Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
Chương 9: Sân nhỏ khủng bố.

Chương 9: Sân nhỏ khủng bố.

“Đây làm sao có thể dùng một cái động phủ để hình dung…”

Cả người Vũ Khải Thủy thất thần, lẩm bẩm nói: “Đây rõ ràng… Rõ ràng là một thế giới…”

Càng có tu vi mạnh mẽ, càng có thể cảm nhận được sự mênh mông vô cùng của nơi này, sâu không lường được.

Ngược lại tu vi của Mộ Thiên Ngưng thấp, cho nên cũng không có cảm nhận được sâu sắc như vậy.

Chẳng qua nàng chỉ cảm thấy rất thoải mái, rất tự nhiên.

Đi đến trước mặt ngôi nhà nhỏ này, cả người đều yên tĩnh trở lại, giống như quên đi tất cả mọi phiền não, đạo tâm lại có thể trở nên vô cùng bình tĩnh.

“Nơi này mới thực sự là nhà của tiên nhân, tự nhiên, tùy ý, đã siêu thoát ngoại vật rồi…”

Nàng không khỏi liếc mắt nhìn Lý Phàm, nghĩ thầm rằng một vị nhân vật lớn có tu vi thông thiên như vậy lại có thể ẩn cư ở chỗ này, làm bạn cùng với thiên nhiên hoa cỏ…

Có lẽ, đây mới thực sự là tu chân.

“Vào đi.”

Lúc này, Lý Phàm đã mở cửa ra, quay đầu lại nói.

Vu Khải Thủy, Ngụy Ngọc Sơn đều hít một hơi thật sâu, lúc này, bọn họ giống như một người dân nghèo, đối mặt với đại điện huy hoàng, có chút luống cuống chân tay.

Bọn họ đi theo Lý Phàm vào bên trong.

“Trong gian nhà này thật sự nồng đậm đạo vận, ta cảm giác mình sắp nhập định rồi.” Ngụy Ngọc Sơn sợ hãi nói, lão ta nhận ra được gông cùm xiềng xích đã nhiều năm chưa từng nới lỏng, bây giờ lại có khả năng đột phá.

Cái này quá đáng sợ.

“Không ngờ tiền bối còn nuôi gà, trồng rau…”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Thiên Ngưng tràn đầy hâm mộ, nàng cảm nhận được sự thanh thản với thiên nhiên.

Tu giả trong thiên hạ như cá diếc sang sông, có ai có thể đạt được đến tâm cảnh như vị tiền bối này không?

Sau khi Vu Khải Thủy đi vào, trong mắt cũng lóe lên sự ngạc nhiên.

Từng lá cây ngọn cỏ ở bên trong gian nhà này đều cho lão ta một cảm giác không nói rõ được.

Lão ta cũng nhìn thấy được mấy con gà đang đi dạo trong sân, nhíu mày, dường như muốn nhìn kỹ hơn.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một con trong đàn gà nhìn thoáng qua về phía lão ta.

Ầm!

Lúc này, dường như Vu Khải Thủy đang đối mặt với một mãnh thú từ thời thượng cổ, vạn vật thần linh ma quỷ đều ầm ầm trong đầu của lão ta, đạo tâm gần như tan vỡ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trực tiếp lảo đảo một cái muốn ngã xuống đất.

May mà đúng lúc này Lý Phàm quay đầu lại, kéo lão ta, lắc đầu nói: “Đã già như vậy rồi, đường cũng đi không vững, còn phải bôn ba ở bên ngoài, quả thực là khổ cực.”

Trong nháy mắt khi Lý Phàm đặt tay lên người của Vu Khải Thủy, uy áp kinh khủng mà lão ta gặp phải bỗng nhiên đều biến mất hết, tinh thần của lão ta cũng phôi phục lại.

Trong lòng của lão ta còn đang sợ hãi, đã thấy mấy con gà kia tiếp tục mổ hạt ngô ở trên mặt đất, mặc kệ lão ta.

Vu Khải Sơn không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi đầu, lạnh run.

Mẹ nó, vị tiền bối này có phải nuôi gà đâu?

Uy thế của mấy con gà đất này còn đáng sợ hơn cả con Hỏa Thú nổi tiếng bên trong hoàng cung của Hỏa Quốc ấy chứ.

Nếu như không nhầm, cảnh giới của mấy con gà này còn ở bên trên cả Động Hư Cảnh…

Vị tiền bối này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Lúc này, lão ta thực sự sợ hãi, ánh mắt cũng không dám đánh giá xung quanh nữa, sợ trêu chọc đến một tồn tại nào đó.

May là, Lý Phàm đã nhanh chóng dẫn bọn họ đi vào bên trong phòng khách.

“Ta đã biết mục đích đến đây của các ngươi.”

Lý Phàm bình tĩnh nói.

Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn nghe thấy vậy đều ngẩn người.

“Đúng rồi, vị tiền bối bậc này, công tham tạo hóa, mục đích của chúng ta làm sao có thể dấu diếm được pháp nhãn của hắn?”

Thế nhưng sau khi suy nghĩ, mấy người cũng bình thường lại, bởi vì cảnh giới của Lý Phàm thực sự quá cao so với bọn họ.

“Nói cho cùng, viên đá kia cũng có một chút duyên phận với ta, ta đã gặp rất nhiều lần.” Lý Phàm nói.

Vu Khải Thủy bỗng nhiên vui vẻ, ý tứ trong lời nói của vị tiền bối này rõ ràng là có chút dính dáng với Ly Hỏa Tông của bọn họ.

Nói không chừng, lão tổ của Ly Hỏa Tông cũng đã từng có một chút giao tình cùng vị này. Cho nên hắn mới tiện tay trả lại Thần Thủy Thạch lại cho Ly Hỏa Tông.

“Có điều, cũng chỉ vỏn vẹn là một viên đá mà thôi.”

Lý Phàm liếc mắt nhìn về phía ba người, nói: “Cho nên các ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều.”

Hắn nghĩ, hắn cũng không có cách nào tìm thêm một viên đá khác cho bọn họ được, Lý Phàm cũng rất bất đắc dĩ.

Thế nhưng nghe lời hắn nói, sắc mặt của ba người đột nhiên thay đổi.

Bọn họ không thể nghe không hiểu, trong lời nói của vị tiền bối này rõ ràng tràn đầy sự cảnh cáo.

Chỉ vỏn vẹn là một viên đá, không thể suy nghĩ nhiều… Ý của vị tiền bối này là, duyên phận của hắn và Ly Hỏa Tông cũng chỉ vỏn vẹn như vậy thôi.

Không thể cưỡng cầu cái khác…

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương