Chỉ cần là võ kỹ, không có khả năng không có sơ hở.

Sơ hở nhiều hay ít ở trong thực chiến có tác dụng quyết định quan trọng.

Chưởng pháp của Trương bá uy lực không tồi, nhưng sơ hở không ít, cũng may giấu kỹ nên người bình thường không nhìn ra, cao thủ nhìn ra được lại không màng chỉ điểm.

“Đa tạ chưởng quầy chỉ giáo!” Trương bá lấy lại tinh thần, lòng tràn đầy cảm kích.

Lục Kiến Vi cười cười: “Ngươi là tiểu nhị Bát Phương khách điếm, chút việc nhỏ này chớ để trong lòng.”

Trương bá thầm nghĩ: Đây cũng không phải việc nhỏ, biết được sơ hở của lão, về sau trong lúc đối địch có thể phòng bị, thời khắc mấu chốt có thể bảo mệnh, nói cách khác Lục chưởng quầy xem như ân nhân cứu mạng của lão.

Vừa thu nhận lại còn chỉ điểm võ kỹ, ân tình này thật sự không có gì báo đáp.

Chu Nguyệt cũng vui cho Trương bá, hắn bạo gan hỏi: “Chưởng quầy tỷ tỷ, ngươi có thể chỉ điểm ta được không? Kiếm pháp của ta có chỗ nào sai sót không?”

“A Nguyệt.” Trương bá ra tiếng nhắc nhở.

Lục chưởng quầy nguyện ý chỉ điểm là thiện tâm, bọn họ không thể coi là lẽ đương nhiên.

“Không sao.” Lục Kiến Vi ôn hòa nói: “Ngày ấy ngươi ở trong viện luyện kiếm, ta đã nhìn ra có mấy chỗ không ổn.”

Chu Nguyệt mừng rỡ nói: “Mong tỷ tỷ không tiếc chỉ giáo!”

“Chờ ngươi làm xong ghế bập bênh ta sẽ chỉ ngươi.” Lục Kiến Vi không có lập tức đồng ý.

Yêu cầu của nàng với tiểu nhị là: Cần sáng tạo ra giá trị cho khách điếm.

Chỉ có như vậy mới có thể nhận được phúc lợi.

Chu Nguyệt nghe vậy không chút do dự chạy ra hậu viện tiếp tục đại nghiệp làm mộc.

Vừa được làm chuyện mình thích, lại vừa có thể được cao nhân chỉ điểm, trên đời còn có chuyện tốt như vậy!

Lục Kiến Vi trở lại lầu ba tiếp tục tu tập tâm pháp.

Thanh tiến độ của nàng còn thiếu một chút mới có thể đột phá 10000 lên cấp ba.



Nhạn Quá Vô Ngân đã học tới thức thứ tư, mỗi ngày lại chỉ có thể ở trong phòng bay tới bay lui, Lục Kiến Vi dần mất đi hứng thú.

“Ngươi không định dạy Hoành Ba Chưởng cho Trương bá sao?” Hệ thống không hiểu Lục Kiến Vi muốn làm gì.

Lục Kiến Vi kinh ngạc: “Ta khi nào thì nói muốn dạy hắn Hoành Ba Chưởng?”

Hệ thống: “Không phải ngươi hỏi hắn tu tập võ kỹ gì sao?”

“Cho nên?”

“Chưởng pháp không phải chuẩn bị cho hắn?”

Lục Kiến Vi lắc đầu: “Chưởng quầy như ta dễ tính vậy sao? Chỉ điểm bọn họ võ kỹ đã là nể tình lắm rồi, còn muốn ta chủ động dạy hắn chưởng pháp mới? Đây là ta tự mình bỏ tiền ra mua đó!”

“Vậy ngươi mua chưởng pháp làm gì?”

Lục Kiến Vi suy tư nói: “Ta không phải không thể dạy hắn, nhưng khi nào dạy, dạy như thế nào còn phải suy nghĩ thêm.”

Nàng có thể làm một chưởng quầy thân thiện, nhưng không thể trở thành người tốt.

Hệ thống không nhịn được tò mò hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Không có gì, chẳng qua đang chờ một cơ hội thôi.”

Ngày tháng an nhàn trôi qua nhanh chóng, lại qua mấy ngày Lục Kiến Vi rốt cuộc luyện đến cấp ba.

Nàng nhìn năm số 0 sau cấp bậc, bỗng nhiên cảm thấy mệt tâm, cấp bậc càng về sau càng khó tăng tu vi.

Cấp ba lên cấp bốn cần mười vạn, cấp bốn lên cấp năm cần trăm vạn, cũng không biết phải tu luyện đến ngày tháng năm nào.

“Tiểu Khách, có cách nào tăng tốc độ nâng cấp tu luyện lên không?”

“Người khác tu luyện đều dùng năm để đo lường, của ngươi chỉ là ngày còn chưa thỏa mãn?”

“Chẳng lẽ không có thiên tài võ giả à?”



“Có thì có, nhưng người ta từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, võ giả thiên tài đứng đầu giang hồ ba tuổi bắt đầu tu luyện, tu tập mười năm cũng mới cấp năm, ngươi đếm thử mình tu luyện được bao nhiêu ngày, bây giờ là cấp mấy?”

Lục Kiến Vi: “…… Được rồi.”

Là nàng tham lam.

Cũng may tâm pháp ngày càng thuần thục, nàng hoàn toàn có thể tu tập nội lực bất cứ lúc nào, 24 giờ không ngừng tức, thời gian ngủ nội lực cũng có thể tự nhiên vận chuyển.”

Mỗi lần vận chuyển nội lục đều sẽ tiến hành rèn luyện và tăng lên.

Nàng quan sát bên ngoài, khẽ thở dài: “Khách hàng tiếp theo ở nơi nào a?”

Hệ thống: “Trong mơ cái gì cũng có.”

Vọng Nguyệt Thành.

Ngưu Cường ở trong núi tóm được mấy con chuột tre đưa tới bán cho Duyệt Lai tửu lầu. Đây là tửu lầu lớn nhất Vọng Nguyệt Thành, chưởng quầy họ Chu, chủ nhân họ Tiết, là nhà giàu số một Vọng Nguyệt Thành.

Chu chưởng quầy là người ôn hòa, có quen biết với Ngưu Cường, hắn nhận chuột tre từ Ngưu Cường, cười tủm tỉm nói: “Chuột tre thịt tươi ngon, sau này có thể đưa tới nhiều hơn cũng được.”

Ngưu Cường khó xử nói: “Mấy ngày nữa phải vào vụ thu hoạch, ta có lẽ không có thời gian.”

“Không sao, đợi qua vụ thu hoạch hẵng đưa cũng không muộn.” Chu chưởng quầy cũng không làm khó hắn: “Có điều mấy ngày nay ngươi ít vào thành, trong nhà có việc sao?”

Ngưu Cường những lúc công việc đồng áng rảnh rỗi thường xuyên vào thành làm chút việc vặt, có khi làm xong sớm còn tới Duyệt Lai tửu lầu chào hỏi Chu chưởng quầy.

“Không có việc gì, chỉ là thu xếp vận chuyển hàng giúp bà con thôi.”

Chu chưởng quầy thuận miệng hỏi: “Chuyển hàng gì?”

“Đưa chút nguyên liệu nấu ăn cho Bát Phương khách điếm.”

“Cái gì Bát Phương khách điếm?” Chu chưởng quầy nghi hoặc nói: “Khách điếm mới khai trương trong thành sao?”

Ngưu Cường lắc đầu giải thích: “Không phải trong thành, khách điếm này mở ở mảnh đất hoang ngoài thành, đồ sộ lắm.”

“So với tửu lầu chúng ta thì sao?” Chu chưởng quầy bị khơi gợi lòng hơn thua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương