, nhưng trên thực tế lại không thấy rõ con đường phía trước, không thấy được tương lai, không mua nổi phòng ở, giống như là một con chó hoang dần dần chết lặng.

Lục Bình lại bắt đầu nhìn vào gương và mô phỏng theo.

Bên trong ánh mắt, ánh sáng chờ mong bắt đầu biến mất…

"Có rồi!"

Trên mặt anh lộ ra vẻ mừng rỡ, nắm chặt nắm đấm, lúc này, sự lãnh đạm trong mắt lại biến mất không thấy nữa.

Sau khi luyện tập ánh mắt và các cử chỉ nhỏ nhặt, Lục Bình mở phần chuyển phát nhanh trong tay ra. Trong hộp giấy là mấy khẩu súng đồ chơi mô phỏng súng lục Colt M2000, desert eagle, type 54, 7.62mm.

Lục Bình thu liễm cảm xúc, ánh mắt dần trở nên lãnh đạm. Anh cầm khẩu súng lục Colt M2000 sau đó chợt giơ lên, nhắm họng súng đen ngòm vào ngay bản thân mình trong gương!

Trong nháy mắt này, không biết có phải do ảo giác hay không, trên người Lục Bình giống như sinh ra một loại cảm giác khủng bố coi sinh mệnh như cỏ rác!

Trong căn phòng chật hẹp.

Lục Bình từ từ dịch họng súng đến gần kính, để trước mi tâm của mình trong gương…

Trong đầu anh không ngừng tưởng tượng ra một màn này, anh không cho rằng nó là một trò chơi, lần lượt gia tăng cảm giác đắm chìm và cảm giác thay thế, thật sự giống như anh giờ phút này đang bị súng lục nhắm vào, thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo của họng súng!

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Đối mặt với sự hãi của cái chết khiến cho lông tơ của anh không khỏi dựng thẳng, thậm chí thân thể đều bắt đầu run rẩy, mồ hôi không ngừng toát ra từ trên trán, trên người.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương