Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
-
Chương 23: Xe Đạp Với Cullinan (2)
Như vậy thì kế hoạch cua Hứa Mộ Nhan sắp tới sẽ gặp trở ngại.
Nghĩ thế, trong đầu Sở Bạch loé lên một bóng hình người phụ nữ thành thục.
So sánh với thiếu nữ tuổi thanh xuân như Hứa Mộ Nhan, kỳ thực lứa tuổi như Tống Trinh Vũ hấp dẫn hắn hơn.
"Chỗ ở của Tống lão sư tiện đường với chỗ của ta. . ."
Trong đầu Sở Bạch lại nảy ra ý nghĩ mới.
Tuy ngày thi đại học chỉ còn chưa đầy một trăm ngày, nhưng hắn lại không có khả năng học tập, chỉ có thể tán gái để vơi bớt thời gian.
Hắn có dị năng thấu thị, đến lúc kiểm tra trực tiếp nhìn bài là xong rồi.
Có thể đạt được bao nhiêu điểm thì phải xem các thí xung quanh học tập thế nào.
Dựa theo dự đoán Sở Bạch, việc thi đại học trọng điểm trước mắt không quan trọng với hắn.
Bởi vì dị năng thấu thị của hắn có thể nhìn rất xa, có hiệu quả như loại "Kính viễn vọng".
Trong khoảng mấy trăm mét, chỉ cần là thí sinh trong tầm mắt hắn, dù cho có cách nhiều bức tường cũng có thể thấy rõ đáp án trên bài thi của thí sinh...
_
Sau buổi tự học.
Sở Bạch vừa từ từ thu dọn đồ đạc, vừa chú ý người bước ra khỏi phòng làm việc không xa bên kia.
Đợi Tống Trinh Vũ ra ngoài rồi, Sở Bạch mới bước ra khỏi phòng học.
Tiếp theo, hắn đi đến chỗ để xe trong trường, ngồi lên chiếc xe đạp cũ nát của chính mình.
Sở Bạch tính toán thời gian, chắc chắn sẽ gặp được Tống Trinh Vũ ở cổng trường.
"Tống lão sư, thật là trùng hợp." Sở Bạch ngừng xe đạp lại, làm điệu bộ như ngẫu nhiên gặp được Tống Trinh Vũ.
"A, là Sở Bạch sao, buổi học thêm đã kết thúc, các bạn học đều đã đi về rồi, ngươi còn ở đây làm gì." Tống Trinh Vũ cười nói.
Học sinh trong sân trường đã sắp về hết.
Cổng trường học cũng không có người nào.
Bởi vậy Tống Trinh Vũ mới cảm thấy kì lạ.
"Thành tích học tập của ta không phải rất kém cỏi sao, tất nhiên là muốn cố gắng nên đã ở lại trong lớp lâu thêm một chút." Sở Bạch gãi đầu, làm bộ như học sinh ngoan đang cố gắng học tập.
"Thành tích học tập của ngươi tiến bộ rất nhanh, cố gắng nhiều hơn nữa, lúc thi tốt nghiệp trung học nhất định có thể thi đậu vào đại học theo ý muốn của mình." Tống Trinh Vũ cổ vũ.
"Cảm ơn Tống lão sư." Sở Bạch cười ha hả, sau đó đổi chủ đề:
"Tống lão sư, ngươi đến đây ta chở ngươi về nhé?"
Chỗ ở của Tống Trinh Vũ cách trường học không xa.
Sau buổi học thêm tối, bình thường đều tự mình về.
Điều này Sở Bạch đã sớm chú ý tới.
"A, cái này. . ." Trong lúc nhất thời Tống Trinh Vũ không biết nên trả lời như thế nào.
"Tống lão sư, bây giờ đã hơn mười giờ đêm, ngươi nhìn ngươi xinh đẹp như vậy, một mình một người đi về sẽ rất nguy hiểm, sau này học thêm buổi tối xong để ta đưa ngươi về, dù sao cũng tiện đường về nhà ta."
Nội tâm Sở Bạch có chút xúc động, tranh thủ thời gian xoa chỗ ngồi trên xe đạp rồi giục giã:
"Lại đây đi!"
Mà đúng lúc này.
Một chiếc Cullinan dừng lại ngay cạnh.
Cửa xe mở ra, Vương Hạo Nhiên bước xuống.
"Tống lão sư, cuối cùng ngươi cũng đã ra, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi, chúng ta đi thôi." Vương Hạo Nhiên nói.
"Tống lão sư, các ngươi đây là. . ." Sở Bạch có chút khó hiểu.
"Vương Hạo Nhiên đã sớm nói với ta rồi, hắn nói hôm nay muốn đưa ta về, thật là ngại quá." Tống Trinh Vũ có chút lúng túng.
Sau khi kết thúc giờ học thêm, thực ra nàng có thể tự đi về.
Lý do mà nàng trì hoãn lâu như vậy là để tránh ngượng ngùng.
Việc Vương Hạo Nhiên đưa nàng về nhà để những học sinh khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Chờ lâu lắm rồi à?" Tống Trinh Vũ áy náy nói với Vương Hạo Nhiên.
"Chỉ khoảng hai mươi phút thôi, không có gì." Vương Hạo Nhiên nhún vai tỏ vẻ không sao.
Từ lời nói chắc chắn là đang rất buồn bực rồi.
Nhưng mà Vương Hạo Nhiên cũng không rảnh rang, trong lúc chờ, hắn đặc biệt đưa Ôn Tịnh về nhà.
Nếu để Ôn Tịnh đạp xe đạp thì không tiện.
Tuy Vương Hạo Nhiên chỉ xem Ôn Tịnh là một người bạn gái bình thường, thậm chí là con cờ.
Nhưng nếu có thể quan tâm, Vương Hạo Nhiên vẫn sẽ quan tâm một chút.
Dù sao hắn cũng rất rảnh.
Tất nhiên ở trên đường tay Vương Hạo Nhiên không nhàn rỗi, thèm đủ thứ.
"Tống lão sư, mời."
Vương Hạo Nhiên rất lịch sự giúp Tống Trinh Vũ mở cửa xe.
"Ngồi xe này ư?" Tống Trinh Vũ ngẩn người.
Nàng tuy không hiểu biết nhiều về xe, nhưng cũng biết xe Rolls-Royce Cullinan.
Nói thật, Tống Trinh Vũ lớn như vậy, nhưng ngay cả mô tô còn chưa được ngồi, càng đừng nói là Cullinan, làm nàng rất kinh sợ.
"Đúng vậy, ta đi học đều ngồi chiếc xe này, nếu như lão sư ngại quá thì cứ nói, để ta xuống xe đi cùng ngươi nhé?" Vương Hạo Nhiên trêu ghẹo nói.
Đi bộ chung thì thời gian va chạm càng nhiều, vậy sẽ tốt hơn.
"Vẫn nên ngồi xe thì hơn." Tống Trinh Vũ lập tức bác bỏ.
Đã có xe ngồi, tại sao phải đi đường chứ.
Hơn nữa nàng cũng rất muốn trải nghiệm một chút ngồi khi trên Rolls-Royce sẽ có cảm giác gì.
Tống Trinh Vũ lên xe.
Vương Hạo Nhiên tranh thủ lúc Tống Trinh Vũ không nhìn, giơ ngón tay cái lên với Sở Bạch, sau đó xoay tròn 180 độ.
Rất nhanh.
Chiếc Cullinan khởi động, rời đi trong ánh mắt vừa đau vừa hận của Sở Bạch.
"Vẫn là do không có tiền, không sớm thì muộn sẽ có một ngày ta có nhiều tiền hơn so với Vương gia, sau đó hung hăng đạp Vương Hạo Nhiên nhà ngươi dưới chân, giẫm chết ngươi! Giẫm chết ngươi!"
Sở Bạch không khống chế nổi lửa giận, coi xe đạp là Vương Hạo Nhiên, điên cuồng đạp, trong miệng còn gầm gừ.
【 Đinh, kí chủ thành công đả kích nhân vật chính Sở Bạch, làm đối phương mất bình tĩnh, thu được 300 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính Sở Bạch -20, hào quang phản phái kí chủ +20. 】
Ngồi bên trong Cullinan, Vương Hạo Nhiên nhận được nhắc nhở của hệ thống.
Nghĩ thế, trong đầu Sở Bạch loé lên một bóng hình người phụ nữ thành thục.
So sánh với thiếu nữ tuổi thanh xuân như Hứa Mộ Nhan, kỳ thực lứa tuổi như Tống Trinh Vũ hấp dẫn hắn hơn.
"Chỗ ở của Tống lão sư tiện đường với chỗ của ta. . ."
Trong đầu Sở Bạch lại nảy ra ý nghĩ mới.
Tuy ngày thi đại học chỉ còn chưa đầy một trăm ngày, nhưng hắn lại không có khả năng học tập, chỉ có thể tán gái để vơi bớt thời gian.
Hắn có dị năng thấu thị, đến lúc kiểm tra trực tiếp nhìn bài là xong rồi.
Có thể đạt được bao nhiêu điểm thì phải xem các thí xung quanh học tập thế nào.
Dựa theo dự đoán Sở Bạch, việc thi đại học trọng điểm trước mắt không quan trọng với hắn.
Bởi vì dị năng thấu thị của hắn có thể nhìn rất xa, có hiệu quả như loại "Kính viễn vọng".
Trong khoảng mấy trăm mét, chỉ cần là thí sinh trong tầm mắt hắn, dù cho có cách nhiều bức tường cũng có thể thấy rõ đáp án trên bài thi của thí sinh...
_
Sau buổi tự học.
Sở Bạch vừa từ từ thu dọn đồ đạc, vừa chú ý người bước ra khỏi phòng làm việc không xa bên kia.
Đợi Tống Trinh Vũ ra ngoài rồi, Sở Bạch mới bước ra khỏi phòng học.
Tiếp theo, hắn đi đến chỗ để xe trong trường, ngồi lên chiếc xe đạp cũ nát của chính mình.
Sở Bạch tính toán thời gian, chắc chắn sẽ gặp được Tống Trinh Vũ ở cổng trường.
"Tống lão sư, thật là trùng hợp." Sở Bạch ngừng xe đạp lại, làm điệu bộ như ngẫu nhiên gặp được Tống Trinh Vũ.
"A, là Sở Bạch sao, buổi học thêm đã kết thúc, các bạn học đều đã đi về rồi, ngươi còn ở đây làm gì." Tống Trinh Vũ cười nói.
Học sinh trong sân trường đã sắp về hết.
Cổng trường học cũng không có người nào.
Bởi vậy Tống Trinh Vũ mới cảm thấy kì lạ.
"Thành tích học tập của ta không phải rất kém cỏi sao, tất nhiên là muốn cố gắng nên đã ở lại trong lớp lâu thêm một chút." Sở Bạch gãi đầu, làm bộ như học sinh ngoan đang cố gắng học tập.
"Thành tích học tập của ngươi tiến bộ rất nhanh, cố gắng nhiều hơn nữa, lúc thi tốt nghiệp trung học nhất định có thể thi đậu vào đại học theo ý muốn của mình." Tống Trinh Vũ cổ vũ.
"Cảm ơn Tống lão sư." Sở Bạch cười ha hả, sau đó đổi chủ đề:
"Tống lão sư, ngươi đến đây ta chở ngươi về nhé?"
Chỗ ở của Tống Trinh Vũ cách trường học không xa.
Sau buổi học thêm tối, bình thường đều tự mình về.
Điều này Sở Bạch đã sớm chú ý tới.
"A, cái này. . ." Trong lúc nhất thời Tống Trinh Vũ không biết nên trả lời như thế nào.
"Tống lão sư, bây giờ đã hơn mười giờ đêm, ngươi nhìn ngươi xinh đẹp như vậy, một mình một người đi về sẽ rất nguy hiểm, sau này học thêm buổi tối xong để ta đưa ngươi về, dù sao cũng tiện đường về nhà ta."
Nội tâm Sở Bạch có chút xúc động, tranh thủ thời gian xoa chỗ ngồi trên xe đạp rồi giục giã:
"Lại đây đi!"
Mà đúng lúc này.
Một chiếc Cullinan dừng lại ngay cạnh.
Cửa xe mở ra, Vương Hạo Nhiên bước xuống.
"Tống lão sư, cuối cùng ngươi cũng đã ra, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi, chúng ta đi thôi." Vương Hạo Nhiên nói.
"Tống lão sư, các ngươi đây là. . ." Sở Bạch có chút khó hiểu.
"Vương Hạo Nhiên đã sớm nói với ta rồi, hắn nói hôm nay muốn đưa ta về, thật là ngại quá." Tống Trinh Vũ có chút lúng túng.
Sau khi kết thúc giờ học thêm, thực ra nàng có thể tự đi về.
Lý do mà nàng trì hoãn lâu như vậy là để tránh ngượng ngùng.
Việc Vương Hạo Nhiên đưa nàng về nhà để những học sinh khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Chờ lâu lắm rồi à?" Tống Trinh Vũ áy náy nói với Vương Hạo Nhiên.
"Chỉ khoảng hai mươi phút thôi, không có gì." Vương Hạo Nhiên nhún vai tỏ vẻ không sao.
Từ lời nói chắc chắn là đang rất buồn bực rồi.
Nhưng mà Vương Hạo Nhiên cũng không rảnh rang, trong lúc chờ, hắn đặc biệt đưa Ôn Tịnh về nhà.
Nếu để Ôn Tịnh đạp xe đạp thì không tiện.
Tuy Vương Hạo Nhiên chỉ xem Ôn Tịnh là một người bạn gái bình thường, thậm chí là con cờ.
Nhưng nếu có thể quan tâm, Vương Hạo Nhiên vẫn sẽ quan tâm một chút.
Dù sao hắn cũng rất rảnh.
Tất nhiên ở trên đường tay Vương Hạo Nhiên không nhàn rỗi, thèm đủ thứ.
"Tống lão sư, mời."
Vương Hạo Nhiên rất lịch sự giúp Tống Trinh Vũ mở cửa xe.
"Ngồi xe này ư?" Tống Trinh Vũ ngẩn người.
Nàng tuy không hiểu biết nhiều về xe, nhưng cũng biết xe Rolls-Royce Cullinan.
Nói thật, Tống Trinh Vũ lớn như vậy, nhưng ngay cả mô tô còn chưa được ngồi, càng đừng nói là Cullinan, làm nàng rất kinh sợ.
"Đúng vậy, ta đi học đều ngồi chiếc xe này, nếu như lão sư ngại quá thì cứ nói, để ta xuống xe đi cùng ngươi nhé?" Vương Hạo Nhiên trêu ghẹo nói.
Đi bộ chung thì thời gian va chạm càng nhiều, vậy sẽ tốt hơn.
"Vẫn nên ngồi xe thì hơn." Tống Trinh Vũ lập tức bác bỏ.
Đã có xe ngồi, tại sao phải đi đường chứ.
Hơn nữa nàng cũng rất muốn trải nghiệm một chút ngồi khi trên Rolls-Royce sẽ có cảm giác gì.
Tống Trinh Vũ lên xe.
Vương Hạo Nhiên tranh thủ lúc Tống Trinh Vũ không nhìn, giơ ngón tay cái lên với Sở Bạch, sau đó xoay tròn 180 độ.
Rất nhanh.
Chiếc Cullinan khởi động, rời đi trong ánh mắt vừa đau vừa hận của Sở Bạch.
"Vẫn là do không có tiền, không sớm thì muộn sẽ có một ngày ta có nhiều tiền hơn so với Vương gia, sau đó hung hăng đạp Vương Hạo Nhiên nhà ngươi dưới chân, giẫm chết ngươi! Giẫm chết ngươi!"
Sở Bạch không khống chế nổi lửa giận, coi xe đạp là Vương Hạo Nhiên, điên cuồng đạp, trong miệng còn gầm gừ.
【 Đinh, kí chủ thành công đả kích nhân vật chính Sở Bạch, làm đối phương mất bình tĩnh, thu được 300 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính Sở Bạch -20, hào quang phản phái kí chủ +20. 】
Ngồi bên trong Cullinan, Vương Hạo Nhiên nhận được nhắc nhở của hệ thống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook