Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên (Bản dịch)
-
Chương 35
Sau đó, Phương Vọng đưa Chu Tuyết ra động phủ, Chu Tuyết trực tiếp ngự kiếm rời đi, lại hóa thành một luồng bạch hồng, nháy mắt đã tan biến trong mây mù.
Bạch Hồng Độn thuật!
Phương Vọng âm thầm bình luận, được cho là tiểu thành đi, không hổ là người sống lại.
Hắn chợt nghe tới bên cạnh truyền đến động tĩnh, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Ly đi ra từ trong động phủ của mình, nàng nhìn về phía Phương Vọng, ánh mắt phức tạp.
Phương Vọng bị ánh mắt của nàng nhìn mà tê cả da đầu, hắn lộ ra nụ cười mỉm, khẽ gật đầu với Cố Ly.
Cố Ly cũng đáp lại bằng cái gật đầu, sau đó ngự kiếm rời đi. Điều này khiến Phương Vọng thở dài một hơi, hắn thật là sợ Cố Ly dây dưa hắn.
Sau đó, Phương Vọng về động phủ tiếp tục tu luyện.
...
Sau ba tháng, linh lực của Phương Vọng đạt tới trạng thái dồi dào. Hắn cảm giác mình đã không cách nào thăng lên được nữa, thế là hắn đi ra động phủ, tiến đến kính thăm sư phụ Dương Nguyên Tử.
Bên trong Thanh Tâm điện.
Dương Nguyên Tử kỳ quái nhìn về phía Phương Vọng, nói: “Quả thực đã đạt tới trạng thái nên Tố Linh, từ khi ngươi vừa mới bắt đầu tu luyện tới hiện tại, đã tròn một năm chưa?”
Phương Vọng hồi đáp: “Cũng sắp rồi.”
Khóe miệng Dương Nguyên Tử giật một cái, hắn thở dài nói: “Thiên tư như của ngươi nên đi mạch thứ nhất, Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận tuy mạnh mẽ, nhưng quá khó học, truyền thừa trấn mạch của mạch thứ nhất cũng rất mạnh.”
“Đã vào mạch thứ ba, đồ nhi sao có thể chân trong chân ngoài, sư phụ, yên tâm đi, ta sẽ tu luyện thật tốt, làm vẻ vang cho mạch thứ ba!” Phương Vọng nghiêm mặt nói.
Hắn cố ý tỏ thái độ, vì sớm ngày trở thành đại đệ tử, sau đó thu hoạch được truyền thừa Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận. Lui một bước mà nói, trở thành đại đệ tử, cũng có thể có càng nhiều tài nguyên tu hành.
Ỷ vào Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn, động phủ của đệ tử thân truyền, Phương Vọng tạm thời không đến tình trạng cần tài nguyên, nhưng hắn cũng sẽ không coi trời bằng vung, hắn tin tưởng cảnh giới sau này sẽ càng thêm gian nan.
Kẻ mạnh như Chu Tuyết, cũng phải mưu đồ cơ duyên khắp nơi.
Dương Nguyên Tử nghe thấy lời của Phương Vọng, cũng không lộ ra nụ cười, trái lại còn lắc đầu, hắn nói tiếp: “Chín mạch đều có nơi Tố Linh, nhưng thiên tư tu hành của ngươi được cho là trăm năm khó gặp, ta dẫn ngươi đi gặp chưởng môn đi, nơi Tố Linh của chủ phong có hiệu quả càng tốt hơn.”
Phương Vọng mừng rỡ, vội vàng bái tạ sư phụ.
Cứ như vậy, Phương Vọng đi theo Dương Nguyên Tử tiến về chủ phong, hai sư đồ tiến vào Thủy Uyên điện bái kiến chưởng môn Quảng Cầu Tiên.
Quảng Cầu Tiên nghe nói Phương Vọng sắp Tố Linh, cũng không kinh ngạc, dù sao hắn đã sớm biết được tốc độ tu hành của Phương Vọng. Hắn vuốt râu cười nói: “Đương nhiên là được, đi thôi, vừa lúc có một người đang Tố Linh, ngươi cũng được đi xem một chút.”
Hắn đứng dậy, dẫn theo Dương Nguyên Tử, Phương Vọng đi về hướng thiên điện.
Một đường đi xuyên qua hành lang cong cong quấn quấn, bọn họ đi tới một chỗ sâu trong Thủy Uyên điện. Nơi này tương liên cùng vách núi, lại có thác nước rơi xuống từ đám mây, hình thành một mảnh ao nhỏ, trong hồ có một nam tử ở trần đang Tố Linh.
Phương Vọng đứng trên hành lang, nhìn thấy bên cạnh có một bộ quần áo và rương sách, đột nhiên hiểu người này là nam tử áo đen cùng thời kỳ với hắn,. Trước đó đối phương đội mũ rộng vành, toàn thân bao bọc chặt chẽ, cho nên hắn không nhận ra người này ngay.
“Kẻ này tên là Chu Hành Thế, nhau gia nhập Thái Uyên môn cùng ngươi, từng bại trong tay ngươi, bây giờ bái nhập mạch thứ hai, ngươi đừng xem nhẹ hắn, hắn sắp tạo nên ra Huyền Nguyên bảo linh.”
Quảng Cầu Tiên vuốt râu cười nói, nhìn Thái Uyên môn càng ngày càng hiện ra nhiều thiên tài, trong lòng hắn tràn ngập kiêu ngạo.
Dương Nguyên Tử khẽ nói: “Ngươi để hắn tới đây Tố Linh, là cho rằng hắn có thể tạo nên ra Địa Nguyên bảo linh à?”
“Người ấy, dù sao cũng phải có mong ước.”
“Ha ha, thiên tài mấy trăm năm khó gặp giống như Lục Viễn Quân, sao có thể dễ dàng gặp được. “
“A, thật sao? Ngươi không có lòng tin đối với đồ đệ ngươi như vậy?”
Phương Vọng nghe một lát đã cảm thấy không đúng lắm, sao hai người này lại có loại cảm giác minh tranh ám đấu, chắc là không hợp nhau?
Khó trách lúc ban đầu chưởng môn có ý muốn cản hắn đi mạch thứ ba.
Hỏng bét, không phải đứng sai đội đấy chứ!
Mạch thứ ba bị chưởng môn xa lánh sao?
Dương Nguyên Tử khẽ nói: “Đợi lát nữa thì biết!”
Phương Vọng nhìn chằm chằm Chu Hành Thế. Tướng mạo Chu Hành Thế thoạt nhìn có hai, ba mươi tuổi, hơi có vẻ tang thương, giờ phút này từng sợi hắc quang quấn quanh người hắn, chảy về phía đỉnh đầu của hắn giống như vòng xoáy.
Đỉnh đầu có một cái quạt đen đang chậm rãi ngưng tụ, dần dần ngưng thực, mơ hồ còn lộ ra cảm xúc kim loại.
Đây chính là bảo linh sao?
Trong lòng Phương Vọng tràn ngập chờ mong, hắn đang chờ mong bảo linh của mình.
Quảng Cầu Tiên và Dương Nguyên Tử cũng không còn đấu võ mồm, chuyên tâm quan sát.
Thời gian trôi qua một nén nhang, quạt đen trên đỉnh đầu Chu Hành Thế bỗng nhiên run lên, một đợt sóng khí màu đen mà mắt trần có thể thấy được văng ra, quét ngang mặt ao, ngay cả thác nước cũng bị cắt đứt, mắt thấy sắp xung kích đến Thủy Uyên điện. Quảng Cầu Tiên đưa tay, dùng linh lực của mình ngăn cản.
Ầm --
Sóng khí màu đen đụng vào tường sắt vô hình, lập tức tan ra. Áo bào của Phương Vọng tung bay, hai sợi tóc mai bị thổi lên, hắn không khỏi nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, âm thầm kinh hãi.
Không biết chưởng môn là cảnh giới gì?
Chỉ khí thế kia thôi đã khiến Phương Vọng có loại cảm giác không dám chống lại.
Chu Hành Thế trong ao từ từ mở mắt, hắn nâng tay phải lên, cây quạt đen trên đỉnh đầu cấp tốc rơi vào trong tay hắn. Cầm cây quạt này, gương mặt hắn lộ ra một nụ cười, như trút được gánh nặng.
“Huyền Nguyên bảo linh thượng phẩm, khó lường, đủ để xếp vào trước mười trong các đệ tử đương đại.” Quảng Cầu Tiên tán thưởng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook