Hơn nữa, không gian của nàng còn không nhỏ!

Tuy rằng luyện dược sư cũng thực thưa thớt, nhưng so với pháp sư không gian cơ

hồ tuyệt tích mà nói, tính là cái gì?

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, toàn bộ đại lục chắc chắn sẽ oanh động.

Không nghĩ tới, thật là không nghĩ tới, nha đầu thúi này lại là pháp sư không

gian. Vốn đang muốn giết nàng, nhưng hiện tại lại không thể giết, tiểu thư

chắc chắn sẽ thật cao hứng đem hiến tiểu tiện nhân Tô Lạc này cho cung chủ đại

nhân, đến lúc đó, sau khi khống chế tâm thần của nàng, nàng cũng chỉ có thể

bán mạng cho Dao Trì cung!

Nga Hoàng càng nghĩ càng vui vẻ, nàng âm hiểm mà cười, từng bước một tới gần

Tô Lạc, trong tay múa may trường kiếm, mũi kiếm thẳng tắp chỉ vào nàng: “Tiểu

tiện nhân, lúc này xem ngươi chạy đi đâu.”

Lúc này, trong lòng Tô Lạc thật là nghẹn khuất đến chết.

Vạn dặm trường chinh, hai vạn năm ngàn dặm đều chạy rồi, mắt thấy sắp tới

đích, lại ở giây phút cuối cùng bị quân địch chặn lại.

Này thật đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau, mà mình còn là con bọ ngựa

kia.

Nam Cung Lưu Vân từng ngàn lần dặn dò nàng, muốn nàng cẩn thận, không thể để

lộ tin tức mình là pháp sư không gian, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính

mạng.

Hiện tại, con át chủ bài lớn nhất của nàng bị thị nữ của Dao Trì tiên tử phát

hiện… Nếu truyền ra ngoài…

Tô Lạc híp mắt lại, đáy lòng hiện lên một tia sát ý.

Nhưng mà, trên mặt nàng lại bất động thanh sắc, ánh mắt lạnh nhạt mà liếc Nga

Hoàng một cái: “Nếu ta không đi?”

“Ngươi cảm thấy, ngươi còn có lựa chọn sao?” Nga Hoàng từ trên cao nhìn xuống,

khinh thường mà liếc xéo Tô Lạc.

Giờ phút này nàng giống như nữ vương đại nhân cao cao tại thượng, mà Tô Lạc

chỉ là con kiến tùy ý nàng dẫm đạp, không hề có sức phản kháng.

Chỉ là khi Nga Hoàng nhìn thấy Nộn Lục chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất,

đáy mắt nàng hiện lên kinh hãi.

Nộn Lục đã chết?

Nộn Lục và nàng lớn lên cùng nhau, cùng nhau tập võ luyện công, Nga Hoàng rất

rõ ràng võ công của nàng, không phân cao thấp với mình, nhưng nàng chưa từng

bao giờ nghĩ đến, Nộn Lục cuối cùng thế nhưng chết trong tay cái bao cỏ Tô Lạc

này.

Thật là chết không nhắm mắt.

“Xem ra, ta đúng là xem thường con tiện nhân nhà ngươi.” Nga Hoàng liếc xéo

con mắt nhìn về phía Tô Lạc, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.

Nàng hận không thể một kiếm chém chết Tô Lạc, đáng tiếc hiện tại nàng không

thể giết, bởi vì hiện tại Tô Lạc chính là pháp sư không gian đã sắp tuyệt tích

trên đại lục, hơn nữa vẫn là pháp sư không gian không có năng lực bảo vệ mình.

Nga Hoàng thầm nghĩ, nếu đem Tô Lạc đi bán đấu giá, dựa vào thiên phú cùng

dung mạo của tiểu tiện nhân này, hẳn là có thể đấu ra cái giá trên trời xưa

nay chưa từng có rồi?

Thật đúng là một đống tài phú kếch xù làm người ta động tâm mà.

Tô Lạc nhìn khuôn mặt âm tình bất động của Nga Hoàng, lại quay đầu nhìn thi

thể của Nộn Lục trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một mạt cười khổ.

Sao lại bị thấy được chứ, nói như vậy, Nga Hoàng khẳng định sẽ đề cao cảnh

giác, thủ đoạn nhỏ trước kia của mình sẽ không thể dùng được.

Tô Lạc cười khổ giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, nhưng mà Nga Hoàng lại bởi vì

có vết xe đổ của Nộn Lục nên lần này nàng rất cẩn thận.

Nàng lấy ra một sợi dây thừng đỏ thắm như máu, trói đôi tay của Tô Lạc sau

lưng, trói kín mít, kín kẽ.

“Thành thật chút, đừng nghĩ trốn!” Nga Hoàng lạnh giọng cảnh cáo.

Tô Lạc chỉ thoáng giật giật, trường kiếm của Nga Hoàng đã ngay lập tức cứa vào

cổ nàng, một vết máu chậm rãi chảy ra.

Tô Lạc biết, nếu phản kháng, lấy chuyện nàng giết hai tỷ muội của đối phương,

đối phương tuyệt đối có khả năng cắt đứt tay chân nàng.

Nàng không thể ngờ được rằng bi kịch như vậy lại rơi vào trên người mình.

Như vậy, hiện tại chỉ còn cách im lặng xem diễn biến thôi.

Bị Nga Hoàng đẩy đi chầm chậm về phía trước, đầu óc Tô Lạc suy nghĩ như điện,

nhanh chóng hiện lên từng kế sách, nàng tìm kiếm hết thảy phương pháp có thể

thoát thân.

Đôi tay nàng bị trói chặt ra phía sau, cố tìm cách tháo dây, nhưng lại bi ai

phát hiện càng số tháo thì dây thừng sẽ ngày càng siết chặt hơn nữa, làm dây

cứa chặt vào da thịt. Tô Lạc hít hà một hơi, tức khắc từ bỏ phương pháp này.

“Xùy…” Nga Hoàng cười lạnh mấy tiếng: “Ngươi cho rằng đó là dây thừng bình

thường sao? Thật là buồn cười! Đó là Bó Linh Tác! Người thường không có linh

lực có thể cởi bỏ được sao? Nằm mơ đi!”

Linh lực sao? Sau khi không gian mở ra, nàng cũng không phải là phế vật không

có chút linh lực nào.

Nhưng mà, Nga Hoàng lại lần nữa mở miệng đánh vỡ mộng đẹp của Tô Lạc: “Dù

ngươi có linh lực, nhưng không biết cách tháo gỡ thì cũng vô dụng cả thôi!”

Tô Lạc ngay tức khắc trở nên buồn bực.

Vậy xem như biện pháp này không thể dùng.

Tiếp tục đi tới, Tô Lạc giả vờ lảo đảo té ngã ra trên mặt đất, nhích tới gần

vách tường phía sau lưng.

Trong chớp nhoáng, nàng rút ra được một con dao rồi ra sức mà cắt, lại cũng bi

ai phát hiện không thể cắt được!

Được thôi, đành nghĩ cách khác vậy.

Nga Hoàng cười lạnh mà nhìn nàng: “Đừng cố nữa, ngươi trốn không thoát đâu!

Ngoan ngoãn mà cùng ta tới Dao Trì cung đi!”

“Nếu biết ta là pháp sư không gian, các ngươi còn dám dùng phương pháp này để

thỉnh về sao? Không sợ ta sẽ tố cáo tội xấu của các ngươi trước mặt chủ nhân

sao?” Tô Lạc cố tình dùng lời nói để chuyển sự chú ý của nàng đi.

“Tố cáo chuyện xấu? Người đã đánh giá chính mình quá cao rồi phải không?” Nga

Hoàng cười châm chọc, liếc xéo Tô Lạc, vẻ mặt khinh thường: “Chẳng lẽ ngươi

không biết có một loại pháp thuật gọi là khống rắp tâm ư? Nó có thể trực tiếp

khống chế tâm thần của ngươi, khiến ngươi giống như cái xác không hồn? Ngươi

nghĩ thử xem ngươi tới Dao Trì cung rồi thì còn đủ khả năng tố cáo sao?”

Khống rắp tâm? Như cái xác không hồn? Tô Lạc từ đáy lòng hiện lên một tia hồi

hộp.

Tô Lạc tỏ vẻ vô cùng cô đơn đáng thương, song trong lòng lại âm thầm hạ quyết

tâm.

Thị nữ này của Dao Trì tiên tử nhất định phải chết trước khi gặp lại nàng ta.

Tuyệt đối không thể để nàng làm lộ bí mật của mình ra ngoài, nếu không sau này

không còn ngày nào có thể yên tâm được.

Đã đi qua đường hầm dài tối, sông dài tối đen cũng đã vượt qua, nhưng Tô Lạc

vắt hết óc cũng chưa nghĩ ra cách thoát khỏi nơi này, nàng không khỏi âm thầm

sốt ruột.

Lại nói đến Dao Trì tiên tử bên kia.

Bên cạnh Nam Cung Lưu Vân giờ phút này có một vị cao nhân mặc trang phục đen,

chỉ thấy hắn toàn thân bao phủ một màu đen, dáng đứng thẳng, cho người ta một

loại cảm giác lạnh lẽo run sợ.

Nam Cung Lưu Vân thu chiêu, ánh mắt tà mị thô bạo, lộ ra hào quang uy nghiêm

lạnh lùng: “Đến đông đủ?”

“Đúng.” Kẻ áo đen có vẻ vô cùng cung kính hắn: “Hổ lang quân đoàn ba ngàn binh

sĩ toàn bộ tụ tập, chờ Vương gia phân phó.”

“Toàn lực điều tra sơn mạch Lạc Nhật, nhất định phải tìm được nàng!” Nam Cung

Lưu Vân sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt dấu đi sự sắc bén như mỏ chim ưng,

trông có vẻ bình tĩnh, toàn thân bao bọc sát khí: “Tìm không thấy người, các

ngươi cũng không cần trở về gặp bổn vương!”

“Vâng!” Kẻ áo đen vâng mệnh một tiếng, cung kính lạy rồi xoay người đi.

Hắn giơ tay lên, tức khắc, ba ngàn binh lính lấy kẻ áo đen là mốc, phân ra

tiêu chuẩn mỗi đội mười người, phân tán khắp nơi theo bốn phương tám hướng bắt

đầu tìm kiếm.

Đứng ở cách đó không xa Dao Trì tiên tử nắm chặt tay, nhìn Nam Cung Lưu Vân

muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng lóe lên chút phẫn

nộ.

Nàng không nghĩ tới rằng Nam Cung Lưu Vân dám đem hổ lang quân đoàn tiến vào

sơn mạch Lạc Nhật!

Kẻ khác có thể không biết, nhưng nàng thì biết rất rõ, hổ lang quân thấp nhất

cũng là linh lực cấp ba, trung bình thực lực cũng đạt linh lực cấp bốn, như

vậy có nghĩa là một quân đoàn thực lực vô cùng mạnh mẽ đang vượt rừng tiến

tới… Hy vọng tên tiểu tiện nhân kia sớm bị Cầm Ninh giết chết rồi hủy xác

luôn, nếu không sự tình sợ sẽ không thể yên ổn.

Dao Trì tiên tử càng khó chịu hơn là vì Nam Cung Lưu Vân đã tiêu phí vô số tâm

huyết âm thầm huấn luyện ra hổ lang quân đoàn này, là quân đội bí mật của hắn,

là chiêu bài quyền lực nhất của hắn. Nàng không thể ngờ rằng Nam Cung Lưu Vân

sẽ vì Tô Lạc mà làm bại lộ lực lượng quân đội này.

Điều này đủ để chứng minh rằng trong lòng hắn Tô Lạc có địa vị rất lớn!

Phát hiện này làm Dao Trì tiên tử cơ hồ cắn chặt răng!

“Tam sư huynh, hà tất phải xuất binh chỉ vì như thế? Nói không chừng Cầm Ninh

đã tìm được Tô Lạc rồi, hổ lang quân đoàn chính là tâm huyết năm năm trời của

huynh mà.” Dao Trì tiên tử nhoẻn miệng cười, tươi cười như gió thoảng mùa hạ.

Nam Cung Lưu Vân nhìn với đôi mắt đẹp tựa sao trời, sắc mặt tái nhợt lại kiên

định: “Nếu hổ lang quân đoàn có thể đổi lấy được bình an của Lạc nha đầu, thì

đừng nói chỉ một chi này, toàn bộ ta cũng còn có thể từ bỏ được.”

Chỉ cần Lạc nha đầu của hắn bình an, mặc kệ phải đánh đổi đắt như thế nào, hắn

đều chấp nhận.

Dao Trì tiên tử đáy mắt hiện lên một sự dữ tợn, trên mặt nàng nụ cười ôn hòa

cơ hồ đã không thể giữ nổi nữa, khóe miệng cứng đờ.

Nam Cung Lưu Vân lại không hề chú ý đến nàng, hắn lại nhắm mắt bắt đầu vận

công chữa thương.

Hắn cần mau chóng khôi phục thực lực, Lạc nha đầu của hắn còn đang đợi hắn ở

nơi nào đó.

Lại nói Tô Lạc bên kia, nàng hoàn toàn không biết Nam Cung Lưu Vân đã phái

người tới tìm nàng.

Bị Nga Hoàng áp giải đi, dọc theo đường đi Tô Lạc cố hết sức kéo dài thời

gian, nhưng điều cần phải đối mặt trước sau vẫn phải đối mặt.

Nàng nhận thấy trong nửa canh giờ nữa phải đến được vị trí cây cổ thụ ngàn năm

kia, Tô Lạc trong lòng càng thêm nôn nóng.

Nàng đoán được Dao Trì tiên tử chắc chắn ở cây ngàn năm cổ thụ nơi đó, chờ

nàng rơi vào trong tay, đến thời điểm này thì nàng sẽ càng khó thoát ra hơn

nữa.

Tô Lạc trong lòng âm thầm sốt ruột.

Bỗng nhiên, ở một chỗ đỉnh núi, Nga Hoàng dừng chân.

Ánh mắt lạnh băng mà nhìn nàng, cười lạnh nói: “Quỷ nha đầu, ánh mắt láo liên

khắp nơi, còn muốn chạy đi đâu?”

Tô Lạc trên mặt cười tủm tỉm, không khách khí mà đáp lễ: “Không nghe nói qua

sao? Một tên tù nhân mà không nghĩ đến việc bỏ trốn thật không phải một tên tù

nhân thú vị.”

“Vậy ư? Vậy phải làm cho nha đầu ngươi thất vọng rồi.” Nga Hoàng cầm lấy sống

dao khoa tay múa chân.

“Ngươi muốn làm gì?” Tô Lạc trong lòng có một loại dự cảm không tốt lắm.

“Ngươi không phải định rằng khi đến được nơi thì sẽ gào thét lên cho cả thiên

hạ cùng biết, sau đó Tấn Vương điện hạ sẽ chú ý sao? Ngươi nghĩ xem ta có dễ

dàng cho ngươi cơ hội đó không?” Nga Hoàng cười gian trá: “Cho nên, Tô cô

nương, ta vất vả một chút cõng ngươi qua vậy.”

“Ầy, ta nặng lắm!” Tô Lạc nóng nảy.

“Không sao cả, ta cõng được.” Nga Hoàng nở nụ cười giả tạo.

Vừa dứt lời, Nga Hoàng liền dùng sống dao mà bổ về phía sau cổ Tô Lạc.

Nếu bị đánh gục, nàng sẽ thật sự thành cái thớt gỗ chặt thịt cá, mặc người xâu

xé. Tô Lạc trong lòng khẩn trương, lại không biết phải nên làm sao.

Giờ phút này, đôi tay nàng không biết bị sợi dây đỏ quái quỷ gì trói chặt, dù

chỉ cử động một chút thôi cũng sẽ siết chặt thêm, hiện tại đã cứa vào da thịt

rồi, còn cử động thêm nữa phỏng chừng toàn bộ tay đều phải bị siết chặt đứt.

Tô Lạc trong lòng nôn nóng vạn phần, lại một không có cách nào thoát ra.

Nhưng mà, nữ thần may mắn trước sau vẫn đứng về phía Tô Lạc.

Nàng tuy rằng nàng phải trải qua thật nhiều kiếp nạn và bị vô số người đuổi

giết, dù vậy ở thời điểm cuối cùng lại cho Tô Lạc nhiều may mắn đến kinh ngạc,

giống như hiện tại vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương