Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
Chương 24: Ngay Cả Một Hớp Trà Cũng Không Thể Uống Sao

Uổng cho ngươi là nhân vật chính, vậy mà đã mất bình tĩnh rồi à?

Vương Hạo Nhiên kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi lại cảm thấy bình thường.

Sở Bạch chỉ mới 18 tuổi, tuổi quá trẻ, tính tình thích đánh nhau, tâm lí có thể tốt được sao?

Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần một việc, lúc nào cũng ngăn cản hành động tán gái của Sở Bạch.

Tâm lí Sở Bạch không mất bình tĩnh mới là lạ.

Nhà Tống Trinh Vũ thuê ngay cạnh trường học, khoảng cách không xa.

Rất nhanh, Cullinan đã đến dưới tòa nhà cho thuê.

Tống Trinh Vũ xuống xe.

"Bạn học Vương Hạo Nhiên, cảm ơn ngươi, ta về trước."

"À. . . Tống lão sư, ta đã tới đây rồi, không lẽ hớp trà ngươi còn không cho uống ư?"

"Đi theo ta."

Tống Trinh Vũ mang Vương Hạo Nhiên lên lầu.

Vừa mở gian phòng ra, một mùi thơm nhàn nhạt bay tới.

Diện tích gian phòng cũng không lớn, nhưng những thứ nên có đều có.

Trang trí bình thường, nhưng rất sạch sẽ chỉnh tề.

Hiển nhiên người ở căn phòng này rất biết cách sinh hoạt.

Trên ban công nhỏ còn treo một ít quần áo phụ nữ.

Ánh mắt Vương Hạo Nhiên lơ đãng liếc sang, khiến Tống Trinh Vũ cực kỳ lúng túng.

Nhưng Tống Trinh Vũ lại thả lỏng, vì rất nhanh Vương Hạo Nhiên đã dời mắt đi.

Nhìn chằm chằm quần áo riêng tư của phụ nữ, đó là hành động vô liêm sỉ của nhân vật chính.

Vương Hạo Nhiên là chàng công tử đẹp trai, hắn sẽ không như vậy.

Tống Trinh Vũ xoay người, đi đến máy nước nóng rót nước.

Vương Hạo Nhiên nhìn bóng lưng Tống Trinh Vũ, như có điều suy nghĩ.

Tống Trinh Vũ thì chắc chắn là một trong các nữ chính rồi.



Có nên thừa cơ dùng biện pháp mạnh bắt đối phương lại?

Dù là phản phái, thì cũng phải là một kẻ phản phái thông minh, bằng không làm sao đấu lại nhân vật chính.

Nếu như có thể đi đường tắt, hà tất phải dùng mọi cách chiếm lấy hảo cảm của nữ chính.

"Hệ thống, nếu dùng biện pháp mạnh để trói buộc nữ chính, phương pháp này có được hay không?"

Sau khi ngẫm nghĩ, Vương Hạo Nhiên cũng không lập tức áp dụng, mà là đợi ổn thỏa, hắn hỏi thăm hệ thống một chút.

【 Thưa kí chủ, loại hành động phản phái siêu thấp kém này, mặc kệ có thành công hay không thì cũng sẽ bị giảm 100 điểm hào quang phản phái, hơn nữa xét thấy trình độ trước mắt của kí chủ thấp hơn trình độ trung bình, xác xuất thành công hơi thấp, không đề nghị kí chủ tiến hành hành động này. 】

"Là vậy à. . . Thôi quên đi."

Vương Hạo Nhiên lập tức bỏ ý nghĩ đó đi.

Điểm hào quang phản phái không dễ nâng, tốn mất 100 điểm hào quang để thực hiện một hành động ác có xác xuất thành công thấp như vậy, thực tế hại nhiều hơn lợi.

Lúc Vương Hạo Nhiên suy nghĩ lung tung, Tống Trinh Vũ đã bưng một cốc nước tới.

Vương Hạo Nhiên uống hết nước, cũng tìm không được lí do để ở lại, chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà đúng lúc này, đèn trong phòng lại lấp lóe, rồi trong không khí hình như có thêm một mùi gì đó cháy khét.

Tống Trinh Vũ "A" lên một tiếng, bị hù dọa, theo bản năng nắm chặt lấy ống tay áo Vương Hạo Nhiên đứng bên cạnh.

"Chắc là bóng đèn nổ rồi." Vương Hạo Nhiên nói một câu.

"Chắc thế, để ngày mai xem thế nào." Tống Trinh Vũ nói.

"Tống lão sư, hình như ngươi rất sợ bóng tối, ngươi chắc chắn muốn đợi ngày mai mới xem chứ?" Vương Hạo Nhiên buồn cười.

Bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được có một đôi tay đang gắt gao nắm lấy cánh tay của mình.

Tống Trinh Vũ cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng buông tay, ra vẻ gan dạ nói lớn:

"Sao ta phải sợ tối."

"Có chuẩn bị bóng đèn dự phòng không?" Vương Hạo Nhiên cũng không nói nữa, trực tiếp hỏi.

"Không."

"Vậy ngươi chờ một chút."

Vương Hạo Nhiên mở đèn pin điện thoại ra, tra các loại bóng đèn, sau đó gọi điện thoại cho tài xế dưới lầu.

Ước chừng khoảng mười phút, tài xế đã mang bóng đèn tới.

Vương Hạo Nhiên trực tiếp bảo tài xế trở về xe ô tô.



Tài xế sẽ quay lại đổi bóng đèn ư? Tất nhiên là không.

Vương Hạo Nhiên muốn tự mình làm.

Bóng đèn bị cháy hỏng là loại đèn huỳnh quang bình thường.

Thay bóng đèn thật ra rất đơn giản, tự Vương Hạo Nhiên cũng có thể giải quyết.

Không bao lâu, căn phòng lần nữa khôi phục ánh sáng.

"Không ngờ ngươi là thiếu gia con nhà giàu còn làm được việc như thay bóng đèn." Tống Trinh Vũ cực kỳ ngạc nhiên, thoáng nhìn qua Vương Hạo Nhiên.

【 Đinh, thay đổi cảm quan của một trong các nữ chính Tống Trinh Vũ, độ thiện cảm tăng lên 10, độ thiện cảm trước mắt là 30. (Thân thiện khác thường)】

【 Đinh, kí chủ làm ảnh hưởng hướng đi của nội dung truyện, thu được 200 điểm phản phái.】

Vương Hạo Nhiên được hệ thống nhắc nhở, vẻ mặt không thay đổi, mở miệng nói:

"Lời này là ý gì, Tống lão sư cho rằng ta là loại thiếu gia ăn chơi kia ư?"

Kỹ thuật này là do hắn học được từ kiếp trước.

"Bạn học Vương Hạo Nhiên, đừng hiểu lầm, ta không có ý này." Tống Trinh Vũ giải thích.

"Cũng đâu phải ở trường, ngươi gọi ta như vậy, cảm giác thật kì lạ, trực tiếp gọi tên ta đi."

"Cái này... Được rồi! Hạo Nhiên." Tống Trinh Vũ cũng không phản đối.

Thật ra bỏ đi thân phận lão sư thì vẫn có thể coi họ là đồng lứa, chỉ chênh lệch có sáu tuổi.

"Như vậy mới đúng, vậy sau này ta không gọi ngươi là Tống lão sư nữa, ta gọi ngươi là Trinh Vũ tỷ tỷ, ừm, cứ vậy đi, sau này ngươi là tỷ tỷ của ta" Vương Hạo Nhiên trừng mắt nói.

Trong những tiểu thuyết kia, để phát triển quan hệ giữa nhân vật chính với nữ chính có tuổi tác lớn hơn mình, đều bắt đầu từ việc nhận tỷ tỷ.

Vương Hạo Nhiên dựa vào đó mà học theo.

Nhưng mà nói thật, Vương Hạo Nhiên có hơi xấu hổ.

Ở kiếp trước tuổi của hắn đã là hơn ba mươi rồi.

Gọi một nữ nhân nhỏ hơn mình sáu tuổi là tỷ tỷ, Vương Hạo Nhiên cảm giác mình đang bị chiếm tiện nghi.

Nhưng mà để rút ngắn quan hệ cùng Tống Trinh Vũ, chuyện này cũng không còn cách nào khác.

Chinh phục xong Tống Trinh Vũ, hắn sẽ bảo nàng gọi lại mình bằng ca ca!

Đúng, cứ làm như thế!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương