“Tiếc cho chuôi quỷ đầu đại đao và cái đống ngân lượng lẻ tẻ kia.”

Tả đại thiếu gia cũng không phải là kẻ lương thiện gì, bị y nhìn ra hư thực thì kết quả khó mà đoán được. Trần Mộc chỉ có thể vội vàng thoát đi.

“Sau này e là không thể về căn nhà kia nữa.”

Trần Mộc tiếc hận: “Thiếu đi một người bảo vệ thì không nói, còn phí mất ba tháng tiền thuê nhà.”

Hắn ở chỗ nào cũng không quá ba tháng, nhưng lại luôn giao nửa năm tiền thuê nhà trước.

“Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau lòng.”

“Vẫn là xem chiến lợi phẩm a.”

Thi thể của hai ngươi kia đã bị hắn chôn trong căn nhà hoang ở thành bắc để làm bạn với Thịnh Hoành.

Còn vung thêm thuốc bột gia tốc sự ăn mòn, chẳng mấy chốc sẽ trở về với cát bụi.

“ Ba lượng rưỡi bạc vụn, 52 đồng tiền, còn có hai tấm ngân phiếu 20 lượng của Đại Thông tiền trang nữa.”

Trần Mộc lại nắm lấy thanh nhuyễn kiếm ước lượng mấy lần, suýt chút nữa là bị cắt trúng tay, hắn liền vội vàng thả thanh kiếm lại trên bàn.

Thanh nhuyễn kiếm kỳ quái này chắc là cần đặc thù kỹ xảo, người bình thường không dùng được.

“Chất liệu không tệ, có lẽ có thể bán được giá cao.”

Trên người của tên đồ đệ cũng đã có thu hoạch không nhỏ, Trần Mộc có chút mong chờ những vật phẩm mà gã đạo nhân mặt tròn cất giữ.

Trên người của đối phương chỉ có một cái túi da căng phồng màu đỏ tươi, kích thước lớn chừng bàn tay.

Cái túi được làm bằng da nhưng lại giống như hàng dệt vậy, mềm mại và mỏng manh.

Chính diện túi có thêu 5 người tí hon bằng kim tuyến.

Những người tí hon này tạo thành một vòng tròn vây quanh một ngọn núi nhỏ màu đen.

Chỗ miệng túi có xuyên dây màu đen dùng để mở ra và thu lại miệng túi, hơn nữa còn được thắt thành nơ con bướm.

“Rất xinh đẹp.”

Trần Mộc dò xét trong phút chốc liền mở nơ con bướm ra, nắm dây thừng trên miệng túi rồi kéo mở…. Nhưng không hề nhúc nhích.

Liên tục thử đi thử lại mấy lần, cho dù là có dùng sức mạnh cỡ nào thì miệng túi vẫn không hề mở ra.

Cái quái gì?

Cho dù hắn đang bị trọng thương, nhưng tốt xấu gì cũng là một tên cao thủ Dịch Cốt a.

Cái túi da bình thường đã bị hắn xé rách từ lâu rồi.

Bây giờ ngay cả một cái túi cũng không mở được.

Trần Mộc giày vò nửa tiếng đồng hồ nhưng cái túi vẫn như cũ bất vi sở động.

Hắn cẩn thận quan sát cái túi thì đột nhiên phát hiện những hình người tí hon trên này rất là quen.

Nhìn một cách tỉ mỉ thì thấy có năm phần tương tự với con người giấy màu đỏ kia.

Trần Mộc giật mình trong lòng, suýt chút nữa là ném văng nó đi.

Cái con người giấy hút máu kia quá quỷ dị.

Tối qua khi hắn thu hồi đoản kiếm liền phát hiện ra con người giấy bị hắn đâm dính vào trong tường đã hư không tiêu thất.

Vốn cho rằng cái thứ quỷ quái này đã chạy mất.

Bây giờ nhìn lại thì có khả năng cao là nó đã lại trong cái túi da này rồi.

“Đây là một món bảo bối.”

“Một món bảo bối nguy hiểm.”

Sau khi nghiên cứu một hồi thì hắn cũng không phát hiện được gì.

“Trước thu lại đã.”

Ném thì chắc chắn là không thể ném rồi.

Để sau này từ từ nghiên cứu đi.

….

Trần Mộc ngày càng không muốn ở lại huyện Thanh Sơn này.

Nhưng vào ngày thứ hai thì thương thế của hắn lại đột nhiên nặng thêm, khuôn mặt đều sưng thêm một vòng.

Khắp nơi trên cơ thể đều bị đau nhức.

“Tam Dương Lục Quân Hoàn, 1 bình 10 lượng.” Ở bên dưới đình nghỉ mát, Giới Giáp đặt một cái bình sứ cỡ trứng vịt lên trên bàn đá.

Trần Mộc móc bạc ra giao cho Giới Giáp, hắn cảm thấy trên thân càng đau hơn.

Tam Dương Lục Quân Hoàn là bí dược chữa thương của Chu Y Các.

Có thể làm cho thương thế của hắn nhanh chóng khôi phục.

“Quyết định muốn đi?” Giới Giáp nhìn chằm chằm Trần Mộc hỏi.

“Đi.” Trần Mộc cắn răng nói: “Sau thi chữa lành vết thương liền đi.”

Không thể ngây người ở chốn thị phi như huyện Thanh Sơn này.

“Vết thương của ngươi không nhẹ.” Giới Giáp nhíu mày.

Trần Mộc cũng phiền.

Không hổ là cao thủ đã luyện ra phách lực.

Gã đạo nhân mặt tròn kia chỉ quét trúng hắn một cái thôi mà nội phủ của hắn đã bị hao tổn trình độ bất đồng.

Nếu mà là người bình thường đã sớm chết rồi.

May mà hắn đã tu luyện Luyện Hình Thuật đến tam giai, có thể cường hóa nội tạng.

“Đợi đi, ta cũng không muốn kéo lấy cái thân bệnh này đi xa.” Trần Mộc bất đắc dĩ nói.

Giới Giáp gật đầu, mắt lão nhìn Trần Mộc rồi nói: “Vậy thì tạm định là sau ba tháng nữa.”

Trần Mộc đồng ý.

Chính hắn cũng đoán là phải ít nhất ba tháng nữa mới có thể khôi phục lại.

Thương gân động cốt 100 ngày, huống chi là tạng phủ của hắn đang bị thương.

“Có thể lấy rẻ chút không?” Trần Mộc nắm vuốt bình sứ không cam lòng hỏi.

Thuốc này thật sự là hàng tốt, nhưng mà nó mắc a.

Vì cam đoan dược liệu nên trong ba tháng tiếp theo hắn không thể thiếu thuốc này được.

Nghĩ đến số tiền phải bỏ ra, Trần Mộc liền cảm thấy đau.

Giới Giáp híp mắt cười rồi nhìn Trần Mộc không nói lời nào.

“Ngươi sẽ không tăng thêm giá cho ta đó chứ?” Trần Mộc nghi ngờ.

Cái biểu lộ vui tươi hớn hở này của ngươi rất dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ.

Giới Giáp khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Trần Mộc: “.....”

Nếu mà lão không lật mặt nhanh như vậy thì ta tin sái cổ luôn rồi.

Vì kiếm tiền mà lão già này có thể làm bất cứ chuyện gì.

Những lão kiếm nhiều tiền như vậy cũng chả thấy tiêu gì.

Một ngày ba bữa đều tới chỗ mình ăn ké, tiền tiết kiệm đều chỉ biết bóp thành hạt châu.

Trần Mộc nghiêm mặt khoát tay rồi đuổi tên nhị đạo con buôn Giới Giáp đi.

Ai kêu người ta có đường dây đâu.

…..

Thời gian ngắn là không đi được nên đành phải cân nhắc vấn đề an toàn.

Những sự kiện tà ma ở huyện Thanh Sơn đều phát sinh một cách ngẫu nhiên.

Giống như lật bài vậy, lật trúng người nào thì người đó đen.

Phụ cận Tả gia thì không thể đi được rồi, Giới Giáp cũng không đáng tin cậy, nửa đêm mà lão ta còn phải đi ra ngoài nhận đơn giết người.

Đều đã loạn như vậy rồi mà chuyện làm ăn của sát thủ lại còn tốt như vậy, cái xã hội quỷ quái gì thế này.

Thuê Giới Giáp bảo hộ? Quá đắt.

Sau khi suy xét hai ngày, Trần Mộc liền đem mục tiêu định ở ngoài thành Thanh Phong quán.

Giới Giáp đã xác nhận là Thanh Phong quán có thủ đoạn đối phó với âm hồn quái. Trước mắt thì đây chính là nơi an toàn nhất ở huyện Thanh Sơn.

Mặc dù vì lý do tiền thân mà hắn hơi quan ngại Thanh Phong quán. Nhưng so sánh với những nhân tố không xác định trong nội thành thì Thanh Phong quán là nơi an toàn nhất.

“Đừng tới quá gần Thanh Phong quán là được.

Hắn tính tiếp tục giữ sách lược trước mắt, sống lân cận, ké trừ tà quang hoàn.

…..

Năm ngày sau, cơ thể của Trần Mộc đang hết sưng.

Thương thế trong cơ thể vẫn như cũ nhưng đã không ảnh hưởng đến hành động.

Hắn sắp xếp hành trang đơn giản liền chạy tới Tiểu Đông Sơn dò xét tình huống.

Mọi chuyện còn đơn giản hơn trong tưởng tượng của Trần Mộc.

Thanh Phong quán chiêu mộ lao công tu kiến tế đàn.

Mấy ngàn công nhân muốn ăn uống ngủ nghỉ ở, phải dựng lều, dựng trướng bồng, xây nhà gỗ, mấy ngàn người tự phát xây dựng một khu lều tập thể ở dưới chân núi Đông Sơn.

Có thương nhân khôn khéo còn ở chỗ này tổ chức một hội nghị nhỏ.

Trần Mộc mặc quần áo vải xám, đội mũ vành rộng, trang điểm khuôn mặt.

Ông lão đánh cá lại xuất hiện.

Hắn định tìm người xây một căn nhà gỗ ở biên giới của khu tập thể và sát ngay con đường dẫn lên Thanh Phong quán.

Vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Thanh Phong quán trên núi.

Nhảy lên trên nóc nhà cũng có thể quan sát toàn bộ khu tập thể.

Nhà gỗ được xây rất nhanh, ở đây có đủ loại công tượng quen tay hay việc.

Ba người, sáng sớm khởi công, buổi tối thì mỗi người cầm 100 đồng tiền vui mừng hớn hở rời đi.

Đêm đó Trần Mộc đã vào ở trong căn nhà còn đang tản ra mùi gỗ bị ẩm.

Vật liệu gỗ thì cũng là hàng mới, rất dễ hư thối chiêu trùng.

Nhưng Trần Mộc cũng không dự định cư trú lâu dài.

Phòng ở đã phù hợp yêu cầu của hắn.

......

Sau đó mấy ngày, Trần Mộc đều đang bận chuẩn bị vật tư sinh hoạt.

Nồi chén bát đũa là ắt không thể thiếu, dầu muối tương dấm cũng vậy.

Hắn từ trong tầng hầm của căn nhà cũ số hai khiêng hai bao lúa mì trắng tới đây, mỗi bao hơn trăm cân, là số lương thực dự trữ cuối cùng ở tầng hầm.

"Thật sự phải rời khỏi huyện Thanh Sơn sao?"

Giá cả lương thực ở huyện Thanh Sơn cũng càng ngày càng thái quá, bây giờ một bao lúa mì trắng mà cần đến hai lượng bạc rưỡi.

Hắn đành phải mua thêm hai cái chum đựng nước để bắt cá bỏ vào nuôi, từ từ ăn.

Trần Mộc liền đóng cửa từ chối tiếp khách, trạch tại trong nhà gỗ chậm rãi dưỡng thương.

.....

"Y thư mà ngươi muốn." Giới Giáp một tay vắt chéo sau lưng, một tay nhấc cái bao tải này, thả bịch một tiếng xuống trước mặt Trần Mộc.

Dưới bóng cây, Trần Mộc nằm trên một cái ghế trúc đang lung lay đọc sách.

“Cảm tạ.” Trần Mộc ngồi dậy, lấy tay mò vào trong túi tùy ý tìm kiếm.

Trang sách màu vàng ố tản ra mùi mực thối nhàn nhạt.

Đây là những quyển y thư mà hắn đã nhờ Giới Giáp mua dùm.

Dưỡng thương thì không có cách nào luyện công, vừa vặn có thời gian để cày chế dược thuật.

Phát hiện đa số y thư mình đều chưa từng xem qua, hắn hài lòng gật đầu rồi tiện tay ném cho Giới Giáp một cái túi tiền.

"Ngươi muốn phỏng chế Tam Dương Lục Quân Hoàn?" Giới Giáp ước lượng cái túi rồi nhét vào ống tay áo.

“Không tin à.” Trần Mộc không có che giấu.

Giới Giáp chân thành nói: “Ta tin.”

Lần này ngược lại đến phiên Trần Mộc ngơ ngác.

Ngay cả ta đều không có lòng tin, tại sao ngươi lại tin?

"Cần dược liệu gì không? Ta có đường dây hết." Giới Giáp nghiêm nghị nói.

Trần Mộc: “......”

Mẹ khiếp, lão già này có một đôi mắt có thể phát hiện ra cơ hội làm ăn a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương