Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên (Bản dịch)
-
Chương 34
Phương Vọng bất đắc dĩ nói: “Làm sao có thể, ta chính là thập tam công tử của Phương gia, nếu dễ dàng động tâm như vậy, những nha đầu xinh đẹp trong phủ, rồi những thiên kim tiểu thư trong thành kia, đã sớm bị ta chấm mút rồi.”
Chu Tuyết khẽ nói: “Chỉ hi vọng như thế, hôm nay đến đây, để từ biệt ngươi, ta chuẩn bị rời đi, đoán chừng không đến ba năm năm là không về được. “
“Lâu như vậy? Đi làm gì?”
Phương Vọng ngồi xuống, hiếu kì hỏi, thầm tính toán làm thế nào vớt thêm chút tuyệt học trong lòng.
Chu Tuyết nhìn về phía hắn, nói: “Đi đoạt một đại cơ duyên, thuận tiện điều tra Phần Hồn phiên trong tay ta, việc này không giải quyết sạch sẽ, trong lòng ta không yên tâm.”
“Mang theo ta không?”
“Tư chất của ngươi tốt như vậy, thì cứ yên tâm tu luyện đi. Thiên tài giống như ngươi là phải bình tĩnh tu luyện. Ta đã từng thấy quá nhiều thiên tài có tư chất tuyệt thế, cho là mình đã đủ mạnh, kết quả ra ngoài bị lão quái vật và người có đại khí vận đánh chết, trở thành nhân vật đáng thương trong truyền thuyết của người khác. Hơn nữa, một mình ta dễ làm việc hơn.”
“Được...”
Phương Vọng chỉ đơn giản khách sáo một câu, hắn cũng không thể mặt dạn mày dày xin Chu Tuyết dẫn mình đi, mà hắn quả thực cũng không muốn ra ngoài. Hắn tạm thời còn chưa tới tình trạng ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Chẳng qua là...
Mở miệng thế nào đây?
Chu Tuyết trêu tức cười nói: “Thế nào? Còn muốn dựa dẫm vào ta đòi công pháp, pháp thuật?”
Phương Vọng không ngờ tới Chu Tuyết trực tiếp như thế, hắn giả vờ ho một tiếng, nói: “Ta mạnh lên mới có thể giúp được ngươi, giống như trong lúc nguy hiểm diệt môn trước đó ấy.”
Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nhìn đến nỗi lòng hắn run rẩy.
Nhưng vừa nghĩ tới phải mấy năm sau mới có thể lại gặp nhau, Phương Vọng chỉ có thể kiên trì đối mặt với Chu Tuyết.
Bốn mắt nhìn nhau mấy giây thời gian, Chu Tuyết lộ ra nụ cười, nói: “Ta chỉ có thể cho ngươi một cơ hội, ngươi nói một chút đi, ngươi muốn tuyệt học loại hình nào.”
Một cơ hội?
Đáy lòng Phương Vọng hơi thất vọng, nhưng cũng có thể hiểu được Chu Tuyết, dù sao lòng người khó dò, huống chi Chu Tuyết là người sống lại, kiếp trước của nàng từng chịu đựng bao nhiêu lần phản bội, chỉ có chính nàng rõ ràng.
Ngự Kiếm thuật, Huyền Dương Thần Kinh, lại đến hiện tại, Phương Vọng đã nợ Chu Tuyết càng nhiều.
Về ân cứu mạng, làm sao không phải là Chu Tuyết cứu Phương Vọng. Nếu không có Ngự Kiếm thuật, Phương Vọng đụng tới tu tiên giả kia, hẳn phải chết không nghi ngờ. Với cốt khí của hắn, là không thể nào vứt bỏ tộc nhân chạy trốn, dù sao hắn đã từng chết một lần, cho nên đối với chuyện này, hai người là cứu rỗi lẫn nhau.
Phương Vọng cũng không thể trực tiếp nói với Chu Tuyết, ta có Thiên Cung, ngươi giúp ta vô địch, ta bảo đảm ngươi vĩnh viễn bình an?
Quá qua loa!
Không có người nào là nhân vật chính tuyệt đối của thế giới. Cho dù Chu Tuyết tin hắn có Thiên Cung, Phương Vọng còn phải cân nhắc đối phương có thể nổi lòng xấu xa hay không.
Người, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình!
Phương Vọng càng nghĩ, cảm thấy mình không thiếu công pháp, không thiếu pháp thuật chiến đấu, hắn khuyết thiếu tuyệt học loại tốc độ, ví dụ như lúc gặp kẻ địch mình không đánh lại được, có thể chạy nhanh lên, thế là hắn nói ra ý nghĩ của mình.
“Ngự Kiếm thuật chỉ là pháp thuật cơ sở của Tu Tiên giới thôi, ngươi quả thực cần có một môn độn thuật, ta truyền cho ngươi Bạch Hồng Độn thuật đi.”
Chu Tuyết trầm ngâm nói, thấy Phương Vọng còn muốn truy hỏi, nàng không khỏi trừng hắn một cái, nói: “Đừng hỏi ta thuật này mạnh hay không mạnh, luyện thì biết!”
Phương Vọng xấu hổ, đành phải gật đầu.
Chu Tuyết bắt đầu truyền thụ pháp quyết tu hành Bạch Hồng Độn thuật, Phương Vọng nghiêm túc lắng nghe.
Đợi Chu Tuyết nói xong, Phương Vọng không thể cự tuyệt tiến vào Thiên Cung, nhìn cung điện đại khí bàng bạc trong Thiên Cung này, hắn không khỏi thở dài một hơi.
Vừa ngột ngạt hai trăm năm, mới ra ngoài không đến nửa canh giờ, đã lại trở về.
Nhưng hắn không có cách nào, dù sao Chu Tuyết sắp rời đi.
Hắn bắt đầu tu hành Bạch Hồng Độn thuật, thuật này là một loại thuật phi hành, có thể hóa thân thành bạch hồng (*cầu vồng màu trắng), dùng tốc độ cực nhanh bay lượn trời cao, đại thành thì có thể nhanh như bạch hồng, bay vút vạn dặm.
Bạch Hồng Độn thuật không chia thành nhiều tầng giống như Huyền Dương Thần Kinh, Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, cho nên Phương Vọng tu luyện, không nhìn thấy mình còn cách đại viên mãn bao lâu.
Tu luyện ước chừng sáu mươi ba năm, Phương Vọng mới tu luyện Bạch Hồng Độn thuật tới đại viên mãn, thành quả sau cùng khiến hắn rất hài lòng, quả nhiên là nhanh như bạch hồng vút lên không. Hơn nữa, theo tu vi của hắn càng ngày càng cao, thuật này sẽ chỉ càng lúc càng nhanh.
Ít nhất tốc độ bày ra trước mắt đã vượt qua tất cả tốc độ phi hành mà hắn từng thấy sau khi nhập Thái Uyên môn.
Ý thức của Phương Vọng trở lại hiện thực, tầm mắt khôi phục rõ ràng, vừa hay thấy Chu Tuyết đang nhìn mình chằm chằm.
Chu Tuyết trêu chọc hỏi: “Thế nào, tiểu thiên tài, thuật này khó sao?”
Phương Vọng nhướn mày cười nói: “Bình thường đi, ta đã biết rồi.”
“Ha ha!”
Chu Tuyết không nhịn được trợn mắt, căn bản không tin, nàng cũng không ép Phương Vọng biểu hiện ra, mà đứng lên nói: “Được rồi, ta cũng nên đi, hi vọng khi ta trở về, ngươi đã Tố Linh thành công.”
“Có rảnh thì liên hệ cùng các tử đệ Phương gia khác chút đi. Ta sắp xếp các ngươi phân tán ở các mạch là vì bố cục, cho dù ngươi là thiên tài trong vạn người không có một, cũng có thể gặp phải chèn ép. Cho dù tông môn có chính phái hơn nữa cũng tồn tại đấu tranh. Không có một môn phái nào là thuần túy xem thiên tư, quan hệ thân sơ, quan hệ lợi ích mới là căn bản của tất cả.”
Chu Tuyết dặn dò, sợ Phương Vọng đi lên con đường giống như mình kiếp trước.
Phương Vọng gật đầu, hắn vốn không bài xích kết giao nhân tế, huống chi là cùng tộc nhân của mình, hiện tại hắn chẳng qua là muốn mạnh lên trước mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook