Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
-
Chương 7: Sơn thôn? Thánh địa?
Chương 7: Sơn thôn? Thánh địa?
Sau khi đại thẩm đi vào trong khu vườn rau, bắt đầu làm cỏ.
“Đây… đây chính là rau của ngươi?”
Vu Khải Thủy lại giật mình một lần nữa.
“Đây có phải là rau đâu? Tất cả đều là linh dược cực phẩm mà…”
Ngụy Ngọc Sơn cũng hít thở dồn dập.
Vườn rau xanh của vị đại thẩm này, quả thực còn đáng giá hơn toàn bộ Ly Hỏa Tông của bọn hắn.
Toàn bộ Ly Hỏa Tông cũng chỉ vỏn vẹn trồng được ba cây linh cực phẩm.
Không ngờ ở thôn này, rau lại chính là linh dược cực phẩm?
Lão ta quả thực muốn cướp sạch vường rau xanh này.
“Đại thẩm… Mảnh đất này…”
Vu Khải Thủy sợ hãi nói.
“Ồ, đất này à? Cũng là do Tiểu Lý khai khẩn giúp ta đó, hắn quả thực là một người chịu khó.”
Lại là Tiểu Lý!
“Tiện tay khai khẩn một mảnh đất, lại có thể biến rau cải trắng trở thành linh dược cực phẩm?”
“Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.”
Ly Khải Tông Vu Khải Thủy rung động, giờ phút này, lão ta có chút hoài nghi, ngay cả lão tổ niết bàn cũng có thể đạt được thực lực như vậy sao?
“Đại thẩm, ngươi có thể cho ta những đám cỏ dại này được không?”
Lúc này, Ngụy Ngọc Sơn cũng tiến lên, chỉ vào đám cỏ dại vừa bị đại thẩm nhổ.
Đại thẩm lại càng cảm thấy kỳ quái, muốn cỏ dại để làm gì?
Để chăn heo sao?
“Ngươi muốn cứ lấy.” Đại thẩm cũng không thấy có vấn đề gì.
Ngụy Ngọc Sơn nghe thấy vậy, vội vàng thu vào một bó cỏ dại to đùng.
Đây… Đều là linh dược cực phẩm đó!
Những đệ tử trẻ tuổi trong Ly Hỏa Tông rất cần những thứ đồ này.
Nghĩ đến đây, trong lòng của lão ta lại cảm thấy cay đắng, những thứ mà tông môn của lão ta coi như trân bảo, ở sơn thôn nhỏ này, chẳng qua lại chỉ là cỏ dại ven đường thôi…
“Để cho ta nếm thử một chút.”
Lúc này, Vu Khải Thủy đột nhiên bốc một nắm lên, bắt đầu nhai.
“Tốt! Dược tốt, dược tốt! Dược hiệu còn mạnh hơn cả ba cây trong tông môn chúng ta.”
Trong miệng lão ta đầy tán thưởng.
“Xong rồi, không phải ta gặp ba tên điên chứ?”
Đại thẩm thấy vậy, trong lòng cũng sợ hãi, tại sao lại ăn cả cỏ dại vậy? Vội vàng vác cuốc lên, chạy nhanh.
“Theo ta thấy, lão tổ của chúng ta ở đây, đã xây dựng được một cõi cực lạc rồi.”
Vu Khải Thủy nói.
Ngụy Ngọc Sơn nhịn không được nói: “Có thể tùy tiện biến linh dược cực phẩm thành rau… Ít nhất phải là thế lực cấp thánh địa mới dám làm như thế?”
Vu Khải Thủy nghe thấy vậy, lại càng kích động hơn: “Có thể lão tổ muốn dựa vào thánh địa này, để Ly Hỏa Tông chúng ta một bước lên trời.”
“Đi, đi gặp lão tổ.”
Bọn họ tiếp tục đi về phía sâu bên trong sơn thôn.
Một đường đi, bọn họ lại càng khiếp sợ không ngừng.
“Sư tôn, tại sao khe nước chỗ này lại mang cho ta một cảm giác kỳ lạ? Cảm giác nước chảy ở trong đó cũng có linh tính?”
“Sư tôn, ngài xem thân cây lớn này, không biết là do ai trồng, không ngờ lại có xu thế linh hóa.”
“Sư tôn, ngài xem cái nón tre này… Tại sao ta lại cảm giác nó giống như một món pháp khí vậy?”
Dọc theo đường đi, bọn họ thấy được đủ các đồ vật bên trong sơn thôn, Ngụy Ngọc Sơn khiếp sợ không ngừng, một mực quay sang hỏi Vu Khải Thủy.
Rất nhiều đồ vật đều có đạo vận kỳ diệu ở bên trong.
“Sư tôn, ngài xem, ngôi nhà đá này, vì sao lại có một cảm giác đại đạo hài hòa, tự nhiên hòa hợp, phảng phất như trời sinh tạo thành… Đây quả thực là một động phủ vô thượng.”
Lúc đi đến trước cửa một gian nhà đá, mắt bọn họ đã trừng lớn.
“Tiểu Lý xây giúp ta cái nhà này đó, tay nghề của hắn khá tốt, nếu như các vị cần xây nhà, có thể đi tìm Tiểu Lý.”
Một cụ ông lưng gù cười nói, bình thường Lý Phàm hay giúp đỡ bọn họ một tay, tay nghề lại tốt vô cùng, nhưng ở giữa sơn thôn này, cuối cùng lại không kiếm được đồng tiền nào, cho nên cụ ông muốn nhân cơ hội này để tuyên truyền giúp Tiểu Lý.
Ánh mắt của đám người Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn lại phức tạp hơn.
“Đi, ta nhịn không được, tu vi của lão tổ đã đạt đến một cảnh giới khủng bố, tất nhiên Ly Hỏa Tông của chúng ta sẽ rất hưng thịnh.”
Vu Khải Thủy kiên định, trực tiếp hỏi cụ ông vị trí của Lý Phàm, lôi kéo Ngụy Ngọc Sơn và Mộ Thiên Ngưng vội vàng chạy đi.
Mà lúc này, Lý Phàm đã chẻ được gần hết củi, bởi vì trải qua sự rèn giũa nhiều năm, hắn cũng không cảm thấy mệt nhọc.
“Tiểu Lý, không xong rồi, thôn chúng ta vừa mới xuất hiện ba tên ăn mày.”
Lúc này, đại thẩm đột nhiên dẫn theo một đám người trong thôn chạy đến.
“Ăn mày?”
Lý Phàm nghi hoặc.
Đại thẩm lập tức kể lại chuyện vừa nãy.
“Một cái cuốc hỏng, một khối đất trồng rau, bọn họ cũng lộ ra dáng vẻ thèm muốn, ngay cả cỏ dại cũng có thể ăn hết… Không phải là ăn mày thì là gì, chắc chắn định đến thôn chúng ta xin ăn, thế nhưng cô nương kia lớn lên lại rất xinh đẹp… Nếu không ngươi cưới nàng đi? Lang thang ngoài đường thật đáng thương mà…”
Đại thẩm nói xong, hốc mũi cũng cay cay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook