Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
-
Chương 32: Ý Chí Cầu Sinh Của Tống Chưởng Quầy
...
Điều đáng nhắc tới là sau khi đồng ý chia 5 phần linh thạch với ba người, Thẩm Thiên cảm thấy quầng sáng trên đỉnh đầu ba người này hình như đã trắng đi vài phần.
Chẳng qua thay đổi này không rõ ràng lắm mà thôi.
Cho nên Thẩm Thiên không xác định được đây có phải lỗi của hắn hay không.
Sau khi xác định xong phương thức chia phần, hành động kế tiếp bắt đầu đâu vào đấy.
Người có duyên thứ tư chọn một linh khoáng thạch với giá 10 viên linh thạch nhỏ, mở ra bên trong là đá Linh Tinh đổi được 1200 viên linh thạch.
Xem như người có tỉ lệ thu vào cao nhất trong bốn người.
Tỉ lệ thu vào gấp 120 lần tròn, thậm chí cao hơn cả màn mở đá của Tiểu Linh Tiên.
Vị có duyên thứ tư hưng phấn đến quỳ ngay lập tức, thậm chí kích động hơn ba vị trước đó.
Dưới sự dạy dỗ ân cần của những người có duyên, hắn ta cũng chọn đưa cho Thẩm Thiên phân nửa tiền lời xem như thù lao.
Tổng số tiền lời của bốn người đại khái là khoảng 8000 viên linh thạch.
Nói cách khác, chỉ cần dựa vào bốn người hữu duyên này là thu nhập của Thẩm Thiên trong hôm nay đã vượt mốc 4000 viên linh thạch, nói ra không chừng sẽ hù chết người ta.
Phải biết rằng tiền thuế một ngày của cả nước Đại Viêm cũng không đến 4000 viên linh thạch.
Tống thiếu chưởng quầy bên cạnh hâm mộ đến đỏ cả mắt.
...
"Tiểu tử thối, con đừng có tâm tư không chính đáng, nếu không toàn bộ Tống gia sẽ phải chôn cùng con đó!"
Tống chưởng quầy đánh tỉnh Tống thiếu chưởng quầy.
4000 viên linh thạch quả là khiến người ta đỏ mắt.
Cũng đủ khiến cho nhiều người bí quá hóa liều.
Nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ cho kỹ, vị trước mắt này đường đường là đệ tử thân truyền của U Hắc động.
Và cũng chính là đao lữ tương lai của tiểu công chúa Lý gia, gia tộc đứng đầu Thái Bạch động thiên.
Hơn nữa bản thân tiên sư còn có bản lĩnh tìm linh khoáng kinh thiên.
Tồn tại như vậy làm sao mà không có sức phòng vệ?
Tiểu tử nhà con có chỉ số thông minh cầu sinh cao hơn chút được hay không?
Suy nghĩ một lát, Tống chưởng quầy vẫn thấy không an toàn.
Dù sao con trai ông ta từng bị Thẩm Thiên đánh.
Lỡ như tiên sư còn ghi thù thì sao bây giờ!
Phải nghĩ biện pháp tránh tai họa rủi ro đã!
...
Nghĩ tới đây Tống chưởng quầy đau lòng lấy ra một chiếc nhẫn.
Ông ta đi tới trước mặt Thẩm Thiên, cung kính nói: "Nhiều linh thạch như vậy, sợ là tiên sư cầm không hết nhỉ!"
"Lão hủ đã bỏ giá cao chế tạo chiếc nhẫn Càn Khôn này, chỉ cần dùng máu là nhận chủ rồi."
"Bên trong là không gian khoảng 100 mét vuông, là một pháp khí chứa vật thượng phẩm."
"Nếu tiên sư không chê thì lão hủ sẵn lòng tặng cho tiên sư."
Nhìn vẻ mặt chân thành của Tống chưởng quầy, Thẩm Thiên bối rối.
Bọn họ cho ta linh thạch là vì ta tìm linh khoáng thạch giúp bọn họ.
Tống chưởng quầy nhà ông sao lại tặng đồ cho ta?
Chẳng lẽ là do ta đẹp trai?
...
Pháp khí trữ vật thượng phẩm 100 mét vuông ắt hẳn sẽ có giá trị hơn một vạn linh thạch!
Bởi vì không cầm nổi 4000 viên linh thạch nên ngươi đưa ta nhẫn Càn Khôn trị giá một vạn linh thạch?
Hành vi này làm bản điện hạ hơi không hiểu rồi đó!
"Tống chưởng quầy khách khí như vậy làm bần đạo xấu hổ quá!"
"Tiên sư đồng ý đến nơi này của lão hủ là đã cho ta thể diện rồi, chỉ là một chiếc nhẫn Càn Khôn mà thôi, không đủ để thể hiện sự tôn kính ấy chứ."
"Như vậy bần đạo xin nhận!"
Thẩm Thiên nhận lấy nhẫn Càn Khôn đeo vào ngón trỏ, kích cỡ vừa vặn.
Kiểu dáng cũng khá đẹp.
Có điều phiền toái duy nhất là tại sao lại lấy máu nhận chủ?
Những thứ pháp bảo, linh bảo, bí bảo này đều dùng hình thức cắt tay lấy máu.
Ngày hôm qua, vì để khối kiếm chủ lệnh kia nhận chủ, Thẩm Thiên đã lấy một chén máu lớn mới miễn cưỡng thành công.
Không phải trong phim hoạt hình trên TV chỉ cần một giọt máu là đủ sao!
Thế nào đặt trong giới tu tiên lại hoàn toàn khác hẳn vậy!
Hiện tại Tống chưởng quầy lại đưa cho Thẩm Thiên chiếc nhẫn Càn Khôn.
Hơn nữa còn muốn lấy máu nhận chủ mới có thể khống chế sử dụng được.
Nói thật là Thẩm Thiên hơi không dám nhận.
Dù sao nếu lại lấy một chén máu của hắn.
Hắn sẽ mất máu quá nhiều!
Ôi chao, thật là khó giải quyết!
...
"Tống chưởng quầy, ngươi nhất định phải đưa cái nhẫn này cho bần đạo sao?"
"Mặc dù lão hủ chưa đạt đến mức nhất ngôn cửu đỉnh như tiên sư nhưng cũng là người biết giữ lời."
"Như vậy hiện tại bần đạo có thể tùy tiện xử lí nhẫn Càn Khôn này sao cũng được phải không?"
"Cái này thì đương nhiên."
Vậy là tốt rồi.
Thẩm Thiên suy nghĩ một lát, tháo nhẫn Càn Khôn xuống rồi đưa cho Quế công công.
"Quế bá, nhẫn Càn Khôn này thuộc về ông!"
Quế công công sợ hết hồn: "Như vậy sao được? Cái này là Tổng chưởng quầy cho ngài, lão nô làm sao có thể nhận lấy được?!"
Nhẫn Càn Khôn trữ vật rộng 100 mét vuông, trị giá phải hơn một vạn viên linh thạch.
Cho dù trong hoàng thất nước Đại Viêm cũng không có người sở hữu vật báu quý giá như vậy.
Đối với Tống gia mà nói, nhẫn Càn Khôn này tuyệt đối là vật báu vô giá và độc nhất vô nhị.
Hôm nay điện hạ lại thuận tay đưa cho lão nô.
Đây là tin tưởng đến mức nào!
Thẩm Thiên nói: "Ta xem Quế bá như người thân, chỉ có một chiếc nhẫn Càn Khôn thì sao không nhận được?"
Nhìn vẻ mặt tươi cười cùng sự tin tưởng trên mặt Thẩm Thiên, Quế công công ngây người.
Một luồng khí tức ấm áp đang dâng lên trong lòng.
Hóa ra lão nô là tồn tại như người thân trong lòng điện hạ.
Nghe được lời này của điện hạ, lão nô dù chết cũng đáng!
...
Quế công công không từ chối.
Ông tiếp nhận nhẫn Càn Khôn đeo vào ngón trỏ, hoạt động linh lực ép ra một giọt máu tươi.
Máu tươi rơi trên nhẫn Càn Khôn nhanh chóng được hấp thụ vào.
Trong phút chốc, Quế công công và nhẫn Càn Khôn có thêm một loại liên hệ đặc biệt.
Ông chỉ cần suy nghĩ trong đầu là đã có thể lấy đồ đạc trong nhẫn Càn Khôn ra, vô cùng thuận tiện.
"Điện hạ, hoàn thành nhận chủ."
Nhìn Quế công công hoàn thành nhận chủ đơn giản như vậy làm Thẩm Thiên thấy bất bình.
Không ngờ nhẫn Càn Khôn này chỉ cần một giọt máu là đã nhận chủ thành công?
Tại vì sao khối kiếm chủ lệnh kia lại cần đến một chén máu?
Chắc chắn là do tên Lý Trường Ca sủng muội muội vô độ kia đã ám hại bản điện hạ, đúng là đáng hận!
"Nếu nhận chủ thành công thì Quế bá hãy thay ta nhận lấy 4000 viên linh thạch kia đi!"
Nói xong Thẩm Thiên bình tĩnh đi khỏi Thiên Linh Hiên.
...
Quế bá trung thành và tận tụy tuyệt đối với Thẩm Thiên, nên việc ông nhận hay Thẩm Thiên nhận cũng không có gì khác nhau.
Vì sao Thẩm Thiên không tự mình lấy?
Ha ha, nói cứ như Thẩm Thiên có chiếc nhẫn chứa vật thứ hai vậy.
Đây là suy nghĩ thật trong lòng Thẩm Thiên, nhưng trong mắt đám đông vây xem xung quanh thì hoàn toàn không như vậy.
"Chết tiệt, tiên sư quá hào phóng rồi!"
"Nô tài theo tiên sư mà lại có đãi ngộ như vậy!"
"Một chiếc nhẫn Càn Khôn, 4000 viên linh thạch thuận tay ném cho nô tài nhà mình, rốt cuộc tiên sư có bao nhiêu tài sản thế!"
"Tiên sư lo lắng nô tài khiêng linh thạch mệt, lập tức ban thưởng một nhẫn Càn Khôn trị giá một vạn linh thạch."
"Tiên sư ca ca quá ấm áp, nhất định là hình mẫu tình nhân trong mộng rồi!"
"Tiên sư ca ca có thiếu người hầu không? Ta có thể giả làm hồ tiên, yêu miêu đều được đấy!"
Điều đáng nhắc tới là sau khi đồng ý chia 5 phần linh thạch với ba người, Thẩm Thiên cảm thấy quầng sáng trên đỉnh đầu ba người này hình như đã trắng đi vài phần.
Chẳng qua thay đổi này không rõ ràng lắm mà thôi.
Cho nên Thẩm Thiên không xác định được đây có phải lỗi của hắn hay không.
Sau khi xác định xong phương thức chia phần, hành động kế tiếp bắt đầu đâu vào đấy.
Người có duyên thứ tư chọn một linh khoáng thạch với giá 10 viên linh thạch nhỏ, mở ra bên trong là đá Linh Tinh đổi được 1200 viên linh thạch.
Xem như người có tỉ lệ thu vào cao nhất trong bốn người.
Tỉ lệ thu vào gấp 120 lần tròn, thậm chí cao hơn cả màn mở đá của Tiểu Linh Tiên.
Vị có duyên thứ tư hưng phấn đến quỳ ngay lập tức, thậm chí kích động hơn ba vị trước đó.
Dưới sự dạy dỗ ân cần của những người có duyên, hắn ta cũng chọn đưa cho Thẩm Thiên phân nửa tiền lời xem như thù lao.
Tổng số tiền lời của bốn người đại khái là khoảng 8000 viên linh thạch.
Nói cách khác, chỉ cần dựa vào bốn người hữu duyên này là thu nhập của Thẩm Thiên trong hôm nay đã vượt mốc 4000 viên linh thạch, nói ra không chừng sẽ hù chết người ta.
Phải biết rằng tiền thuế một ngày của cả nước Đại Viêm cũng không đến 4000 viên linh thạch.
Tống thiếu chưởng quầy bên cạnh hâm mộ đến đỏ cả mắt.
...
"Tiểu tử thối, con đừng có tâm tư không chính đáng, nếu không toàn bộ Tống gia sẽ phải chôn cùng con đó!"
Tống chưởng quầy đánh tỉnh Tống thiếu chưởng quầy.
4000 viên linh thạch quả là khiến người ta đỏ mắt.
Cũng đủ khiến cho nhiều người bí quá hóa liều.
Nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ cho kỹ, vị trước mắt này đường đường là đệ tử thân truyền của U Hắc động.
Và cũng chính là đao lữ tương lai của tiểu công chúa Lý gia, gia tộc đứng đầu Thái Bạch động thiên.
Hơn nữa bản thân tiên sư còn có bản lĩnh tìm linh khoáng kinh thiên.
Tồn tại như vậy làm sao mà không có sức phòng vệ?
Tiểu tử nhà con có chỉ số thông minh cầu sinh cao hơn chút được hay không?
Suy nghĩ một lát, Tống chưởng quầy vẫn thấy không an toàn.
Dù sao con trai ông ta từng bị Thẩm Thiên đánh.
Lỡ như tiên sư còn ghi thù thì sao bây giờ!
Phải nghĩ biện pháp tránh tai họa rủi ro đã!
...
Nghĩ tới đây Tống chưởng quầy đau lòng lấy ra một chiếc nhẫn.
Ông ta đi tới trước mặt Thẩm Thiên, cung kính nói: "Nhiều linh thạch như vậy, sợ là tiên sư cầm không hết nhỉ!"
"Lão hủ đã bỏ giá cao chế tạo chiếc nhẫn Càn Khôn này, chỉ cần dùng máu là nhận chủ rồi."
"Bên trong là không gian khoảng 100 mét vuông, là một pháp khí chứa vật thượng phẩm."
"Nếu tiên sư không chê thì lão hủ sẵn lòng tặng cho tiên sư."
Nhìn vẻ mặt chân thành của Tống chưởng quầy, Thẩm Thiên bối rối.
Bọn họ cho ta linh thạch là vì ta tìm linh khoáng thạch giúp bọn họ.
Tống chưởng quầy nhà ông sao lại tặng đồ cho ta?
Chẳng lẽ là do ta đẹp trai?
...
Pháp khí trữ vật thượng phẩm 100 mét vuông ắt hẳn sẽ có giá trị hơn một vạn linh thạch!
Bởi vì không cầm nổi 4000 viên linh thạch nên ngươi đưa ta nhẫn Càn Khôn trị giá một vạn linh thạch?
Hành vi này làm bản điện hạ hơi không hiểu rồi đó!
"Tống chưởng quầy khách khí như vậy làm bần đạo xấu hổ quá!"
"Tiên sư đồng ý đến nơi này của lão hủ là đã cho ta thể diện rồi, chỉ là một chiếc nhẫn Càn Khôn mà thôi, không đủ để thể hiện sự tôn kính ấy chứ."
"Như vậy bần đạo xin nhận!"
Thẩm Thiên nhận lấy nhẫn Càn Khôn đeo vào ngón trỏ, kích cỡ vừa vặn.
Kiểu dáng cũng khá đẹp.
Có điều phiền toái duy nhất là tại sao lại lấy máu nhận chủ?
Những thứ pháp bảo, linh bảo, bí bảo này đều dùng hình thức cắt tay lấy máu.
Ngày hôm qua, vì để khối kiếm chủ lệnh kia nhận chủ, Thẩm Thiên đã lấy một chén máu lớn mới miễn cưỡng thành công.
Không phải trong phim hoạt hình trên TV chỉ cần một giọt máu là đủ sao!
Thế nào đặt trong giới tu tiên lại hoàn toàn khác hẳn vậy!
Hiện tại Tống chưởng quầy lại đưa cho Thẩm Thiên chiếc nhẫn Càn Khôn.
Hơn nữa còn muốn lấy máu nhận chủ mới có thể khống chế sử dụng được.
Nói thật là Thẩm Thiên hơi không dám nhận.
Dù sao nếu lại lấy một chén máu của hắn.
Hắn sẽ mất máu quá nhiều!
Ôi chao, thật là khó giải quyết!
...
"Tống chưởng quầy, ngươi nhất định phải đưa cái nhẫn này cho bần đạo sao?"
"Mặc dù lão hủ chưa đạt đến mức nhất ngôn cửu đỉnh như tiên sư nhưng cũng là người biết giữ lời."
"Như vậy hiện tại bần đạo có thể tùy tiện xử lí nhẫn Càn Khôn này sao cũng được phải không?"
"Cái này thì đương nhiên."
Vậy là tốt rồi.
Thẩm Thiên suy nghĩ một lát, tháo nhẫn Càn Khôn xuống rồi đưa cho Quế công công.
"Quế bá, nhẫn Càn Khôn này thuộc về ông!"
Quế công công sợ hết hồn: "Như vậy sao được? Cái này là Tổng chưởng quầy cho ngài, lão nô làm sao có thể nhận lấy được?!"
Nhẫn Càn Khôn trữ vật rộng 100 mét vuông, trị giá phải hơn một vạn viên linh thạch.
Cho dù trong hoàng thất nước Đại Viêm cũng không có người sở hữu vật báu quý giá như vậy.
Đối với Tống gia mà nói, nhẫn Càn Khôn này tuyệt đối là vật báu vô giá và độc nhất vô nhị.
Hôm nay điện hạ lại thuận tay đưa cho lão nô.
Đây là tin tưởng đến mức nào!
Thẩm Thiên nói: "Ta xem Quế bá như người thân, chỉ có một chiếc nhẫn Càn Khôn thì sao không nhận được?"
Nhìn vẻ mặt tươi cười cùng sự tin tưởng trên mặt Thẩm Thiên, Quế công công ngây người.
Một luồng khí tức ấm áp đang dâng lên trong lòng.
Hóa ra lão nô là tồn tại như người thân trong lòng điện hạ.
Nghe được lời này của điện hạ, lão nô dù chết cũng đáng!
...
Quế công công không từ chối.
Ông tiếp nhận nhẫn Càn Khôn đeo vào ngón trỏ, hoạt động linh lực ép ra một giọt máu tươi.
Máu tươi rơi trên nhẫn Càn Khôn nhanh chóng được hấp thụ vào.
Trong phút chốc, Quế công công và nhẫn Càn Khôn có thêm một loại liên hệ đặc biệt.
Ông chỉ cần suy nghĩ trong đầu là đã có thể lấy đồ đạc trong nhẫn Càn Khôn ra, vô cùng thuận tiện.
"Điện hạ, hoàn thành nhận chủ."
Nhìn Quế công công hoàn thành nhận chủ đơn giản như vậy làm Thẩm Thiên thấy bất bình.
Không ngờ nhẫn Càn Khôn này chỉ cần một giọt máu là đã nhận chủ thành công?
Tại vì sao khối kiếm chủ lệnh kia lại cần đến một chén máu?
Chắc chắn là do tên Lý Trường Ca sủng muội muội vô độ kia đã ám hại bản điện hạ, đúng là đáng hận!
"Nếu nhận chủ thành công thì Quế bá hãy thay ta nhận lấy 4000 viên linh thạch kia đi!"
Nói xong Thẩm Thiên bình tĩnh đi khỏi Thiên Linh Hiên.
...
Quế bá trung thành và tận tụy tuyệt đối với Thẩm Thiên, nên việc ông nhận hay Thẩm Thiên nhận cũng không có gì khác nhau.
Vì sao Thẩm Thiên không tự mình lấy?
Ha ha, nói cứ như Thẩm Thiên có chiếc nhẫn chứa vật thứ hai vậy.
Đây là suy nghĩ thật trong lòng Thẩm Thiên, nhưng trong mắt đám đông vây xem xung quanh thì hoàn toàn không như vậy.
"Chết tiệt, tiên sư quá hào phóng rồi!"
"Nô tài theo tiên sư mà lại có đãi ngộ như vậy!"
"Một chiếc nhẫn Càn Khôn, 4000 viên linh thạch thuận tay ném cho nô tài nhà mình, rốt cuộc tiên sư có bao nhiêu tài sản thế!"
"Tiên sư lo lắng nô tài khiêng linh thạch mệt, lập tức ban thưởng một nhẫn Càn Khôn trị giá một vạn linh thạch."
"Tiên sư ca ca quá ấm áp, nhất định là hình mẫu tình nhân trong mộng rồi!"
"Tiên sư ca ca có thiếu người hầu không? Ta có thể giả làm hồ tiên, yêu miêu đều được đấy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook