Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 9
Dù Trần Mộc có nghĩ thế nào thì cũng không hiểu tại sao chỉ vì một bức họa mà mình đã vẽ mà bị liên lụy vào trong một vụ trọng án diệt môn.
Càng làm cho hắn rợn cả tóc gáy là chuyện Vương gia bị diệt môn. Vương gia chính là một đại gia tộc đã cư trú ở huyện Thanh Sơn này mười mấy năm rồi.
Trần Mộc nhìn chằm chằm bức họa bị thiếu mất cái đầu này, trong đầu hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Đi theo ta đi.” Lục bộ đầu quay người muốn đem Trần Mộc vào trong hậu đường. Huyện úy đã nói là không thể bỏ qua cho Trần Mộc được, cho nên y chỉ có thể tạm giam bắt giữ Trần Mộc.
Trong lòng Lục bộ đầu lại dâng lên một chút cảm xúc thương hại. Nhốt vào đại lao thì dễ, nhưng mà đi ra mới khó.
Vụ án Vương gia bị diệt môn có những tình tiết rất ác liệt, tri huyện và huyện úy phải chịu áp lực rất lớn. Có lẽ cuối cùng sẽ đi tìm một con dê để chịu tội thay.
Một thư sinh có liên quan đến vụ án của Vương gia… Lục bộ đầu không dám nghĩ tiếp.
“Chờ đã.” Trầm Mộc mở miệng gọi Lục bộ đầu lại.
Tiền thân là một người không bạn bè không thân thích, một khi bị nhốt vào đại lao, bên ngoài lại không có người lo liệu thì tính mạng chỉ có thể phó thác cho ông giời mà thôi.
“Bức họa mà ta vẽ là một bức chân dung hoàn chỉnh, chắc chắn là đã có người cố lộng huyền hư làm cho đầu người biến mất, dùng thủ pháp đặc biệt để xóa đầu người đi.” Trần Mộc trầm giọng nói.
Kỹ năng hội họa nhị giai cung cấp cho hắn lượng tri thức khổng lồ.
Nhìn chằm chằm vào bức họa không đầu này thì đột nhiên trong não của hắn lại dần dần hiện lên một phối phương thuốc màu.
Hắn tới gần bức họa rồi nhẹ nhàng ngửi thử. Trong mùi mực nồng nặc còn có một chút mùi thơm yếu ót từ trên giấy phát ra, trong lòng Trần Mộc càng chắc chắn hơn.
“Người không có cách nào để chứng minh.” Lục bộ đầu nói.
“Có.” Trần Mộc nhìn chằm chằm Lục bộ đầu.
“Bức họa này là di ảnh của gia chủ Vương gia, trang giấy và thuốc màu đều là hàng thượng đẳng, cộng thêm nét chữ cứng cáp và họa kỹ của ta đủ để cho bức họa này bảo tồn được mấy chục năm không phai màu.” Trần Mộc nói chắc như đinh đóng cột.
Thật ra thì loại thuốc màu có thể xóa hết vết mực kia cũng không phải là không có dấu vết để lại, nhưng hắn đương nhiên không thể trực tiếp nói ra chuyện này cho đối phương biết. Vì chuyện này sẽ làm cho hắn bị tình nghi thêm nữa.
“Chỉ cần để người đem bức tranh này tách từ giữa ra thì nhất định có thể tìm được lượng thuốc màu còn sót lại. Điều này đủ để chứng minh bức họa mà ta vẽ ra là hoàn chỉnh.”
“Người chờ ở đây.” Lục bộ đầu cầm bức họa bước ra đại đường.
Lục phòng thư lại của huyện nha đều là thư sinh, không thiếu người có tay nghề biết trang phiếu.
….
Nửa canh giờ sau, trong hậu đường huyện nha.
“Như vậy là không thể nào nói là do tà ma làm loạn được rồi.” Đỗ huyện úy ưu sầu nhìn chằm chằm vào bức họa sống động như thật này.
Tà ma giết người thì không cần phải xóa đầu người trong bức họa làm gì. Chuyện này hiển nhiên là có tặc nhân đang làm loạn, cố lộng huyền hư.
“Xem ra tên thư sinh này là đúng dịp gặp phải chuyện này.” Lục bộ đầu nói.
“Ừm, còn là một nhân tài a.” Lúc này thì Đỗ huyện úy đã không có tâm tình nào để quan sát bức họa.
Một bức họa lập thể rất chân thật, lập tức làm cho ông ta cảm thấy rất mới mẻ.
Ông ta chưa từng gặp loại họa pháp giống như thế này bao giờ.
Nếu như hình ảnh của người trong lệnh truy nã giống thật như trong bức họa này thì còn sợ gì không bắt được đạo phỉ nữa.” Đỗ huyện úy động lòng: “Ta rất có hứng thú để gặp tên thư sinh này một chút.”
“Trừ Tà Kính thật sự không có phản ứng gì sao?” Đỗ huyện úy xác nhận lại lần nữa.
“Không có.”
“Được, đi gặp vị thư sinh này thôi.” Đỗ huyện úy trấn định nói.
…..
“Trần công tử đại tài, kỹ năng hội họa của công tử quả thật để ta mở rộng tầm mắt a.” Đỗ huyện úy từ trong hậu đường đi ra rồi tán thưởng nói.
“Đây là Đỗ huyện úy của huyện chúng ta.” Lục bộ đầu ở bên cạnh giới thiệu.
Trần Mộc chắp tay hành lễ: “Gặp qua Đỗ huyện úy.”
Nhờ ký ức của tiền thân mà hắn biết được người này là ai.
Hắn cũng biết được rằng huyện úy thì tương đương với phó tổng của một công ty, cấp bậc chỉ đứng sau huyện lệnh của huyện Thanh Sơn, công việc chủ yếu là phụ trách trị an cảnh nội.
Vụ án Vương gia bị diệt môn liền nằm trong phạm vi quản hạt của ông ta.
“Bản huyện úy đã điều tra rõ ràng rồi. Vụ án này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là đúng dịp gặp phải thôi. Đợi lát nữa ngươi có thể yên tâm về nhà rồi.” Đỗ huyện úy vung tay lên nói.
“Đa tạ huyện úy.” Trần Mộc thở phào nhẹ nhõm.
“Ta thấy họa kỹ của Trần công tử rất tốt, nếu như có thể tới huyện nha trợ giúp vẽ tranh truy nã thì chắc chắn sẽ tăng cường việc trị an của huyện ta lên rất nhiều. Không biết Trần công tử…..” Đỗ huyện úy thản nhiên nói.
“Không thành vấn đề.” Trần Mộc quả quyết đáp ứng.
Hắn không có cách nào không đáp ứng.
Đỗ huyện úy hài lòng gật đầu, sau đó thuận miệng hỏi: “Trần công tử có thể nhìn ra có người cố ý xóa đi bức họa, vậy không biết công tử có hiểu rõ về loại thủ pháp đặc biệt này không?”
Hiểu rõ? Ta không chỉ hiểu mà ta còn có thể điều chế loại nước màu này nữa.
Nhưng ta không thể nói.
Trần Mộc giả vờ suy nghĩ nửa ngày rồi mới lắc đầu cười khổ: “Khi gia phụ còn sống đã từng đề cập qua loại thủ pháp xóa bỏ thuốc màu này, nhưng mà ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cụ thể như thế nào thì không biết.”
Đỗ huyện úy gật gật đầu. Ông ta cũng không trông cậy vào một tên thư sinh nghèo có thể biết được loại bí pháp này.
Ông ta vừa định mở miệng tiễn khách thì đột nhiên lại nghe Trần Mộc nói: “Nghe nói là Diệu Họa Phường ở thành đông là nơi hội tụ những họa sĩ đỉnh tiêm của huyện Thanh Sơn, nói không chừng những người ở đấy có thể biết được chút gì đó.”
Lục bộ đầu đứng bên cạnh liền giật giật khóe miệng.
“Diệu Họa Phường.” Đôi mắt của Đỗ huyện úy lập tức tỏa sáng: “Lục bộ khoái, ngươi lập tức dẫn người bắt hết họa sĩ của Diệu Họa Phường về đây.”
Lục bộ đầu quay sang nhìn Trần Mộc đang cười tủm tỉm bên cạnh giống như việc này chả liên quan gì đến hắn thì khóe mắt của y không khỏi giật giật.
Thư sinh này thù dai thật.
…….
Phường Bình An, Trần gia trạch viện.
Trần Mộc ngồi trước bàn tứ phương ở trong phòng khách trầm mặc không nói, sắc mặt thì âm tình bất định.
Đầu tiên là bị Nghiêm họa sự phái người chặn đường. Nếu như không phải Lục bộ đầu tới kịp thì hắn đã bị ăn đòn rồi.
Sau đó là bị bắt đến huyện nha, liên quan đến một vụ án diệt môn. Mặc dù bây giờ đã được thả ra, nhưng sau này thì khó nói.
Diệt môn là đại án, nếu như không có cách nào phá án và bắt được hung thủ, vì chiến tích, huyện nha nhất định sẽ đi tìm một con dê để gánh tội thay.
Ta chỉ là một gã thư sinh nghèo, hơn nữa còn liên quan đến vụ án này nên sẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
“Thân bất do kỷ a.” Trần Mộc thở dài.
Những chuyện hôm nay mà hắn gặp phải đã làm cho hắn có một nhận thức rõ ràng.
Chỗ này không còn là quốc gia phồn vinh yên ổn của hắn ở kiếp trước nữa, mà là một thế giới cổ đại hỗn loạn.
Hắn phải học cách bảo vệ bản thân.
“Luyện võ trong thời gian ngắn là chuyện không có khả năng, nhưng phải tìm một chút gì đó phòng thân mới được.”
Cái mà Trần Mộc nghĩ đến đầu tiên là vôi, vôi có giá rất rẻ, số lượng lại có rất nhiều, có thể làm cho đối thủ bất ngờ.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn liền bắt đầu chuẩn bị.
“Còn phải nắm giữ thêm một chút sức mạnh nữa.”
Hắn không hiểu chút nào về võ học của thế giới này, cũng không dám tự luyện, chỉ có thể đọc lại trí nhớ của kiếp trước.
Kiếp trước có đủ loại tin tức, có đủ loại kỹ pháp cách đấu, nhưng hắn lại chưa từng tập luyện.
Nghĩ cả nửa ngày, một trí nhớ mơ hồ hiện lên trong đầu.
Hình như là hắn đã từng nhìn qua một phương pháp huấn luyện Phi Hoàng Thạch của Tự Nhiên Môn.
Phi Hoàng Thạch chính là những hòn đá nhỏ có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Tài liệu dễ tìm, bắt đầu luyện cũng rất đơn giản, chỉ cần không ngừng đề cao độ chính xác và lực đả kích là được.
Trần Mộc liền đi vào trong sân tìm kiếm những hòn đá vỡ nát. Sau đó đem chậu gỗ rửa mặt ra đặt bên cạnh bức tường. Cách xa năm bước rồi cầm cục đá ném vào trong chậu gỗ.
Trong tay hắn có hơn 20 cục đá đều đã ném hết vào trong chậu gỗ, Trần Mộc nhặt lại những cục đá này, sau đó lui lại cách chậu gỗ sáu bước chân rồi tiếp tục ném.
Chờ khi khoảng cách của hắn tới chậu gỗ là 8 bước chân thì cũng có cục đá rơi ra bên ngoài chậu.
Trần Mộc không tiếp tục gia tăng khoảng cách mà ở yên vị trí đó khổ luyện.
Tiếp tục ném cho đến khi cánh tay ê ẩm, lực lượng yếu bớt thì đột nhiên có một tia cảm ngộ xuất hiện trong đầu hắn.
Phương pháp ném đá được điều chỉnh một cách vô thức, động tác trở nên nhẹ nhàng và dùng ít sức hơn.
Trần Mộc tâm niệm khẽ động, vách tường màu xám hiện lên trước mắt.
Viết: 1043/10000/ nhị giai;
Bức hoạ: 157/10000/ nhị giai;
Ném mạnh: 26/10000/ nhất giai;
Trần Mộc hít sâu một hơi.
Kế tiếp chính là khâu mà hắn quen thuộc nhất.
Cày thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook