Ta Từ Đống Thi Thể Cứu Được Một Thiếu Niên
-
Chương 12
12.
Lục Nhận sững sờ. Một lát sau mới bừng tỉnh
"Nàng nói..."
Ta tiếp lời "Nam cưới nữ gả"
Hắn đột nhiên cười như một đứa trẻ, đánh gãy câu nói của ta.
"Ta biết rồi. Để ta quay về nói với cha ta về chuyện này. Ông ấy mà biết ta sắp có thê tử khẳng định cười không ngậm nổi miệng"
"Đúng rồi. Ta sẽ đi xin Thái tử tứ hôn lần nữa."
Bởi vì đại điển phong thưởng hôm ấy, Lục gia xin được ban hôn sự cho con trai. Cho nên theo lễ tiết. Vẫn là nên đi xin thái tử một đạo tứ hôn.
Lục hầu gia sau khi từ biên ải trở về, vết thương cũ vẫn âm thầm phát tác. Thế nên chỉ có ta với Lục Nhận tiến cung.
Mà hôm đó ma ma đột nhiên trúng phong hàn. Ta liền gọi xe ngựa đưa bà tới y quán. Làm lỡ mất thời gian vào cung.
Đợi đến khi bị trưởng sự thái giám dẫn đến bên ngoài của thư phòng. Lục Nhận đã bị gọi vào trước rồi.
Tiêu Hoài hôm nay tâm trạng rất tốt. Hắn vừa phê duyệt xong mấy tấu chương. Bên trong thư phòng truyền đến tiếng nói chuyện của hắn với Lục Nhận.
"Nhanh như thế đã tìm được cô nương trong lòng rồi à?"
Hắn cầm giấy bút viết xuống một dòng chữ. Giọng nói vang lên ngữ điệu ung dung, hứng thú hiếm thấy.
"Đối phương là khuê nữ nhà ai. Sao không dẫn tới nhìn mặt?"
"Lời chúc này không thể viết bừa được. Phải xứng với thân thế các ngươi."
Tay phải hắn cầm bút, tay trái vuốt lấy tờ giấy. Tựa như đang xem xét nên viết cái gì.
Nắng trưa xuyên qua cửa lớn chiếu vào. Lục Nhận giống như đang nói một chuyện rất thường tình.
"Thần phải lòng Xương Nhạc công chúa. Nhà nàng ấy có chút chuyện, chắc giờ này cũng tới rồi."
Trong tíc tắc, động tác phê chuẩn dường như cứng nhắc. Một giọt mực rơi xuống và lan nhanh trên giấy.
Hắn ngẩng đầu lên. Ta đứng bên ngoài thư phòng tầm mắt đối diện với hắn.
Ta nghĩ tâm trạng của hắn hôm nay đại khái không tốt như ta tưởng tượng.
Lục Nhận sững sờ. Một lát sau mới bừng tỉnh
"Nàng nói..."
Ta tiếp lời "Nam cưới nữ gả"
Hắn đột nhiên cười như một đứa trẻ, đánh gãy câu nói của ta.
"Ta biết rồi. Để ta quay về nói với cha ta về chuyện này. Ông ấy mà biết ta sắp có thê tử khẳng định cười không ngậm nổi miệng"
"Đúng rồi. Ta sẽ đi xin Thái tử tứ hôn lần nữa."
Bởi vì đại điển phong thưởng hôm ấy, Lục gia xin được ban hôn sự cho con trai. Cho nên theo lễ tiết. Vẫn là nên đi xin thái tử một đạo tứ hôn.
Lục hầu gia sau khi từ biên ải trở về, vết thương cũ vẫn âm thầm phát tác. Thế nên chỉ có ta với Lục Nhận tiến cung.
Mà hôm đó ma ma đột nhiên trúng phong hàn. Ta liền gọi xe ngựa đưa bà tới y quán. Làm lỡ mất thời gian vào cung.
Đợi đến khi bị trưởng sự thái giám dẫn đến bên ngoài của thư phòng. Lục Nhận đã bị gọi vào trước rồi.
Tiêu Hoài hôm nay tâm trạng rất tốt. Hắn vừa phê duyệt xong mấy tấu chương. Bên trong thư phòng truyền đến tiếng nói chuyện của hắn với Lục Nhận.
"Nhanh như thế đã tìm được cô nương trong lòng rồi à?"
Hắn cầm giấy bút viết xuống một dòng chữ. Giọng nói vang lên ngữ điệu ung dung, hứng thú hiếm thấy.
"Đối phương là khuê nữ nhà ai. Sao không dẫn tới nhìn mặt?"
"Lời chúc này không thể viết bừa được. Phải xứng với thân thế các ngươi."
Tay phải hắn cầm bút, tay trái vuốt lấy tờ giấy. Tựa như đang xem xét nên viết cái gì.
Nắng trưa xuyên qua cửa lớn chiếu vào. Lục Nhận giống như đang nói một chuyện rất thường tình.
"Thần phải lòng Xương Nhạc công chúa. Nhà nàng ấy có chút chuyện, chắc giờ này cũng tới rồi."
Trong tíc tắc, động tác phê chuẩn dường như cứng nhắc. Một giọt mực rơi xuống và lan nhanh trên giấy.
Hắn ngẩng đầu lên. Ta đứng bên ngoài thư phòng tầm mắt đối diện với hắn.
Ta nghĩ tâm trạng của hắn hôm nay đại khái không tốt như ta tưởng tượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook