Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 5
Khu chợ phía đông ở huyện Thanh Sơn, Thủy Mặc Trai.
Thủy Mặc Trai chủ yếu kinh doanh bút mực giấy nghiêm cùng với in ấn bán sách.
Trần Mộc an vị ở phía đông cửa ra vào của Thủy Mộc Trai.
Trước người hắn bày một cái bày, bút mực giấy nghiên đều đủ.
Trước bàn có treo một tấm giấy trắng, trên giấy vẽ hai người, một người chính là hắn, đang cầm bút viết chữ, một người khác thì chỉ có bóng lưng.
Bên cạnh bức họa còn viết 8 chữ lớn: “Đại tả thư tín, hội đồ họa tượng.”
Nơi này chính là chỗ mà tiền thân viết chữ vẽ tranh kiếm sống.
Bàn ghế đều là thuê của Thủy Mặc Trai, bao gồm cả vị trị hiện giờ của hắn, thuê một ngày là hai đồng tiền.
Trần Mộc ngồi ở sau bàn đọc sách buồn bực ngán ngẩm chờ khách tới cửa.
Sức sản xuất của thời đại này không cao, trình độ sinh hoạt và trình độ giáo dục không tốt.
Nhà nghèo khổ nhiều nhất là để cho người ta tiện thể gởi một vài lời nhắn, rất ít người viết thư.
Ngồi im cả ngày mà hắn chỉ viết được ba phong thư.
Viết thư không giống với viết thư pháp, không thể tính tiền theo chữ. Trong vòng một tấm giấy viết thư thì tốn 3 đồng tiền.
“Ba bức thư chính là 9 đồng tiền.”
“Nộp cho Thủy Mặc Trai hai đồng, để lại 4 đồng dự trữ làm tiền thuê nhà, chỉ còn lại 3 đồng. Miễn cưỡng đủ tiền cơm một ngày, hơn nữa còn là ăn không đủ no.
“Haizzz…..”
……
Chạng vạng tối của bốn ngày sau, Trần Mộc đi tới phụ cận An Nhạc Phường ở khu chợ phía đông.
Đây là một con đường toàn câu lan, hội tụ rất nhiều thanh lâu sở quán.
Sắc trời chạng vạng thì ở đây cũng càng thêm phần náo nhiệt.
Trần Mộc đứng trong bóng tối ở một góc, nhìn chằm chằm vào một lão già bên đường.
Lão già này mặc một bộ trường sam, trước người bày một cái bàn, lúc này đang tập trung tinh thần huy hào bát mặc.
Hắn đã quan sát lão ta hai ngày rồi, lão già này là một vị họa sĩ, ở đây vẽ tranh giúp người kiếm sống.
Phần lớn những nhân vật trong bức họa đều là những ả ca cơ của câu lan bên đường.
Cụ thể kiếm được bao nhiêu tiền thì không rõ, nhưng nhìn cách ăn mặc sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp, mỗi ngày đều đi quán ăn cơm thì chắc là sẽ không ít.
Đi ra góc đường, Trần Mộc từ từ tới gần cái bàn của lão già kia, dò xét bức họa của đối phương rồi làm bộ làm tịt gật gật đầu.
Lão già ngẩng đầu nhièn Trần Mộc trong chốc lát rồi cười đắc ý nói: “Làm sao, ngươi cũng nghĩ vẽ tranh kiếm sống sao?”
Trần Mộc khẽ giật mình, lão già này có thể nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Dường như biết được sự nghi hoặc của Trần Mộc, lão già thẳng người lên rồi cười nhạt một tiếng: “Ngươi nhìn ta cũng hai ngày rồi, còn chưa quyết định sao?”
Trần Mộc run lên, thiệt thòi mình còn cảm thấy là mình giấu kỹ lắm rồi, hóa ra đã bị người ta phát hiện từ sớm.
“Vẽ tranh là một con đường chết. Chàng trai trẻ, nghe lời khuyên của ta, quay về học tập cho giỏi đi.” Lão già nói với giọng điệu cao thâm mạt trắc.
“Nghề này nước rất sâu, ngươi chắc chắn không vào được.” Lão già cười nhạo một tiếng rồi thản nhiên nói.
Trần Mộc lại tỏ vẻ không hiểu, vẽ tranh thôi thì nước sâu cỡ nào?
“Ta cũng không ngăn cản ngươi, tự cầu nhiều phúc đi.” Lão già cười đắc ý, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, không thèm quan tâm nữa.
…..
Phường Bình An
Trần Mộc không để ý tới chuyện ăn cơm mà chỉ đâm đầu vào trong thư phòng phía đông, nhìn vào cái bóng trong chậu nước rồi vẽ cho mình một bức chân dung.
Vẽ xong rồi thì nhìn về phía tấm gương so sánh, bức tranh này ngoài tự vẽ ra thì chả giống gì cả.
Vách tường màu xám xuất hiện ở trước mắt.
Viết sách: 1035/10000/ nhị giai;
Bức hoạ: 3061/10000/ nhất giai;
Trần Mộc nghĩ tới bức họa mà lão già ở đường phố câu lan đã vẽ…..
“Ừhm, ít nhất là có rất lớn không gian để tiến bộ.”
Thu hồi họa tác, Trần Mộc rời khỏi thư phòng.
Đặt tất cả tiền tài lên trên tứ phương bàn, Trần Mộc lại tiếp tục đếm tiền.
Ở trước mặt hắn có hai con đường.
Một đường là dựa theo quỹ tích sinh hoạt của nguyên chủ, từ từ tiết kiệm tiền rồi tìm cơ hội thay đổi.
Một đường khác chính là liều một phen, lấy tất cả tiền ra bế quan luyện vẽ, chờ khi luyện được tiêu chuẩn thì đi con đường câu lan để vẽ tranh cho nhóm ca cơ, có thể kiếm được càng nhiều tiền, có tiền thì có thể ăn no rồi tìm kiếm càng nhiều khả năng.
Bất kể là nguyên chủ vẫn là hắn của kiếp trước thì đều sẽ lựa chọn con đường thứ nhất. Bởi vì con đường này an toàn và ổn định hơn.
Không dám đi ra ngoài xông xáo, không dám đối mặt với áp lực, không có dũng khí để đánh cược.
Đây chính là trạng thái phổ biến của chúng sinh.
Sự thật chứng minh, cho dù lựa chọn đó nhìn thì rất ổn thỏa nhưng lại không nhất định sẽ an ổn.
Trong cuộc sống thì bất kỳ chuyện gì cũng sẽ có ngoài ý muốn, loại ngoài ý muốn này có thể đánh bại cuộc sống bình yên tưởng như vững chắc nhưng đầy mong manh này.
“Xuyên thì cũng đã xuyên rồi, còn có chuyện gì phải cố kỵ nữa chứ?” Trần Mộc cười đắc ý: “Huống hồ mình còn có tường xám độ thuần thục nữa mà.”
Hắn cầm tiền đi ra ngoài mua lúa mì trắng đầy một vạc gạo.
Rồi lại tính toán tỉ mỉ, mua đủ lượng dầu muối củi lửa để sử dụng trong hai tháng.
Dọn dẹp lại vườn rau ở phía đông trong nhà mình, lên kế hoạch về số lượng thức ăn cần chuẩn bị trong một ngày, tận lực chèo chống đến hai tháng sau.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng tất cả mọi thứ, trên người của hắn cũng chỉ còn có 3 đồng tiền.
Nhưng Trần Mộc lại cảm thấy nhẹ nhõm từ thể xác đến tinh thần.
Mọi chuyện đã được chuẩn bị ổn thỏa, Trần Mộc đóng đại môn rồi bắt đầu luyện vẽ.
…….
Họa kỹ của thời đại này giống như thời cổ đại của kiếp trước, trọng ý không trọng hình.
Cha của tiền thân là một lão thư sinh, kiếm sống nhờ giảng bài võ lòng cho hài đồng ở trường.
Họa kỹ của tiền thân là do phụ thân dạy.
Trần Mộc thì không có ý định dựa theo kỹ pháp của tiền thân để phát triển.
Hắn nhìn qua họa tác của lão già câu lan rồi, đối phương vẽ rất sinh động. Mặc dù Trần Mộc có độ thuần thục hỗ trợ, nhưng hắn cũng không dám chắc chắn là có thể siêu việt lão ta trong đoạn thời gian này.
Hắn tính toán mở ra lối đi riêng.
Kiếp trước là thời đại tin tức bùng nổ, họa tác hắn đã từng xem không ít.
Đối với vẽ tranh thì Trần Mộc định đi theo con đường vẽ lập thể, tổng kết lại chỉ có một chữ —-- Giống! Cái thể loại có thể so sánh với máy chụp hình ấy.
Cầm một nhánh cây đã được vót nhọn đỉnh đầu, Trần Mộc đi tới vườn rau bên cạnh.
Nơi này có một mảnh đất bằng khoảng 1m, trên đó phủ đầy đất cát.
Chấm nước viết chữ thì được, nhưng vẽ tranh thì lại không thích hợp, hắn chuẩn bị luyện tập trên mảnh đất này, có thể sử dụng nhiều lần.
Vươn người ra nhìn bóng người trong chậu nước rồi dùng nhánh cây đã được vót nhọn để vẽ phác họa.
Khoảng chừng nửa canh giờ mới vẽ ra một bức họa tương tự.
Trần Mộc không kịp chờ đợi điều ra vách tường xám.
Viết sách: 1035/10000/ nhị giai;
Bức hoạ: 3073/10000/ nhất giai;
Mỗi lần vẽ thì sẽ tăng thêm 12 điểm độ thuần thục. Còn tốt…..” Trần Mộc thở dài nhẹ nhõm.
Vẽ tranh tốn nhiều thời gian hơn luyện chữ. May là kinh nghiệm tăng lên cũng nhiều hơn.
Trên mặt đất vuông vức, đất cát bao trùm, Trần Mộc tiếp tục vẽ.
Lần này thì chỉ được 9 điểm độ thuần thục.
Trần Mộc vừa dọn dẹp lại đất cát vừa suy nghĩ tổng kết lại những gì đã đạt được trong hai lần vẽ tranh này, lần sau vẽ thì có thể cải tiến.
Quả nhiên độ thuần thục đã tăng lên nhiều hơn, được mười ba điểm.
“Xem ra cần phải chuyên tâm mới được.”
Sau đó mỗi lần luyện vẽ thì Trần Mộc đều nghỉ ngơi một chút, tổng kết lại những gì đã đạt được, thậm chí còn mang giấy bút ra ghi chép lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong lúc hắn không ngừng tập luyện, cải tiến rồi luyện tập.
Kỹ năng hội họa của Trần Mộc cũng tăng lên.
…..
Nửa tháng sau, trong thư phòng.
Trần Mộc xõa tóc, râu ria lổm chổm, tay cầm bút lông nhẹ nhàng phác họa lên tờ giấy trắng.
Một vị mỹ nhân khí chất không linh, bạch y tung bay được sinh ra dưới ngòi bút của hắn.
Mỹ nhân này có mái tóc dài ngăm đen, nhân vật lập thể, hai mắt linh động, thậm chí có cảm giác nàng ta giống như đang giống.
Trần Mộc thu bút quan sát, nghĩ nghĩ rồi viết một bài thơ thất ngôn ở bên cạnh.
“Thập lý bình hồ sương mãn thiên, thốn thốn thanh ti sầu hoa niên.”
“Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ, chích tiện uyên ương bất tiện tiên”
(Bình hồ mười dặm sương đầy trời, Ngắn ngắn tóc xanh sầu bao năm.
Nhìn trăng đơn độc mong tri kỉ, Chỉ nguyện uyên ương không thành tiên
—-Trích đoạn trong bài thơ Mộng Hồi Lan Nhược.)
Viết sách: 1035/10000/ nhị giai;
Bức hoạ: 72/10000/ nhị giai;
“Thành!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook