“Không được lảng sang chuyện khác.” Tô Lạc phát hiện tư duy của mình bị hắn

mang đi quá xa rồi, nàng rất nhanh trở về chủ đề, tiếp tục dò hỏi hắn: “Ngươi

làm thế nào biết được chuyện Long Nhẫn? Còn nữa, việc ta phát bệnh cùng Long

Nhẫn thật sự có liên quan?”

“Cực kỳ có liên quan, liên quan rất lớn nữa kìa.” Nam Cung Lưu Vân thanh âm ôn

hòa ẩn chứa sắc thái nhàn nhạt tà mị, hắn lười biếng mà dựa nghiêng trên ghế,

nhìn Tô Lạc, bày ra bộ dáng vương gia: “Khát nước quá.”

Đây rõ ràng là khi nói đến điểm mấu chốt liền bắt đầu làm bộ làm tịch.

Tô Lạc vô cùng khinh thường nhân phẩm này của hắn, hừ nhẹ một tiếng, trên mặt

lại tràn đầy tươi cười sáng lạn. Nàng làm bộ làm tịch mà đổ nước sôi để nguội

vào ly sứ trong: “Lá trà không có, cũng chỉ có nước sôi, uống tạm đi.”

“Nước đó cho ai uống vậy?” Nam Cung Lưu Vân vắt chân bắt chéo, tà mị mà cười.

Nhị vương gia hắn thật khó hầu hạ.

Tô Lạc trong lòng thầm mắng, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn: “Mời Tấn

Vương điện hạ uống nước.”

Nào biết thằng nhãi Nam Cung Lưu Vân này lại còn so đo, hắn cao ngạo mà vẫy

vẫy tay, quay mặt đi, mang ngữ khí đáng ghét: “Không đủ thân mật.”

Người này!

Tô Lạc cắn chặt răng, ý cười trên mặt lại càng thêm sáng lạn, gằn từng chữ một

nói: “Nam Cung Lưu Vân, hiện tại có thể uống chưa?”

“Lưu Vân, hoặc là Vân.” Nam Cung Lưu Vân lười nhác buông ra một câu nhắc nhở.

Tô Lạc siết nắm tay, phanh một tiếng đem chén trà ném trên bàn, khoanh tay

trước ngực, lười nhác mà liếc hắn: “Chơi đủ chưa?”

Thật xem mình là đại gia hả?

Thấy Tô Lạc không phối hợp, Nam Cung Lưu Vân lại trông mong rồi tiến lại gần,

cười hì hì ôm lấy nàng: “Tiểu Lạc nhỏ mọn vậy, đùa một chút cũng không được.”

“Vậy ngươi đi tìm nha đầu nào ngươi cảm thấy hợp ý đi.” Tô Lạc không để ý tới

hắn, quay mặt đi.

“Sao có thể? Bổn vương chỉ quấn lấy ngươi thôi.” Nam Cung Lưu Vân liếm môi

cười hì hì, bộ dáng bị đánh sẽ không đỡ, bị mắng cũng không cãi lại.

Hắn như vậy lại làm Tô Lạc không tức giận được.

Nàng ngoái đầu lại, không hề chớp mắt mà nhìn Nam Cung Lưu Vân chằm chằm.

Người này có phải là vị Tấn Vương điện hạ lãnh khốc tà mị cường thế bá đạo

trong truyền thuyết không?

Đây là Nam Cung Lưu Vân chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến người khác

hôi phi yến diệt sao?

Đây là Nhị hoàng tử của Đông Lăng quốc có thói quen khiết phích, người muốn

sống thì chớ gần, đụng tới là băm tay sao?

Cái bộ dáng quyến rũ tà mị, lười biếng tà tứ, cợt nhả, cà lơ phất phơ này có

thật là vị thiên phú siêu cường giả cao cao tại thượng kia hay không?

Điều này không hợp lý!

Linh hồn người này có phải cũng bị xuyên không tới đây? Tô Lạc một bên suy

đoán, một bên không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.

Nam Cung Lưu Vân bị Tô Lạc nhìn đến đáy lòng ngứa ngáy, hắn co rúm lại, yếu ớt

hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Muốn mổ xẻ ngươi ra để xem nội tâm ngươi có phải bị thay đổi rồi hay không.”

Tô Lạc tức giận mà nói.

“Cái gì?”

“Cái gì là cái gì? Hiện tại có thể nói chưa? Long Nhẫn và thân pháp trên người

ta có liên quan gì? Không được lại thừa nước đục thả câu.” Ý nghĩ vẫn luôn bị

hắn cuốn theo, rời khỏi đề tài, Tô Lạc rất rối rắm.

Nam Cung Lưu Vân cũng cảm thấy hôm nay hay ngày sau trêu chọc nàng cũng không

khác gì nhau, nha đầu này cũng không thể chạy thoát.

Hắn dịch đến bên cạnh Tô Lạc, ánh mắt nhìn chăm chú nàng, đáy mắt ánh một tia

xấu xa: “Kỳ thật việc này nói tiếp rất là phức tạp, thật đúng là người ngốc

thì có phúc khí của kẻ ngốc.”

Nếu muốn bàn về vận khí, thiên hạ này còn có ai dám nói vận khí sánh hơn Tô

Lạc?

Nhìn ánh mắt chờ mong của Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân thần bí mà cười: “Nha đầu,

ngươi biết Long Nhẫn đại diện cho điều gì không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương