Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
Chương 8: Sơn thôn? Thánh địa? (2)

Chương 8: Sơn thôn? Thánh địa? (2)

“Đúng vậy Tiểu Lý, những người đó còn vây quanh cái cây ăn quả ngươi trồng cho ta nữa, rõ ràng trái cây trên đó còn chưa chín nữa. Ba tên quỷ chết đói…”

“Bọn họ có chuyện, hình như là đến tìm ngươi đó, ngươi có thể phải cẩn thận…”

Tất cả mọi người đều nói chuyện, tốt bụng nhắc nhở hắn.

Lý Phàm suy nghĩ một chút, cô nương theo miêu tả của bọn họ, có chút giống với Mộ Thiên Ngưng mà hắn gặp ở Hồng Diệp Cốc lúc trước…

Chẳng qua hắn cũng không lo lắng, chính hắn còn nghèo khó hai bàn tay trắng, đối phương có thể muốn cái gì ở hắn?

“Xin hỏi Lý tiên sinh có ở chỗ này không?”

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy ba người Vu Khải Thủy, Ngụy Ngọc Sơn và Mộ Thiên Ngưng của Ly Hỏa Tông đã ở phía trước.

“Tiểu Lý, chính là bọn họ.” Đại thẩm chỉ tay nói.

Lý Phàm ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Mộ Thiên Ngưng, không nhịn được cười một tiếng, thực sự là cô nương này.

Có điều nhìn qua… Cũng không giống mấy tên ăn mày mà.

“Hai vị tông chủ… Hắn, hắn chính là vị tiền bối kia.”

Mộ Thiên Ngưng nói nhỏ.

Vu Khải Thủy nghe thấy vậy, nhất thời nhìn về Lý Phàm đánh giá một lúc, nhưng lại hoàn toàn không nhận thấy được một chút linh lực dao động.

Giống như một người bình thường vậy.

Vu Khải Thủy nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, coi như là cường giả Đại Thừa Kỳ cũng phải có khí tức phát ra xung quanh, nhưng người trước mặt lại không có, chẳng lẽ còn ở phía trên cả Đại Thừa Kỳ?

Nhân vật này quá đang sợ, ở toàn bộ Thiên Huyền Giới, chắc chắn phải là một người có danh tiếng.

“Sư tôn… Ngài xem!”

Ngụy Ngọc Sơn cũng chỉ vào “bó củi” ở bên cạnh.

Vu Khải Thủy nhìn sang, trong nháy mắt đã nhìn chằm chằm vào đống “củi” kia.

“Thật sự là Huyền Hỏa Mộc… Hơn nữa niên đại cực cao…”

“Chỉ cần một cây thôi, nếu như lưu lạc ở bên ngoài đều sẽ khiến cho người khác phải tranh đoạt, nhưng ở chỗ này lại chỉ có thể làm củi lửa…”

Vu Khải Thủy rung động, đây là nhân vật bậc nào, lại có thể lấy Huyền Hỏa Mộc làm củi đốt?

“Sư tôn, thế nào, Hồn Ấn Bài có động tĩnh gì không?”

Ngụy Ngọc Sơn hỏi.

Để xác định thân phận của lão tổ, trước khi bọn họ đến đây, đã mang đến Hồn Ấn Bài từng phong ấn một tia linh hồn của lão tổ, nếu như thực sự là lão tổ, như vậy Hồn Ấn Bài sẽ có phản ứng.

Ngay cả khi tu giả niết bàn, linh hồn cũng tuyệt đối không thay đổi.

Vu Khải Thủy vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng lập tức sắc mặt cứng đờ, nói: “Không có phản ứng.”

“Chúng ta… Nhận lầm người?”

Sắc mặt Ngụy Ngọc Sơn nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

Thất vọng!

Quá thất vọng rồi!

Nếu như là lão tổ của Ly Hỏa Tông, như vậy Ly Hỏa Tông của bọn họ nhất định sẽ trở nên huy hoàng vô cùng.

Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ đã tìm nhầm người rồi…

“Sư tôn, làm sao bây giờ? Chúng ta nhận nhầm người rồi…”

Ngụy Ngọc Sơn sử dụng thần niệm nói.

“Có thể không phải lão tổ, tại sao Thần Thủy Thạch lại nhận hắn làm chủ? Hắn lại trả Thần Thủy Thạch lại cho chúng ta?”

Lão tông chủ không hiểu.

“Sư tôn, theo ta thấy, liệu có phải vị tiền bối này có tình cũ với tổ tiên của Ly Hỏa Tông chúng ta hay không, bởi vậy cho nên mới ra tay giúp chúng ta một lần?”

Ngụy Ngọc Sơn không xác định nói.

“Rất có thể.”

Lão tông chủ cũng hơi nghi ngờ nói.

Mà lúc này, Lý Phàm đã đi về phía của bọn họ.

“Tại sao ngươi lại tới đây? Hai vị này là?” Lý Phàm hỏi Mộ Thiên Ngưng.

Chẳng lẽ hắn cho cô gái này một viên bảo thạch, cho nên cả nhà nàng ta muốn tìm thêm nhiều hơn?

Chắc là như vậy, dù sao, mặc dù nhìn qua đối phương ăn mặc cũng được, nhưng dựa theo lời mô tả của Trương thẩm, ngay cả cỏ dại cũng ăn, coi như là rất thảm rồi…

Nếu như vậy thì tìm được bảo thạch rồi, có lẽ mấy ngày sau cũng sống khá giả hơn?

Tu giả cũng rất thảm mà… 

Đại khái Lý Phàm cũng có thể đoán được.

“Tiền bối, này… Hai vị này là trưởng bối trong tông môn của ta, bọn họ muốn tới bái phỏng tiền bối, bởi vậy cho nên ta mới đường đột đến đây…”

Mộ Thiên Ngưng lắp bắp nói, bây giờ, nàng càng cảm thấy kính sợ đối với vị tiền bối trước mặt này.

“Được rồi.” Lý Phàm nói. “Đi đến nhà của ta rồi nói sau.”

Hắn lập tức nói lời tạm biệt với đại thẩm, dẫn theo mấy người này đi về nhà của mình.

“Sư tôn, chúng ta làm sao bây giờ?” Trên đường, Ngụy Ngọc Sơn hỏi nhỏ.

Lão tông chủ cũng nói: “Vị tiền bối này là nhân vật bậc nào, mỗi một động tác nhìn như tùy tiện, nhưng không ngờ đều có thâm ý. Nếu như hắn dẫn chúng ta đi vào động phủ, chắc chắn cũng có ý khác, chúng ta nên đi theo…”

Không lâu sau, bọn họ đi tới nhà của Lý Phàm.

Đơn giản, ngăn nắp mà sạch sẽ, chỉ sử dụng vật liệu đá và gỗ đơn giản tạo thành.

“Sư tôn… Đây có phải là động phủ của tiên gia hay không? Ta cảm giác, chỉ cần đến gần, linh lực cũng đã tuôn ra, vô cùng sinh động, dường như còn đang tăng trưởng…” Ngụy Ngọc Sơn giật mình nói.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương