Lục Bình ghi lại vị trí đặt súng vào sổ tay của mình. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh tượng bên trong phòng làm việc. Anh đi đến trước mặt Lý Ngọc Trân dưới cái nhìn soi mói của từng nhân viên an ninh.
Chợt!
Lý Ngọc Trân giơ súng lên, nhắm họng súng đen ngòm ngay vào mình.
Nghĩ đến hình ảnh này, lông tơ trên người Lục Bình không khỏi dựng thẳng, thậm chí chân còn có chút như nhũn ra.
Anh ghi chép lại tất cả tin tức.
Lục Bình ngả người về phía sau, đại não điên cuồng nghĩ biện pháp, đủ loại ý tưởng kinh khủng không ngừng xuất hiện trong đầu.
Qua một lúc sau.
"Với cái thân phận này của mình thì không nên biết quá nhiều tin tức."
Lục Bình cúi đầu, siết chặt nắm đấm.
"Có lẽ, mình có thể giả bộ thần bí một chút, bán tin tức cho Lý Ngọc Trân với thân phận là con buôn tình báo. Như thế, mình vừa có thể đạt được tiền và nhân mạch, Lý Ngọc Trân cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng trước thời hạn, không đến mức đánh mất lợi thế từ sớm."
"Đây là đôi bên cùng có lợi!"
"Chuyện mình cần làm chính là… giả bộ thần bí!"
Yết hầu anh khẽ động, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
…
Anh tính toán tỉ mỉ.
Đêm khuya.
Anh đeo tai nghe lên, mở laptop của mình ra, phát bộ phim điện ảnh « Giáo phụ ». Lục Bình chăm chú quan sát nhất cử nhất động, dáng vẻ tư thế của nhân vật trong phim, nghe lời thoại trong tai nghe.
Lục Bình bắt đầu học tập, mô phỏng theo.
"Có lẽ có một ngày tôi sẽ cần sự hỗ trợ của cô, khả năng một ngày kia sẽ không đến, nhưng hy vọng đến lúc đó cũng có thể giúp tôi!"
"Tôi sẽ đưa ra một đề nghị mà hắn không thể từ chối."
"Uy hiếp tốt nhất là không dùng hành động, một khi dùng hành động thì sẽ không còn hiệu quả, mọi người sẽ không sợ uy hiếp nữa."
"Anh Bình?"
"Thân thể anh hôm nay có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lò sưởi bên trong văn phòng của công ty luôn được mở, miệng bọc gió thổi ra một loạt gió ấm; hiện lên một tầng hơi nước thật mỏng rơi xuống trên thủy tinh bên cạnh.
Nữ đồng nghiệp trẻ tuổi Trương Oánh Oánh ngồi ở bên phải bàn làm việc của Lục Bình tình cờ liếc thấy người trước mắt, chú ý tới sắc mặt của Lục Bình có một chút không đúng lắm, lông mi nheo lại, vẻ mặt nặng nề. Cô không khỏi hỏi thăm.
"Sắc mặt đúng là không quá tốt."
"A Bình, nếu như anh thực sự không thoải mái thì đến bên cạnh nghỉ ngơi một hồi đi."
Cố Đại Thạch ở bàn phía trước nghe vậy cũng nhô đầu ra, quan sát tỉ mỉ Lục Bình một chút, quan tâm nói.
…
Mọi người liên tục thăm hỏi chuyện sức khỏe khiến cho Lục Bình bỗng dưng cảm thấy kinh sợ… Trái tim không ngừng đập nhanh, thậm chí ngay cả trán đều toát đầy mồ hôi.
"Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy có chút bực bội khó chịu, có thể là do điều hòa mở quá nóng." Anh vội vàng giải thích một câu.
"Tôi ra ngoài thay đổi không khí một chút." Lục Bình đứng dậy, nói.
Lục Bình đi ra khỏi văn phòng, bước trên hành lang thật dài. Anh có thể cảm nhận được trái tim đang đập nặng nề trong lồng ngực, bản thân giống như đang dần bị sự khẩn trương cắn nuốt, tiếng vang bốn phía bị não giữa che đậy, chỉ còn dư lại tiếng tim đập thình thịch giống như trống, phóng đại ở bên tai! Không ngừng phóng đại!
Anh đi vào phòng vệ sinh, đẩy cánh cửa bên trong cùng ra.
Anh thả nắp bồn cầu xuống, vốn định ngồi ở bên trên nắp. Nhưng mà sau khi hơi chần chờ một lúc, Lục Bình trực tiếp giơ giày da lên, chân đạp nắp bồn cầu, ngồi ở trên thùng nước.
…
"Hô. . ."
Trong lòng anh dần dần bình phục.
"Mình phải xem tất cả những gì trải qua ở hiện tại là một đợt huấn luyện đối kháng tâm lý. Nếu như ngay cả những thứ này mà cũng không chống đỡ nổi thì sao có thể đối mặt với Lý Ngọc Trân và các nhân vật quyền quý hàng đầu khác được chứ?" Anh thì thầm.
"Cách thời gian Lý Ngọc Trân gặp bất lợi trong tình báo còn có năm ngày, nói cách khác, mình còn ba ngày để tiến hành huấn luyện tương ứng." Anh thầm nghĩ.
"Hiện tại… mình lại tiếp tục tiến hành mô phỏng cảnh tượng thêm một lần."
"Từ lúc bắt đầu gọi điện thoại riêng cho Lý Ngọc Trân. Số điện thoại này vô cùng riêng tư, chỉ có mẹ, em trai và ba người bạn tốt nhất của Lý Ngọc Trân biết."
Lục Bình nhắm hai mắt lại, bên trong bộ não dần xuất hiện cảnh tượng tương ứng.
Mặc kệ đối phương có chủ động đáp lời hoặc là nói cái gì đó hay không, hắn đều phải nắm toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai bên ở trong lòng bàn tay!
Tút ——
Điện thoại được kết nối.
"Lý tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy tiếc cho cô. Cô ở trong mắt chúng tôi giống như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ bị trói buộc ở trong một nhà tù hoa lệ, biểu diễn tiết mục giao tranh đã định trước kết quả…"
Đôi môi nhúc nhích, anh thầm đọc lại những lời thoại đã chuẩn bị từ đêm qua.
Chỉ là, Lục Bình vừa mới nói thành lời đã nhớ lại dáng vẻ lóa mắt như nữ vương của cô vào ngày hôm qua, một loại cảm giác thỏa mãn khác thường bỗng được sinh ra!
Trong lời nói dùng từ “Chúng tôi" là điểm cực kỳ mấu chốt, giống như đang ám chỉ phía sau mình còn có người thần bí hơn.
…
"Cô vĩnh viễn cũng không biết được rằng, phía sau những tính toán mà cô dùng hết tất cả để đánh cuộc có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô, thậm chí còn vỗ tay khi mỗi lần sự nghiệp của cô có bước tiến nhảy vọt!"
Sau đó, anh tiếp tục viết xuống một lời thoại mới dựa theo thông tin tình báo.
Bên trong lời thoại này bao gồm quá nhiều tin tức bí ẩn quan trọng, ví dụ như “Đánh cuộc", ví dụ như “ánh mắt”… Thậm chí có thể tưởng tượng được rằng, sau khi nghe xong lời này, trong lòng trưởng nữ Lý gia kia sẽ có phản ứng gì!
"Tôi đến để giúp cô, ít nhất để cô hiện tại không đến mức thua thảm như vậy."
Trong căn phòng vệ sinh.
Lục Bình ngồi ở trên bồn nước của bồn cầu, cảm giác giống như không có khẩn trương như vậy nữa. Anh đã hơi tiến vào trạng thái, thậm chí khóe miệng của anh cũng dần dần giương lên theo từng lời nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook