Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
-
Chương 23:
Chu Nguyệt như dâng vật quý mà nâng thanh kiếm trong tay lên.
Đồng tử Trương bá hơi co lại, ánh mắt ngừng trên thân kiếm thật lâu cũng không xê dịch.
Dựa vào nhãn lực hơn nửa đời người của lão, thanh kiếm này giá trị không thể đo lường.
Bát Phương khách điếm quả nhiên lai lịch không nhỏ, bảo kiếm trân quý như thế cũng có thể tùy tiện lấy ra.
Trương bá trong lòng càng thêm kính sợ.
Lão ngẩng đầu, lời nói ý vị: “Về sau nhớ tận tâm phục vụ khách điếm.”
“Ừm!” Chu Nguyệt đương nhiên không cảm thấy dị nghị, lại ló cái đầu nhỏ ra nhìn hàng hóa chất trên xe lừa, kinh ngạc hỏi: “Trương bá, nhiều đồ như vậy người mang về bằng cách nào?”
Khách nhân giang hồ trước nay không tuân thủ quy củ, quan phủ không thể ngồi yên không quản, hành động cụ thể chính là tăng cường quản lý ra vào thành. Không chỉ kiểm tra vào thành mà ra khỏi thành cũng phải kiểm tra.
Khách nhân giang hồ nếu có trộm một số lượng lớn tài sản trong thành, chỉ có thể lựa chọn vận chuyển rời khỏi thành, khinh công cũng không phải là vô địch, nếu vượt quá trọng lượng quy định thì không thể dùng khinh công mang đồ ra ngoài.
Vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành cần có giấy thông hành và ghi chép mua sắm, như thế cũng có thể phòng ngừa hành vi trộm gà bắt chó của khách nhân giang hồ.
Đương nhiên quy định này chỉ có thể làm khó một số võ giả cấp bậc yếu kém, đầu óc không linh hoạt mà thôi. Có rất nhiều phương pháp để vận chuyển hàng hóa mà không bị kiểm tra.
Trương bá nói: “Ta lấy cớ có việc, thuê một thôn dân vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành giúp.”
“Thì ra là thế.”
“Ta đi dỡ hàng, ngươi tiếp tục luyện kiếm.”
Trương bá xua lừa vào chuồng, từ trên xe lấy ra cỏ khô bỏ vào máng ăn cho lừa.
Chờ toàn bộ hàng hóa được xử lý xong xuôi lão mới phủi bụi đất trên quần áo, cung kính đi vào đại đường, khom lưng chắp tay thi lễ với Lục Kiến Vi sau quầy.
“Bẩm chưởng quầy, gỗ và công cụ đã mua về, ta còn có việc muốn báo lại cho chưởng quầy.”
Lục Kiến Vi giọng mang ý cười: “Vất vả cho ngươi rồi. Ngươi nói đi.”
“Bá tánh ngoài thành có ý muốn bán nguyên liệu nấu ăn lâu dài cho khách điếm, cũng đồng ý cung cấp gỗ cho chúng ta, không biết ý ngài thế nào?”
Vào thành phải nộp phí, so với vào thành, các thôn dân tình nguyện đi nhiều hơn mười mấy dặm bán đồ cho khách điếm.
“Khách điếm không có khách, thu nhiều nguyên liệu như vậy ăn không hết.”
Lúc trước Trương bá từng đề cập qua việc này, Lục Kiến Vi chỉ cho là giao dịch một lần, cũng không để trong lòng đã đồng ý.
Trương bá đề nghị: “Thôn dân có tự chế các món ăn phụ như dưa chua, thịt khô, cá mặn… Nguyên liệu sau khi ướp có thể bảo quản được lâu, khách điếm có thể mua một ít để dành.”
Hai mắt Lục Kiến Vi phát sáng, có đạo lý!
Cho dù thôn dân không có rau củ thịt thà thì cũng có thể nhờ bọn họ vào thành mua hộ, sẵn tiện ủ muối, cho thêm chút kinh phí chắc chắn bọn họ sẽ rất vui lòng.
Các việc vặt khác cũng có thể tìm thôn dân hỗ trợ, không cần Trương bá tự mình vào thành mua sắm.
Hiện giờ Trương bá là chiến lực mạnh nhất trong khách điếm, có thể không rời đi thì tốt nhất không đi.
“Cũng được.” Lục Kiến Vi đồng ý: “Ngươi ra mặt ký khế ước với thôn dân đi.”
“Được.” Trương bá nhận lệnh lui ra.
Lục Kiến Vi lại gọi lão, giống như tùy tiện hỏi: “Ngươi am hiểu võ kỹ gì?”
“Tại hạ hổ thẹn chỉ biết chút chưởng pháp đơn giản.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Chớ tự coi nhẹ mình.”
Nàng quả nhiên đoán đúng. Lòng bàn tay Trương bá có vết chai dày không phải do vũ khí lưu lại, phỏng chừng là học quyền pháp hoặc chưởng pháp.
Nàng mua Hoành Ba Chưởng cũng coi như đã cược đúng.
Kể từ khi thương đội Kim Đao thương hành rời đi, khách điếm liên tiếp nửa tháng không thấy bóng người.
Khách điếm không có khách, ba người đều ăn không ngồi rồi, chỉ có thể không biết ngày đêm mà tu tập võ công.
Đồng tử Trương bá hơi co lại, ánh mắt ngừng trên thân kiếm thật lâu cũng không xê dịch.
Dựa vào nhãn lực hơn nửa đời người của lão, thanh kiếm này giá trị không thể đo lường.
Bát Phương khách điếm quả nhiên lai lịch không nhỏ, bảo kiếm trân quý như thế cũng có thể tùy tiện lấy ra.
Trương bá trong lòng càng thêm kính sợ.
Lão ngẩng đầu, lời nói ý vị: “Về sau nhớ tận tâm phục vụ khách điếm.”
“Ừm!” Chu Nguyệt đương nhiên không cảm thấy dị nghị, lại ló cái đầu nhỏ ra nhìn hàng hóa chất trên xe lừa, kinh ngạc hỏi: “Trương bá, nhiều đồ như vậy người mang về bằng cách nào?”
Khách nhân giang hồ trước nay không tuân thủ quy củ, quan phủ không thể ngồi yên không quản, hành động cụ thể chính là tăng cường quản lý ra vào thành. Không chỉ kiểm tra vào thành mà ra khỏi thành cũng phải kiểm tra.
Khách nhân giang hồ nếu có trộm một số lượng lớn tài sản trong thành, chỉ có thể lựa chọn vận chuyển rời khỏi thành, khinh công cũng không phải là vô địch, nếu vượt quá trọng lượng quy định thì không thể dùng khinh công mang đồ ra ngoài.
Vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành cần có giấy thông hành và ghi chép mua sắm, như thế cũng có thể phòng ngừa hành vi trộm gà bắt chó của khách nhân giang hồ.
Đương nhiên quy định này chỉ có thể làm khó một số võ giả cấp bậc yếu kém, đầu óc không linh hoạt mà thôi. Có rất nhiều phương pháp để vận chuyển hàng hóa mà không bị kiểm tra.
Trương bá nói: “Ta lấy cớ có việc, thuê một thôn dân vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành giúp.”
“Thì ra là thế.”
“Ta đi dỡ hàng, ngươi tiếp tục luyện kiếm.”
Trương bá xua lừa vào chuồng, từ trên xe lấy ra cỏ khô bỏ vào máng ăn cho lừa.
Chờ toàn bộ hàng hóa được xử lý xong xuôi lão mới phủi bụi đất trên quần áo, cung kính đi vào đại đường, khom lưng chắp tay thi lễ với Lục Kiến Vi sau quầy.
“Bẩm chưởng quầy, gỗ và công cụ đã mua về, ta còn có việc muốn báo lại cho chưởng quầy.”
Lục Kiến Vi giọng mang ý cười: “Vất vả cho ngươi rồi. Ngươi nói đi.”
“Bá tánh ngoài thành có ý muốn bán nguyên liệu nấu ăn lâu dài cho khách điếm, cũng đồng ý cung cấp gỗ cho chúng ta, không biết ý ngài thế nào?”
Vào thành phải nộp phí, so với vào thành, các thôn dân tình nguyện đi nhiều hơn mười mấy dặm bán đồ cho khách điếm.
“Khách điếm không có khách, thu nhiều nguyên liệu như vậy ăn không hết.”
Lúc trước Trương bá từng đề cập qua việc này, Lục Kiến Vi chỉ cho là giao dịch một lần, cũng không để trong lòng đã đồng ý.
Trương bá đề nghị: “Thôn dân có tự chế các món ăn phụ như dưa chua, thịt khô, cá mặn… Nguyên liệu sau khi ướp có thể bảo quản được lâu, khách điếm có thể mua một ít để dành.”
Hai mắt Lục Kiến Vi phát sáng, có đạo lý!
Cho dù thôn dân không có rau củ thịt thà thì cũng có thể nhờ bọn họ vào thành mua hộ, sẵn tiện ủ muối, cho thêm chút kinh phí chắc chắn bọn họ sẽ rất vui lòng.
Các việc vặt khác cũng có thể tìm thôn dân hỗ trợ, không cần Trương bá tự mình vào thành mua sắm.
Hiện giờ Trương bá là chiến lực mạnh nhất trong khách điếm, có thể không rời đi thì tốt nhất không đi.
“Cũng được.” Lục Kiến Vi đồng ý: “Ngươi ra mặt ký khế ước với thôn dân đi.”
“Được.” Trương bá nhận lệnh lui ra.
Lục Kiến Vi lại gọi lão, giống như tùy tiện hỏi: “Ngươi am hiểu võ kỹ gì?”
“Tại hạ hổ thẹn chỉ biết chút chưởng pháp đơn giản.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Chớ tự coi nhẹ mình.”
Nàng quả nhiên đoán đúng. Lòng bàn tay Trương bá có vết chai dày không phải do vũ khí lưu lại, phỏng chừng là học quyền pháp hoặc chưởng pháp.
Nàng mua Hoành Ba Chưởng cũng coi như đã cược đúng.
Kể từ khi thương đội Kim Đao thương hành rời đi, khách điếm liên tiếp nửa tháng không thấy bóng người.
Khách điếm không có khách, ba người đều ăn không ngồi rồi, chỉ có thể không biết ngày đêm mà tu tập võ công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook