Tà Vương Truy Thê (Dịch)
-
Chương 25
Đôi mắt thâm thúy xinh đẹp của Nam Cung Lưu Vân ngóng nhìn Tô Lạc, thật lâu
không nói lời nào.
Hắn hơi hé miệng, rồi mím chặt lại. Sau một lúc lâu hắn mới chậm rãi hỏi một
câu: “Ngươi đã thấy qua một chiếc nhẫn, trên mặt có khắc hình rồng đúng
không?”
“Long Nhẫn?” Tô Lạc tức khắc kinh hô ra tiếng.
Nàng đương nhiên là đã nhìn thấy Long Nhẫn, nàng sao có thể quên Long Nhẫn
được chứ?
Kiếp trước, Long Nhẫn là nhiệm vụ cuối cùng mà nàng chấp hành, cũng là vì Long
Nhẫn, nàng quyết liệt một lần chơi khăm Vân Khởi.
Lúc đó, nàng quơ quơ hộp gấm trước mặt Vân Khởi, thật ra món trang sức đó
chính là nhẫn kết hôn, nàng tự mình mua, muốn cùng Vân Khởi kết hôn.
Nhưng mà thật đáng buồn, Vân Khởi lại nghĩ rằng nó là Long Nhẫn, thế nên chưa
tìm hiểu kỹ đã hành động.
Ngay thời khắc trước khi chết, Tô Lạc nuốt Long Nhẫn vào trong bụng, sau đó cả
người nhảy xuống vách núi, bên dưới vực sâu là biển rộng cuộn sóng mãnh liệt.
Nàng cho dù chết cũng sẽ không cho Vân Khởi có cơ hội có được Long Nhẫn.
Chính là, vì sao hiện tại Nam Cung Lưu Vân lại biết Long Nhẫn, còn tìm đến hỏi
nàng?
Lúc trước vị khách đại gia kia tiêu phí ba tỷ đô la ra nhiệm vụ này, đến cuối
cùng thì nó có gì kỳ diệu?
Chẳng lẽ việc nàng xuyên không đến thời này lại còn có quan hệ với Long Nhẫn?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Lạc có chút mê mang.
“Ngươi biết Long Nhẫn?” Đáy mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia phức tạp,
ánh mắt hắn gắt gao nhìn chăm chú Tô Lạc, sợ bỏ qua bất cứ cảm xúc nào trên
mặt nàng.
“Đúng là đã thấy qua, vậy thì sao?” Tô Lạc thần sắc cẩn thận, nhàn nhạt mà trả
lời.
Nhưng hiện tại kêu nàng giao Long Nhẫn ra thì không thể được.
Hơn nữa nếu mổ xẻ nàng, cũng chưa chắc có được Long Nhẫn. Rốt cuộc, người nuốt
Long Nhẫn là cơ thể lúc trước, không phải cơ thể hiện tại.
“Ngươi đã nuốt nó, có phải không?” Mặt Nam Cung Lưu Vân có một chút hưng phấn.
Không ngờ Nam Cung Lưu Vân không e dè nữa, nói thẳng vào trọng điểm.
Nhưng mà hắn hưng phấn cái gì?
Tô Lạc cảnh giác nhìn hắn, khóe miệng gợi lên ý cười, hai bàn tay nàng ôm lấy
cánh tay, tròng mắt như nước, giọng nói trở nên lạnh băng.
Nàng chỉ là cười rồi nhìn hắn chăm chăm, cái gì cũng chưa nói.
“Ngươi đừng khẩn trương, ta sao có thể hại ngươi?” Nam Cung Lưu Vân buồn cười
mà xoa mặt nàng.
Gò má nha đầu này phấn nộn, da thịt trắng trẻo, mịn màng lại hơi ửng hồng, tựa
như có thể nắn ra nước, chạm vào thật thích.
Thấy Tô Lạc nhíu mày, đôi mắt phượng của hắn tràn đầy ý cười quyến rũ tà mị:
“Nha đầu ngốc, miên man suy nghĩ cái gì vậy? Long Nhẫn có linh thức bảo hộ,
nếu bị người khác nuốt vào mà không nổ tan xác chết đi, nghĩa là Long Nhẫn đã
nhận vị chủ nhân đó rồi. Nếu người khác muốn mổ xẻ vị chủ nhân đó, cũng không
chiếm được Long Nhẫn, bởi vì chủ nhân đã cùng Long nhẫn hợp làm một rồi.”
Nhìn ý cười hoà thuận vui vẻ của Nam Cung Lưu Vân trước mắt, Tô Lạc thả lòng
đôi tay: “Xin lỗi, nhưng mà cẩn thận là bản tính của ta, rất khó sửa.”
“Cẩn thận là đúng, hoàn toàn không cần sửa, hơn nữa, bổn vương rất thích sự
lạnh lùng này của người, lạnh nhạt ngăn cách người khác ngàn dặm.” Nam Cung
Lưu Vân sủng nịch chạm vào cánh mũi nhỏ của nàng.
“Ngươi có phải là cố ý tìm ngược?” Tô Lạc tỏ vẻ khó hiểu. Tiễn tới tận cửa lại
không cần, cố tình muốn quấn lấy nàng?
“Nha đầu ngốc, do ngươi không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu mị lực.” Mắt Nam
Cung Lưu Vân sâu thẳm, đen láy tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Hắn nắm tay Tô Lạc,
tà mị lười biếng mà cười nói: “Nếu là bị ngươi ngược, bổn vương cam tâm tình
nguyện.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook