Giữa chừng cũng có thôn dân ghé qua.

Người ký khế ước với Trương bá là một thanh niên trẻ tuổi tên Ngưu Cường ở Lâm Nguyệt Thôn, tướng mạo tầm thường, làm người sang sảng hào phóng.

Hắn căn bản không biết nơi này có thêm một khách điếm, trước đây lúc bàn chuyện làm ăn cùng Trương bá còn nửa tin nửa ngờ, đợi đến khi tự mình đứng trước cửa khách điếm thì miệng cũng mở to đến mức nhét vừa một quả trứng.

So với Bát Phương khách điếm, tửu lầu xa hoa nhất trong thành chỉ là đệ đệ!

Hắn mang tâm trạng lo âu tiến vào khách điếm, sau cùng lại mang tâm trạng vui sướng như nhặt được báu vật rời đi.

Giá mua của khách điếm không thấp hơn trong thành!

Điều này đối với bà con mà nói không thể nghi ngờ là một tin tốt.

Mười mấy dặm chỉ là chuyện nhỏ!

Bọn họ đã giao kèo ổn thỏa, mỗi nửa tháng Ngưu Cường sẽ vận chuyển nguyên liệu mà thôn dân cung cấp đến khách điếm, nếu khách điếm có yêu cầu hắn mua đồ giúp thì hắn sẽ nhận được phí chạy vặt.

Sau khi Ngưu Cường rời đi, Lục Kiến Vi hỏi: “Nửa tháng đưa một lần khách điếm có dùng hết không?”

Trương bá cười nói: “Chưởng quầy còn nhớ Kim Đao thương hành không?”

“Ta đương nhiên nhớ.”

“Triệu quản sự chắc đã đem việc này báo cáo cho chủ nhân thương hành, có lẽ sau này khách điếm sẽ náo nhiệt hơn trước.”

Trên giang hồ đột nhiên xuất hiện một tòa khách điếm thần bí, tất nhiên sẽ có người đến thám thính thực hư. Lão tin tưởng Kim Đao thương thành sớm muộn cũng sẽ phái người đến đây.

Cho dù là dùng thủ đoạn nào để tìm hiểu, chỉ cần khách điếm vẫn giữ vẻ thần bí như cũ thì sẽ hấp dẫn càng nhiều “khách nhân" tiến đến.



Lục Kiến Vi nghe hiểu. Hai mắt lộ ra khen ngợi nói: “Ngươi vì khách điếm tận chức tận trách, vậy thì thể hiện chút chưởng pháp cho ta xem được không?”

Trương bá: ?

Hai việc này có liên quan gì sao?

Nhưng lão nửa câu cũng không hỏi, cũng không hề chối từ, chưởng pháp thôi mà, nói không chừng là Lục chưởng quầy muốn thăm dò tài cán lão.

Trương bá đi vào tiền viện chắp tay hành lễ: “Tại hạ bêu xấu rồi.”

Nói xong hai tay thành chưởng, nội lực hóa thành hồng thủy kêu gào, toàn bộ rót vào lòng bàn tay, theo biến ảo chưởng pháp, không khí tựa hồ đều trở nên vặn vẹo.

Trương bá tổng cộng biểu diễn tám thức, sau khi thu công xấu hổ nói: “Chiêu thức cuối cùng lĩnh ngộ mãi không thông.”

Lục Kiến Vi thần sắc bình tĩnh: “Chưởng pháp này tên gì?”

“Liệt Phong Chưởng.”

Lục Kiến Vi gật đầu hỏi: “Ta không thông thạo chưởng pháp, nếu ngươi không chê thì có thể nghe thử ý kiến của ta.”

“Mời chỉ giáo.” Trương bá khiêm tốn chắp tay.

Lục Kiến Vi vẻ mặt nghiêm túc: “Mới vừa rồi thức thứ hai lực độ tuy không tầm thường, nhưng có sơ hở trí mạng.”

Trương bá: ?

Lão tu tập hơn nửa đời người, nhờ Liệt Phong Chưởng ở trên giang hồ cũng coi như có chút danh tiếng, chưa bao giờ biết sơ hở trí mạng nàng nói là gì.

Lục chưởng quầy thật sự không phải đang bịa chuyện?



Trương bá trong lòng kinh nghi, trên mặt lại không thể hiện ra, chỉ nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”

Lục Kiến Vi nhìn về phía Chu Nguyệt, giơ bàn tay ra nói: “Đưa ta vỏ kiếm.”

Chu Nguyệt vội vàng dâng cho nàng vỏ kiếm.

Hắn không ngốc, hắn biết Lục chưởng quầy đang chỉ điểm Trương bá.

Lục Kiến Vi tay cầm vỏ kiếm nói: “Chúng ta không cần nội lực, ngươi dùng thức thứ hai thử xem.”

Trương bá đồng ý, tay bắt đầu khởi công, chưởng phong tuy không có nội lực nhưng uy thế lại không tầm thường, tốc độ cực nhanh.

Thấy Lục Kiến Vi không chút hoang mang, nhẹ nhàng dùng vỏ kiếm đánh trúng huyệt phục thỏ trên chân trái Trương bá.

*Huyệt phục thỏ: Huyệt ở đùi, có hình dạng giống như con thỏ (thố) đang nằm phục, vì vậy gọi là Phục Thố. Tên Khác: Ngoại Câu, Ngoại Khâu, Phục Thỏ.

Chưởng phong nháy mắt tiêu tán, Trương bá bất thình lình lùi lại vài bước, sau khi ổn định thân hình thì hoảng sợ nhìn về phía Lục Kiến Vi.

Thế mà là thật!

Thời điểm vỏ kiếm đụng trúng huyệt phục thỏ của lão, chưởng pháp của Trương bá đã bị phá giải. Chiêu thức dù không dùng nội lực nhưng cần tác động đến cơ bắp toàn thân.

Chỉ nhẹ nhàng chạm vào, Trương bá nháy mắt liền tan tác.

Nếu mấy năm qua có người nhìn ra sơ hở, đồng thời cũng sử dụng sơ hở công kích mệnh môn lão thì Trương bá đã sớm trở thành một nắm đất vàng.

Trương bá tâm thần chấn động, nhất thời quên luôn trò chuyện.

“Thức thứ năm cũng có sơ hở, sơ hở nằm ở huyệt Kỳ Môn.” Lục Kiến Vi thu hồi vỏ kiếm: “Nếu ngươi không tin có thể thử lại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương