Tà Vương Truy Thê (Dịch)
-
Chương 58
“Sao lại thế này? Sách đâu?” Tô Lạc ra vẻ kinh ngạc, kinh hoảng thất thố mà
kêu to.
Nộn Lục vẻ mặt khó có thể tin.
Nàng vừa rồi nhìn chằm chằm, tầm mắt căn bản là không có rời khỏi tay Tô Lạc,
nhưng là nàng lại trơ mắt mà nhìn quyển sách kia chợt lóe liền biến mất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp sao lại biến mất?
Này thật là gặp quỷ!
Nộn Lục có thể xác định, trong thời gian ngắn như vậy, Tô Lạc căn bản không có
cơ hội gian lận. Đáng tiếc nàng vô luận như thế nào đoán đều đoán không được
Tô Lạc thế nhưng sẽ là pháp sư không gian, trên người nàng mang theo một cái
không gian tùy thân.
Cho nên, phản ứng đầu tiên của Nộn Lục chính là nhảy đến kệ sách không ngừng
mà tìm.
Lúc này Tô Lạc lại cúi người, làm bộ tìm, lặng lẽ rút con dao ra.
Nhìn Nộn Lục đang tập trung hết sức để tìm thượng cổ đan phương, Tô Lạc gợi
lên một nụ cười giả tạo tà tứ lạnh băng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Chỉ thấy Tô Lạc giơ tay lên, con dao kia cũng đã rơi vào tay áo của nàng.
Nhưng là Nộn Lục đều chỉ muốn tìm quyển sách kia, cho nên hoàn toàn không chú
ý tới Tô Lạc.
“Rốt cuộc ở nơi nào? Sao lại tìm không thấy?” Tô Lạc mặt mang nghi hoặc mà
nói, nắm chặt con dao trong ống tay áo, thân mình lại lặng yên không một tiếng
động mà tới gần Nộn Lục.
“Chẳng lẽ là…” Nộn Lục nhíu mày, nàng đang muốn xoay người, lại bỗng nhiên cảm
thấy có cái bóng nhoáng lên trước mắt, nàng theo bản năng mà dùng tay đón đỡ,
nhưng bi kịch chính là cổ tay nàng lại bị cắt đứt trụi lủi!
Tức khắc, máu tươi không cuồng phun mà ra!
“A!” Nhìn nửa cánh tay rơi trên đất, Nộn Lục lúc này mới ý thức được đã xảy ra
chuyện gì, nàng đau đến kêu to lên!
Tô Lạc đối kết quả nụ cười giả tạo lại không hài lòng.
Nguyên bản nàng thiết kế rất tốt, trực tiếp từ phía sau lưng đâm vào tim, lấy
tốc độ và chính xác của tay nàng, Nộn Lục tuyệt không có chạy thoát cơ hội,
nhưng ai ngờ cuối cùng lại làm nàng chạy thoát một kiếp.
Nếu lúc này Nộn Lục xoay người chạy, như vậy nàng tuy rằng bị mất một tay,
nhưng tánh mạng lại vô ưu.
Đáng tiếc, hiện giờ nàng hận chết Tô Lạc, hận không thể đem nàng thiên đao vạn
quả để giải mối hận trong lòng. Vì thế nàng không chút nghĩ ngợi, chịu đựng
đau nhức nhặt lên trường kiếm, trực tiếp công kích Tô Lạc.
Tô Lạc đáy mắt hiện lên một mạt cười lạnh, nàng từ không gian lấy ra một quyển
sách vứt tới chổ Nộn Lục, trên mặt mang cười: “Nhớ chụp được nha, đừng lại
ném.”
“Vô danh đan phương?” Nộn Lục mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn Vô Danh đan
phương xuất hiện trong tay Tô Lạc, trong lúc nhất thời có điểm ngây người.
Nhưng mà, chính là này ngắn ngủn trong nháy mắt, đối với Tô Lạc tới nói, đã
vậy là đủ rồi!
Khi ném ra Vô Danh đan phương, nàng cũng đã chạy tới phía sau, khi Nộn Lục vẫn
còn đang ngây người, Tô Lạc giống như ác ma đến từ địa ngục, con dao mới nắm
trong tay xẹt ngang qua cổ Nộn Lục.
Tức khắc, máu tươi như suối phun!
Nộn Lục trơ mắt mà nhìn vô danh đan phương, đốt ngón tay trở nên trắng, trong
lòng tức giận đến sắp nổ mạnh.
Nhưng là, nàng chỉ có thể nhìn trên cổ không ngừng phun trào mà ra máu tươi,
trừng mắt Tô Lạc, vẻ mặt một mảnh bừng tỉnh đại ngộ: “Không, không gian… Pháp
sư…”
Sau đó, nàng phi thường không cam lòng mà ngã xuống, đôi mắt mở to tròn trịa
mà dữ tợn, đến chết đều không nhắm mắt.
Tô Lạc lấy lại Vô danh đan phương từ trong tay nàng, vỗ vỗ mặt trên tro bụi,
cười tủm tỉm mà nói: “Không sai, bổn cô nương chính là không gian pháp sư,
đáng tiếc ngươi đến chết mới biết được, quá, muộn,!”
Lúc này, Tô Lạc vô cùng cảm tạ cái không gian này. Tuy rằng ngay từ đầu nàng
cảm thấy là râu ria, nhưng hiện tại nàng đã chậm rãi phát hiện chỗ tốt của nó.
Tiêu diệt vị cô nương này xong, Tô Lạc liền bắt đầu càn quét bảo bối.
Lúc này nàng đang đứng ở bên cạnh kệ sách, trên kệ đều là các loại dược tề thư
thâm niên, rất nhiều thứ Tô Lạc đều xem không hiểu.
Nhưng này không quan hệ, cầm lại chậm rãi nghiên cứu thôi. Tô Lạc cũng không
lấy từng cuốn, nàng trực tiếp đem toàn bộ kệ sách đều thu vào không gian.
Lúc sau, Tô Lạc chống cằm, vây quanh Tử Hỏa dược đỉnh, nàng từ trên xuống dưới
đánh giá, một bên khó hiểu mà tự hỏi: Dược đỉnh này cũng chẳng có chỗ kì diệu
nào, sao lại nặng như vậy chứ?
Đúng vậy, vừa rồi Tô Lạc đã thí nghiệm qua.
Nàng muốn đẩy cái dược đỉnh này, nhưng nàng lại phát hiện dù nàng có dùng sức
thế nào đều không thể đẩy được, giống như nó đang dính chặt trên mặt đất vậy.
Nếu muốn mang dược đỉnh đi, đối với người khác chắc chắn sẽ rất khó khăn,
nhưng ai kêu Tô Lạc có công cụ hack giết người cướp của tốt nhất chứ?
Tô Lạc đặt tay lên Tử Hỏa dược đỉnh, trong miệng nói: “Thu.”
Vì thế, Tử Hỏa dược đỉnh có trọng lượng nghìn cân đột nhiên biến mất trong hư
không.
Tô Lạc cảm ứng không gian, nàng có chút phát sầu.
Nàng phát hiện sau khi nàng cướp hết đống bảo bối kia, không gian nhỏ bé có
mười mét vuông của nàng đã đầy ấp, không còn chỗ đặt chân nữa.
Phải làm thế nào đây? Góc tường còn có một đống đá đen, cũng không biết có ích
lợi gì.
Nếu không bỏ vào được, vậy không lấy nữa, sau này có duyên sẽ quay lại đây sau
vậy. Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Vì thế, Tô Lạc chỉ khom lưng nhặt mấy khối, tính đem ra ngoài hỏi xem đây là
gì.
Đây cũng là đổ vật mà Tử Hỏa lão nhân để lại, sao có thể sẽ đơn giản?
Mới vừa bỏ vào ba viên đá, bỗng nhiên, Tô Lạc chỉ cảm thấy đầu choáng váng,
cơn đau đớn bùng lên khiến nàng không thể đứng vững nữa.
Nhưng mà loại đau đớn này tới mau đi cũng mau, chỉ trong chớp mắt liền biến
mất.
Tô Lạc kiểm tra không gian, bỗng nhiên, miệng nàng biến thành hình chữ O.
Như vậy, như vậy cũng có thể?
Tô Lạc phát hiện không gian của nàng đã to ra, tuy rằng biến hóa không phải
thực rõ ràng, nhưng rõ ràng ở góc đã dài ra được một mét vuông.
Phát hiện này làm Tô Lạc mừng rỡ như điên.
Không gian thế nhưng sẽ còn to ra?
Tầm mắt Tô Lạc rơi vào mấy tảng đá đen hình bầu dục.
Vừa rồi nàng bỏ dược đỉnh, thư tịch, các loại đồ vật khác vào, không gian vẫn
như cũ, nhưng sau khi bỏ ba viên đá kia vào thì không gian đã bắt đầu xảy ra
biến hóa.
Mấy cục đá này còn có thể khiến không gian to ra thăng cấp?
Mặc kệ có phải hay không, thử sẽ biết.
Tô Lạc nhặt một khối đá đen bỏ vào, một khối, hai khối, ba khối…
“Oanh!”
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác đầu óc tê rần, đau đến mức nàng phải hừ lạnh,
nhưng tới khi nàng mở mắt ra thì phát hiện không gian quả nhiên lại rộng thêm
một mét vuông!
Là sự thật!
Phát hiện này khiến Tô Lạc hoàn toàn yên tâm.
Nàng không chút do dự đem mười khối đá đen còn nằm trên mặt đất bỏ vào trong
không gian, chớp mắt trên mặt đất đã không còn gì.
Vì thế, không gian lại rộng thêm ước chừng năm mét vuông.
Tô Lạc mừng thầm trong lòng, xem ra nếu có cơ hội nàng chắc chắn phải đi tìm
mấy cục đá này.
Lúc này, Tô Lạc còn chưa biết bên trong những cục đá đen này ẩn chứa năng
lượng mạnh mẽ đến mức nào, cũng không biết chúng có thể giúp con đường tu
luyện của nàng càng nhanh hơn, tiện hơn.
Nhưng mà, khi Tô Lạc đang muốn xoay người rời đi, lại phát hiện có một người
đang đứng ở cửa động, người kia đang ôm kiếm dựa nghiêng vào cửa, khóe miệng
mang theo cười lạnh, ánh mắt lạnh băng như rắn độc, không hề chớp mắt mà nhìn
nàng chằm chằm.
Tô Lạc trong lòng nhảy dựng, thầm nhủ không xong.
Vừa rồi nàng không hề cố kỵ mà càn quét bảo bối trong phòng, chẳng lẽ đều bị
đối phương thấy hết rồi?
Đối phương xuất hiện thế nhưng nàng không hề biết, nghĩa là võ công của đối
phương cao hơn nàng rất nhiều.
“Tô Lạc, cái mệnh què này của ngươi đúng là thật lớn!” Nga Hoàng cầm trong tay
bảo kiếm, cười lạnh liên tục mà tới gần Tô Lạc.
Sau khi mất dấu Tô Lạc, Nga Hoàng vẫn luôn tìm kiếm ven đường, sau lại tìm
thấy dấu vết đánh nhau chỗ vách núi, nàng không nói hai lời cầm dây leo nhảy
xuống, tìm cả một đường, lại ở chỗ này phát hiện một hang động.
Nhưng mà phát hiện quan trọng nhất lại ở trên người Tô Lạc.
Nga Hoàng không thể tin được, phế tài bao cỏ trong truyền thuyết lại là không
gian pháp sư đã sắp tuyệt tích trên đại lục!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook