Những kỹ năng trên vách tường xám này chỉ cần bước vào nhị giai thì sẽ phát sinh chất biến.

Giống như thư pháp, chỉ nhìn kết cấu kiểu chữ thì nhập môn nhị giai và nhất giai đỉnh phong cũng không có gì khác nhau cho lắm.

Nhưng khi xem toàn bộ văn chương, chữ nhị giai sẽ có thêm một chút ý vị đặc thù.

Trước đây khi hắn chép kinh cho Thanh Phong quán, mấy quyển kinh văn sau cùng rõ ràng có thêm một chút khí chất phiêu miểu. Chỉ nhìn kiểu chữ liền khiến cho người ta cảm thấy quyển đạo kinh này rất huyền diệu.

Bức họa cũng giống như vậy, khi năng lực nhập môn nhị giai thì trong đầu hắn có thêm rất nhiều tri thức.

Lúc vẽ khuôn mặt thì trong não hắn sẽ xuất hiện rất nhiều hình dạng của những gương mặt khác nhau.

Khi vẽ mắt thì sẽ có mắt phượng, cặp mắt đào hoa, mắt tam giác, mắt ngập nước vv…. xuất hiện ở trong bộ não của hắn.

Phác họa xong phần mũi thì sẽ xuất hiện đủ loại tri thức về cách bố cục ngũ quan.

Chỉ cần một người nói đủ rõ ràng thì hắn có thể vẽ ra một bức họa giống đến bảy tám phần.

Không chỉ như vậy, những cách phối màu khác nhau cũng nằm trong đầu hắn hết rồi.

Thuốc màu dùng để phòng côn trùng chống phân hủy, bảo tồn vĩnh cửu, thậm chí là ẩn hình biến sắc hắn đều biết một chút.

Trần Mộc chải chuốt lại tóc, cạo râu sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác, ôm bút mực giấy nghiên và bộ họa tác mà hắn mệnh danh là Tiểu Thiến kia rời nhà đi thẳng đến phường An Nhạc.

……

Phường An Nhạc, Như Ý Trai.

Trần Mộc tìm chưởng quỹ rồi giao 3 đồng tiền cho đối phương để thuê bàn ghế và thời gian sử dụng đất trống 1 ngày.

Như Ý Trai chính là một trong bốn tòa tửu lâu đỉnh cấp của phường An Nhạc.

Át chủ bài của quán là những món ăn chay trang nhã, tửu quán này am hiểu nhất là các loại dược thiện ôn dưỡng bài độc.

Ngoài những khách làng chơi không thiếu tiền ra thì tất cả ca cơ ở thanh lâu đều đến đây để đặt cơm.

Các ca cơ sẽ không tùy tiện xuất đầu lộ diện, nhưng các ca cơ luôn có nô bộc hạ nhân của bản thân.

Trần Mộc không có tên tuổi, muốn nhanh chóng nổi tiếng thì cách duy nhất là phải để cho khách hàng thấy được tác phẩm của mình.

Mục tiêu mà hắn nhắm đến chính là những nô bộc của các ca cơ kia.

Trong lúc hắn đang hí hoáy bày bàn ghế thì bóng dáng quen thuộc của một lão già đang ung dung đi vào Như Ý Trai.

Chỉ là lão ta vừa vào cửa thì lại lui ra ngoài, dò xét Trần Mộc một chút rồi giống như cười mà không phải cười nói: “Tiểu ca nghĩ rõ rồi sao? Thật sự muốn vẽ tranh ở đây à.”

Lão này thì chính lão họa sĩ mà lúc trước Trần Mộc gặp được.

Sau đó Trần Mộc tìm người nghe ngóng qua rồi, lão ta họ Nghiêm, là một họa sĩ rất có tiếng, lão ta đang trà trộn ở phường An Nhạc này cả đời rồi nên có rất nhiều khách quen là ca cơ tìm đến lão để nhờ vẽ bức họa.

“Kiếm miếng cơm ăn thôi.” Trần Mộc bình tĩnh nói.

“Biết ta là ai sao?” Nghiêm họa sư hỏi.

“Nghiêm lão là họa sĩ bậc thầy, là thượng khách của các ca cơ.” Trần Mộc trả lời.

“Xem ra ngươi còn không biết ta là ai.” Nghiêm họa sư cười đắc ý: “Không sao cả, rất nhanh thì ngươi sẽ biết thôi.”

Nói xong rồi thản nhiên đi vào Như Ý Trai ăn cơm.

Vẻ mặt của Trần Mộc mờ mịt.

Lão ta không phải là Nghiêm họa sư sao? Còn có thân phận đặc thù nào khác nữa à?

Thấy dòng người ở Như Ý Trai tăng lên nhiều, Trần Mộc liền kìm nén lại sự nghi hoặc của mình.

Sau khi dọn xong bàn ghế, đem bức tranh Tiểu Thiến bày trên bàn rồi dùng nghiên mực và đồ chặn giấy đè lên góc cạnh, Trần Mộc tự tin ngồi sau bàn chờ đợi.

Hắn vốn là muốn treo bức họa này lên để trông càng thêm bắt mắt.

Đáng tiếc là hắn không có tiền.

Lúc này đã là xế trưa, đây là thời gian mà tất cả các ca cơ đã bắt đầu rời giường ăn cơm.

Tất cả nha hoàn nô bộc đều từ trong thanh lâu ra ngoài, đi hướng cửa hàng son phấn, tiệm vải và tiệm nữ trang. Như Ý Trai cũng có một nhóm người qua lại.

Những người này liếc mắt nhìn thấy bức tranh trên bàn của Trần Mộc.

Bức họa được vẽ rất sống động, tương tự với ảnh chụp nên trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Chỉ trong chốc lát, cái bàn của Trần Mộc đã vây quanh một đoàn người.

Có kẻ thông minh đã nhanh chóng nhận cơm hộp rồi chạy trở về.

Trần Mộc nhìn xem bóng lưng của những nha hoàn đang nhanh chóng rời khỏi, trong lòng hắn lại vui vẻ vô cùng.

Xem ra chẳng mấy chốc nữa mình sẽ khai trương.

Hơn nữa, nha hoàn vừa rồi cũng rất xinh đấy.

Vậy ca cơ mà nàng phục vụ cũng sẽ không kém bao nhiêu.

Không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể nhìn xem những nàng ca cơ xinh đẹp.

“Con đường mà mình lựa chọn thật chính cmn xác.”

Còn chưa đợi được những nha hoàn xinh đẹp kia quay lại thì có một lão già trước tìm tới cửa.

“Lý quản gia?” Trần Mộc nghi hoặc hỏi.

“Ngươi vẽ?” Lý quản gia vẫn giữ cái bộ mặt lạnh như tiền kia, lời nói cũng ngắn gọn dứt khoát.

“Là ta vẽ.” Trần Mộc thành thật trả lời.

“Đi theo ta.” Lại liếc nhìn bức họa sinh động như thật trên bàn, Lý quản gia thản nhiên nói.

Đây là… Khai trương rồi?

Trần Mộc đại hỉ, vội vàng thu hồi bức họa tác, cất kỹ bút mực. Quát một tiếng với gã tiểu nhị ở Như Ý Trai, nhờ gã hỗ trợ chuyển cái bàn này vào rồi hắn nhanh chân đuổi theo Lý quản gia.

Cũng không biết là vẽ ai đây.

Chẳng lẽ Lý quản gia có người thân nào ở phường An Nhạc sao?

Không đúng, chắc có thể là mỹ nhân mà Vương đại thiếu gia giấu đi.

……

Trần Mộc mang theo họa tác Tiểu Thiến rời đi, những người vây xem cũng giải tán.

Chẳng biết từ lúc nào mà lão Nghiêm họa sư đã đi ra Như Ý Trai, còn đứng ở trước bàn trầm mặc không nói.

“Nghiêm lão, quy củ cũ sao?” Một gã tráng hán xuất hiện sau lưng lão ta.

“Không thông qua Diệu Họa Phường của chúng ta mà dám bày quán vẽ tranh ở chỗ này, tên tiểu tử này thích ăn đòn a.” Một gã hán tử nhỏ gầy khác cũng cười hắc hắc nói tiếp: “Xin Nghiêm lão cứ yên tâm, với loại lăng đầu thanh (trẻ trâu) này, đánh cho một trần là hắn liền biết quy củ là gì rồi.”

Nghiêm họa sư đã trà trộn ở phường An Nhạc này cả đời rồi.

Lúc còn trẻ đã vẽ bức họa cho người ta, bởi vì họa kỹ xuất chúng nên danh tiếng vang xa.

Diệu Họa Phường coi trọng kỹ nghệ, xuất ra đủ loại thủ đoạn để ép buộc lão ta gia nhập.

Sau đó kỹ nghệ của lão ta tăng lên nhiều, dần dần ở Diêu Họa Phường đứng vững gót chân.

Sau khi nhận được đủ chỗ tốt thì lão ta đã chung một giuộc với Diệu Họa Phường, khống chế luôn việc kinh danh họa tác ở phường An Nhạc này.

Rất nhiều thư sinh bán tranh kiếm sống đã bị hắn ép buộc gia nhập vào Diệu Họa Phường bán mạng, còn không còn bị lão dùng thủ đoạn đuổi đi.

Nghiêm họa sư nhìn chằm chằm cái bàn dài vừa bày họa tác rồi trâm ngâm, đột nhiên lão nói: “Thăm dò lai lịch của hắn, nếu như không có bối cảnh thì tìm cơ hội đánh gãy hai tay của hắn.”

Hai người một cao một thấp liếc nhau, lão già này định phế luôn tên thư sinh kia a.

“Vâng.” Hai người vội vàng gật đầu.

Nghiêm họa sư hài lòng gật đầu, suy nghĩ đến bức họa giống người thật như đúc kia liền hừ lạnh một tiếng.

Vẽ rất tốt, nhưng mà nó quá tốt rồi.

Làm cho lão ta cũng không tài nào bắt chước được.

Khi loại người này gia nhập vào Diệu Họa Phường thì chính là đang uy hiếp hắn.

Lão đã vẽ tranh ở Diệu Họa Phường nửa đời người, làm mưa làm gió đã lâu, lão cũng không muốn lúc già rồi còn bị người ta ném đi.

“Chỉ có thể phế ngươi mới được a.”

…..

Trần Mộc nhanh chân đi theo Lý quản gia.

Đi đi thì ra rời khỏi phường An Nhạc.

“Không phải ở phường An Nhạc sao? Chẳg lẽ Vương đại công tử kim ốc tàng kiều, nuôi tiểu thiếp ở bên ngoài à?

Hai người lên xe ngựa dọc theo khu chợ phía đông rồi chạy thẳng hướng vào nội thành.

Ngồi trên xe, Lý quản gia kiệm lời ít nói, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, Trần Mộc cũng không tiện đáp lời nên chỉ đành mở cửa sổ ngắm phong cảnh.

Từ từ thì kiến trúc ở hai bên đã bắt đầu trở nên có quy tắc. Người lui người tới cũng thay đổi cách ăn mặc.

Mặt đường trải đầy đá xanh, phòng ở cũng từ nhà nhỏ tiểu viện thay đổi thành nhà cao cửa rộng.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, hai người tới trước một cánh cổng chính được sơn đỏ.

Trần Mộc nhận ra nơi này, đây là đại viện của Vương gia, là chủ của cái nhà mà hắn đang mướn.

Là vị tiểu thư nào của Vương gia cần vẽ bức họa sao?

Nhưng mà phải đến lúc kết hôn thì người trong nhà mới chuẩn bị một bức chân dung để đi ra mắt a.

Lý quản gia có khả năng cao là đi tìm Nghiêm họa sư.

“Haha, như vậy xem như mình đã đoạt mối làm ăn của lão già kia rồi nhỉ?” Trần Mộc vui vẻ suy nghĩ.

Đ theo Lý quản gia bước vào cửa hông.

Dọc đường có đủ loại giả sơn giả thủy, đình đài lầu các, làm cho Trần Mộc cảm khái một phen, không hổ là gia đình giàu có.

Sau đó hắn liền bị Lý quản gia đưa đến nội viện, bảy tám tên nha hoàn nô bộc đang chờ ở sân vườn.

Có người bưng chậu nước, có người cầm khăn mặt, có người xách hộp cơm.

Vừa đi vào trong phòng thì có một mùi thuốc dày đặc xông thẳng lên mũi.

Tiểu thư của gia đình này bị bệnh sao?

“Thiếu gia, họa sĩ tới rồi.” Lý quản gia đi đến trước mặt của một người đàn ông trung niên rồi cung kính nói.

“Hắn?” Trung niên nhân nghi ngờ nhìn Trần Mộc một cái.

Lý quản gia lấy ra bức họa tác mà Trần Mộc đã vẽ rồi trải ra để người đàn ông trung niên này quan sát.

“Không sai, liền hắn đi.” Đôi mắt của người đàn ông trung niên sáng lên, hài lòng gật đầu.

“Đi theo ta.” Lý quản gia vẫy tay với Trần Mộc rồi đi vào trong phòng.

“Đây là lão gia nhà ta, mời Trần công tử vẽ một bức họa.” Lý quản gia ra hiệu với Trần Mộc rồi nhìn về phía giường, nhỏ giọng nói: “Lão gia bệnh nặng, vạn nhất gặp bất trắc thì cũng phải lưu lại một phần tướng mạo để hậu nhân chiêm ngưỡng.”

Trần Mộc ngơ ngác nhìn sang thì thấy một lão già có sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh đang nằm ngửa mặt trên giường hôn mê bất tỉnh.

“Bút mực thượng đẳng đã được chuẩn bị xong, động thủ đi.”

Trần Mộc: “.....”

Đây…… Đây là để cho mình vẽ di ảnh sao?

Mấy cô em xinh tươi của mình đâu?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương