Thẩm Tu Lâm nghỉ ngơi một hồi, ngừng tức giận, liền từ trên giường ngồi dậy, nói: "Quên hỏi cậu, cậu mấy ngày nay vẫn luôn ăn hoa uống nước sao?"

"Cũng không!" Nhấc lên chuyện này Diệp Hi liền lập tức giận không chỗ phát tiết, thao thao bất tuyệt tả oán niệm nói, " Tính cách của tôi thiết lập chính là chỉ ăn cánh hoa cùng sương núi cao, đương nhân vật trong vở kịch ăn một khác chính là vỡ tính cách thiết lập trừ exp, quả thực hại chết tôi rồi."

Thẩm Tu Lâm trong mắt lập tức chợt lóe một tia đau lòng, Nhưng màthân là một thẳng nam trì độn, Diệp Hi cũng không phải là loại khả năng có thể đọc tất cả các loại cảm xúc từ đôi mắt của người khác, từ người trong mắt xem các loại tâm tình năng lực.

Vẫn mặc cho bộ tóc xu hướng đang trở thành cong, Diệp Hi nhìn chằm chằm Thẩm Tu Lâm được nâng cấp có cơ ngực xinh đẹp, giận dữ lên án nói: "Tuy rằng ăn hoa uống nước tôi cũng không chết đói, mà mấu chốt là thèm, ngày hôm qua nằm mơ tôi đều mơ thấy ăn thịt kho tàu, tỉnh lại thiếu một chút rơi nước mắt..."

Nên nhìn thấy cơ ngực ngài, hận không thể rắc chút gia vị cắn !

Nhưng mà câu nói như thế này không thể nói ra miệng.

"... Vấn đề là tôi vẫn không thể rơi nước mắt, khóc ra kim cương, tôi liền muốn mù " Diệp Hi đau xót mà thở dài, "Quả thực không phải là người thực."

"Tôi biết." Thẩm Tu Lâm vẫy tay, đứng dậy đi ra cửa.

Diệp Hi mang vận tốc ánh sáng câm miệng.

Cứu mạng,cậu thật giống đang lải nhải làm phiền Thẩm tổng! Thẩm tổng ngài đi đâu, là muốn lẳng lặng đi à!

Thẩm Tu Lâm trực tiếp đi ra cửa phòng ngủ, qua mấy phút liền đi trở về, quay lại chỗ Diệp Hi nói "Tôi hỏi nhà bếp để nấu một vài món ăn tối ở đây, cậu tại trong phòng ngủ ăn, không ai có thể nhìn thấy."

Diệp Hi nhất thời cảm động, hận không thể đem Thẩm Tu Lâm ôm quay hai vòng!

Nhưng màcậu cũng không dám làm như vậy, không thể làm gì khác hơn là tiếng nói phát ra từ tâm can: "Thẩm tổng ngài thật sự là quá tốt!"

Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói: "Nói một chút tôi tốt chỗ nào."

"Quả thực một nào cũng tốt, " Diệp Hi mang toàn bộ hình thức nịnh nọt khai hỏa, điên cuồng ca ngợi, "Thương cảm cấp dưới, hòa ái người nhà, tài hoa hơn người, lãnh tụ khí chất, quyết đoán anh minh..."

Nhưng mà Thẩm Tu Lâm trên mặt một điểm thần sắc cao hứng cũng không có, trái lại nhíu nhíu mày, hỏi: "Chỉ có những lợi thế của công việc?"

"Còn có trong đời sống!" Diệp Hi mượn gió bẻ măng, vạn phần nhạy bén, "Dung mạo anh tuấn, vóc người cao ráo, thiện lương săn sóc, mị lực mười phần."

Thẩm Tu Lâm cười như không nhìn Diệp Hi liếc mắt một một, tựa hồ rất hài lòng.

Đúng rồi, Thẩm tổng hình như là chú cẩu độc thân vạn năm, Diệp Hi giảo hoạt mà tiếp tục xu nịnh nói: "Quả thực chính là tuyệt thế nam nhân tốt, người yêu thích ngài nhất định rất nhiều, cũng không biết tương lai ai số may như vậy có thể gả cho ngài."

Thẩm Tu Lâm bị thổi phồng đến mức tươi cười rạng rỡ, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười  nhạt, chậm rãi nói: "Tôi biết đó là ai."

Nguyên lai lão bản chúng tôi đã có người yêu, he he Thẩm tổng một này thâm tàng bất lộ, Diệp Hi trừng trừng nhìn Thẩm Tu Lâm không chớp mắt, lộ ra một ánh nhìn "đàn ông đều hiểu " mỉm cười thần bí, cũng sớm ca ngợi bà chủ nói "Có thể làm cho Thẩm tổng thích, nhất định là một lớn mỹ nữ."

Thẩm Tu Lâm mặt băng, lại cười nói: "Là một lớn mỹ nhân, hơn nữa rất đáng yêu."

Diệp Hi chậc chậc than thở: "Đây chính là truyền thuyết trai tài gái sắc!"

Thẩm Tu Lâm liếc nhìn cậu liếc mắt một cái,sâu xa nói: "Nhưng là người đó rất trì độn, cũng không biết là khờ thật hay vẫn là giả ngu."

Diệp Hi vỗ đùi bày mưu tính kế cho lãnh đạo: "Bất kể là khờ thật hay là giả ngu, ngài ngược lại phải trực tiếp đè xuống tường, cường thế thông báo!"

Thẩm Tu Lâm hơi híp đôi mắt lại: " Không có khả năng dùng."

Diệp Hi rũ mi mắt nghiêm túc suy tư, sờ sờ cằm nói: "Vậy thì vẫn là tình cảm không đúng chỗ, cần quan tâm nhiều trong cuộc sống, hẹn hò thêm nhiều vào.Yên tâm, chỉ bằng mị lực của ngài, trên thế giới này không cóai không theo đuổi được."

Thẩm Tu Lâm Thẩm thấp nở nụ cười, nói: "Đây chính là cậu nói."

Diệp Hi đem bộ ngực mình vỗ vang ầm ầm: "Tôi nói, nhất định có thể đuổi theo!"

Thẩm Tu Lâm thật sâu nhìn cậu liếc mắt: một ánh mắt phi thường phức tạp!

Một lát sau, ăn khuya được làm tốt đưa tới, so với Mộ Dung gia mấy đầu bếp hầu hạ ăn nướng thịt, Hoàng Phủ gia ăn khuya phô há lớn hơn nhiều lần, đầu tiên là mười mấy người hợp lực dời vào đến một cái bàn to oạch, tiếp vừa giống như lúc ăn cơm tối giống nhau, người hầu bưng mâm thức ăn nối đuôi nhau mà vào, đem các loại các dạng mỹ thực bày lên trên bàn ăn, một bàn lớn rộng mênh mông, tức giận nhất chính là đặt tại trước mặt Diệp Hi vẫn là một bàn hoa tươi trộn rau!

"Đều lui ra đi." Thấyđồ ăn khuya lên một lượt xong, Thẩm Tu Lâm phất tay, đem đuổi toàn bộ người, tiến tới Diệp Hi, "Ăn đi."

Diệp Hi hạnh phúc gần như sắp muốn ngất đi!

Thức ăn trên bàn chủng loại đa dạng, mỹ thực toàn cầu các nơi hội tụ, ăn xong cánh hoa mấy ngày Diệp Hi thoáng chốc trở nênvui vẻ, nhìn cái này,nhìn cái kia, phát hiệncái bàn dài hơn mấy mét, quả thực không biết cần phải ăn từ đâu lên mới tốt!

"Trước tiên nếm thử hai món ăn khai vị đi." Thẩm Tu Lâm duỗi dài cánh tay, lấy ra một đĩa đặt ở Diệp Hi trước mặt, giới thiệu "Súp Tôm Shangmang, Sứa balsamic Itôilia". Diệp Hi run rẩy ăn một miếng lớn, đôi mắt uốn cong, hạnh phúc cuồng dại, trên đầu bay bay hoa tường vi.

"Đầu tiên có thể nếm thử tôm hùm Boston." Thẩm Tu Lâm liền đứng dậy đi lấy đi lấy hai món ăn, "với bơ đậu phộng và vỏ cam... nước sốt trắng và thịt bê, mùi thơm của rượu vang và kem là phi thường hoàn mỹ."

Diệp Hi được ăn cực độ hạnh phúc được ứa ra Yên nhi, hoàn toàn bỏ qua sự tình đáng sợ, người lãnh đạo đang trực tiếp hầu hạ chính mình ăn cơm!

"Thái cà ri cua, dứa gà lá cũng rất tốt, hương vị một chút "Thẩm Tu Lâm tiếp tục hướng bưng thức ăn tới trước mặt Diệp Hi không rảnh chú ý đến những thứ khác còn đang được ăn, cầm lấy một cái bang cua.

Diệp Hi bóc vỏ, lấy ra thịt bên trong, Thẩm Tu Lâm đi ra ba mươi mét, lấy một cái lọ nhỏ cùng một cái ctốt đỏ rực gì đó đi trở về, nói, "Nhưng mà chỉ sợ đây không phải là phong cách thịt lợn cay Hồ Nam và Tôm hùm nhỏ cho cậu. "

Diệp Hi nhồi vào miệng cái này cái nọ,điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!"

Thức ăn Trung Quốc tuyệt vời của tôi phải được ở trên khắp thế giới!

Đem miệng gì đó nuốt xuống, Diệp Hi bay tay gắp một khối thịt kho tàu, thụ sủng nhược kinh hỏi: "Tại sao Thẩm tổng biết tôi thích ăn hai đồ ăn này?"

Thẩm Tu Lâm lại đổi nghề sang bóc vỏ tôm hùm cho Diệp Hi, nói: "Mỗi lần công ty liên hoan có hai đồ ăn này cậu đều hay ăn." Diệp Hi mặt đỏ lên, xấu hổ: "Thẩm tổng đều nhìn ra."

Cho nên nói nhân gia không hổ là thành công nhân sĩ ( đại ý nói, người thành công ở đâu cũng thành công), ăn một bữa cơm đều phải giương mắt lục lọi xem tứ phương.

Vì vậy, so với người tốt hơn cậu mà còn biết cố gắng, cậu – một con cá muối có cái tư cách gì chỉ biết vùi đầu ăn cơm!? Diệp Hi trong nháy mắt lấy một bát canh gà rót hết cho mình, chỉ số thông minh lại thành công rớt vài điểm...

Thẩm Tu Lâm đem lột da tiểu tôm hùm chấm trong nước, đưa tới miệng Diệp Hi: "Há miệng."

Trong bụng tham lam được áp chế đi, lý trí cũng trở lại, Diệp Hi mới bất giác ý thức được lão tổng không chỉ vì chính mình bóc tôm bóc cua mà còn tự tay dùng chiếc đũa mình gắp cho mình, kinh sợ sự thực, vì thế không ngừng vẫy tay bận rộn nói: "Tự tôi làm được rồi."

"Nước rớt đi." Thẩm Tu Lâm ngữ khí mê hoặc. "Mau há miệng."

Cái gì âm thanh đó còn chưa đến tai, Diệp Hi ngoan ngoãn há miệng, ăn một miếng tôm hùm ăn vào, kích động còn cắn một phát đầu chiếc đũa của Thẩm tổng.

"Tôi cũng muốn nếm thử." Thẩm Tu Lâm bay tay dùng đôi đũa gắp lên một tiểu tôm hùm khác bỏ vào trong miệng, gật đầu nói, "Không sai."

Diệp Hi có loại cảm giác không biết từ đâu đến khiến tay chân luống cuống, giữa hai người tĩnh lặng vài giây.

Diệp Hi cố gắng khơi mào đề tài, nói: " Đồ ăn ăn ngon thật, chính là rất đắt, tôi ngay cả tên không nói được, ha ha."

Thẩm Tu Lâm khoát tay, an ủi nói: "Tôi cũng không nói được."

Diệp Hi: "..."

Vừa rõ ràng thật sự gọi lưu loát, nói cái gì tương cái gì dấm chua Itôily Boston, kẻ có tiền cùng bình dân quả nhiên không quá giống nhau...

Thẩm Tu Lâm giương đuôi lông mày lên: "Tôi đến đây mỗi ngày đều được ăn, mới biết được."

Diệp Hi nhất thời nhịn không được ghen tị thập phần!

Không có nhân quyền trong cuốn tiểu thuyết hư hỏng này!

"Kỳ thật bình thường tôi đều ăn ở căn tin công ty." Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói, " cửa sổ số 5 ăn cơm chân gà rất ngon."

Tổng tài của chúng ta thật sự rất thân dân, Diệp Hi trong lòng bay qua một tia ấm áp: "Tôi cũng thích ăn cơm chân gà ở cửa sổ số 5, một tuần ít nhất ăn ba lần."

Thẩm Tu Lâm thoáng nhướng khóe môi: "Tôi biết, tôi thường xuyên thấy cậu xếp hàng."

Diệp Hi gãi gãi đầu, ha ha cười, căng thẳng khi ở chung cùng Thẩm Tu Lâm giảm đi chút. Hai người ăn uống no đủ xong, Thẩm Tu Lâm gọi đám người hầu tiến vào dọnbàn, Diệp Hi dùng khăn đem miệng lau cơm sạch sẽ, nhìn không thấy nửa giọt mỡ, mặt cao ngạo ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn không chớp mắt, khuôn mặt "Bản tiên nữ đối với chút mỡ thực vật này một chút không có hứng thú" biểu tình.

Thẩm Tu Lâm buồn cười nhìn cậu diễn trò, đám người hầu rời đi, liền nằm trên giường xốc chăn lên vỗ vỗ vị trí người bên cạnh chính mình nói: "Lại đây làm nhiệm vụ."

Trốn không xong, Diệp Hi sợ hãi đi qua, nằm xuống bên người Thẩm Tu Lâm, hai chân thẳng tắp khép lại, song khoanh tay trước ngực, khuôn mặt an phận, mắt nhìn trần nhà, tư thế ngủ tiêu chuẩn giống như được đặt ở trong quan tài t...

"Thư giãn, đừng lo lắng " Thẩm Tu Lâm nghiêng người nhìn Diệp Hi, chống tay cúi đầu xuống, ánh mắt tự nhiên dừng ở trên mặt Diệp Hi.

"Tốt." Diệp Hi ngoan ngoãn nghe lời, đem hai chân đang khép lại gắt gao,tách ra một ít, nói, "Thả lỏng."

Thẩm Tu Lâm Thẩm mặc một lát, hỏi: "Cậu cố ý?"

Diệp Hi vô tội mở to hai mắt: "Cái gì?"

Thẩm Tu Lâm đau đầu một trận: "... Không có việc gì."

Khoảng cách quá thân mật hơn nữa lại là một tấm chăn, Diệp Hi cơ hồ có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể Thẩm Tu Lâm từ bên cạnh truyền lại đây, đối phương âm thanh hô hấp, mỗi một động tác nhỏ ma sát lên quần áo vải dệt thanh, tất cả đều vô cùng rõ rang,không khí thân thiện thành lập lúc mới ăn cơm lại bị tình cảnh này thổi bay không vết. Lúc này, Thẩm Tu Lâm mở miệng đánh vỡ xấu hổ.

"Diệp Hi."Cậu chỉ tay ra ngoài nói, "Xem."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương