Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 42
Đối với tư duy kiếm tiền của Giới Giáp thì Trần Mộc vẫn luôn rất bội phục.
Nhưng mà ngươi cũng không thể bắt lấy một con dê là ta a. Nếu mà xén trúng da thì làm sao?
“Muốn không?” Giới Giáp vẫn cứ híp mắt, mặt không biểu tình, chậm rãi nói.
“Muốn.” Trần Mộc cắn răng nói.
Hắn muốn cày độ thuần thục của chế dược thuật thì không thể thiếu được dược liệu.
Huyện Thanh Sơn vật tư khan hiếm, chỉ cần hơi khan hiếm là không dễ mua được.
“Qua mấy ngày nữa, sau khi ta sắp xếp lại danh sách rồi mới mua.” Trần Mộc muốn xem xong những y thư này trước, cày đến không thể cày được nữa rồi mới động thủ.
......
Ban đêm, ăn xong cơm tối, rửa mặt xong xuôi.
Trần Mộc mặc một bộ áo bào rộng rãi ngồi trước bàn gỗ.
Điểm đèn, đem những quyển y thư mà Giới Giáp đưa tới bày ở dưới góc bàn.
Số lượng sách không thiếu, cao chừng một cánh tay, khoảng ba chồng.
Nếu như không phải trong đó có quá nhiều quyển bị trùng thì sách trong cái túi nhỏ này sẽ càng nhiều hơn.
Tâm niệm khẽ động, điều ra tường xám, nhìn xem cột chế dược thuật.
Chế dược thuật: 4852/10000/ nhị giai;
Trần Mộc đã sớm có kế hoạch để cày độ thuần thục của chế dược thuật.
Ba chồng sách trước mặt chính là những công cụ tốt nhất.
Trần Mộc lấy ra quyển có tên là 《 Bản Thảo Bị Dược 》rồi tập trung tinh thần đọc sách.
Lúc đọc sách sẽ có những sợi cảm ngộ giống như tia nước nhỏ tràn vào trong đầu.
Ở trong mắt Trần Mộc, những thuật ngữ mà người thường khó có thể lý giải được lại vô cùng dễ hiểu.
Độ thuần thục cũng nhanh chóng được đề thăng.
Nửa canh giờ qua đi, quyển y thư dày bằng một ngón tay đã được xem xong 1/3.
Điều ra độ thuần thục.
Chế dược thuật đã từ 4852 biến thành 4873, tăng thêm 21 điểm độ thuần thục.
“Không sai, tiếp tục.”
........
Một canh giờ sau, Trần Mộc đã xem xong trang cuối cùng của cuốn sách.
Độ thuần thục đã tăng lên tới 4913.
Không chỉ có số liệu đề thăng, khi hắn nhắm mắt lại hồi tưởng thì nội dung trong quyển y thư vừa xem cũng được hiện lên trong đầu, giống như là đã bị chụp ảnh vậy.
Thậm chí trong đầu còn có thêm một chút tin tức về hoàn cảnh sinh trưởng của một vài loại dược liệu.
“Không hổ danh bản hack.”
Kiếp trước nếu như có được bản hack này thì cái gì học bá học thần đều phải đứng sang một bên.
Trần Mộc đứng dậy duỗi người một cái rồi chuẩn đi ngủ.
Bên ngoài cửa sổ trời tối người yên, chỉ có chỗ của hắn vẫn còn đang sáng đèn.
Buổi tối ở dị giới không có hoạt động giải trí nào cả. Ở đây cũng chỉ toàn là người lao động, ban ngày khai sơn đục đá, khi trời vừa tối liền mệt đến độ nằm ngáy o o.
Trần Mộc thổi tắt đèn dầu chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Nhưng mà lúc quay người lại, không khỏi liếc mắt nhìn xuyên qua bên ngoài.
Dưới ánh trăng sáng rọi, có một bóng đen ở trên sơn đạo lóe lên một cái rồi biến mất.
“Mà thôi, không cần phải xen vào việc của người khác.”
Hắn cũng không có hứng thú đuổi theo xem thử.
Mục tiêu hàng đầu hiện giờ của hắn chính là dưỡng thương.
Thương lành liền chạy, mặc kệ trong Thanh Phong quán có bí mật gì cũng không liên quan gì đến hắn.
.....
Căn nhà của Trần Mộc nằm dưới chân một ngọn đồi phía tây của Tiểu Đông Sơn, nằm bên ngoài biên giới của khu tập thể, ở gần khu rừng.
Hắn thâm cư không đi ra ngoài, cơ hồ là không hề gặp mặt với những người đang cư trú ở khu tập thể.
Trần Mộc cũng thích sự yên tĩnh như vậy, mỗi ngày đều trạch ở trong nhà gỗ dưỡng thương, đọc sách cày độ thuần thục một cách không kiềm chế.
Kinh nghiệm của chế dược thuật tăng vọt lên.
Nửa tháng sau, lúc chạng vạng tối, Trần Mộc nằm trên ghế trúc, tay trái cầm quyển 《 Lôi Công bào chế dược tính giải 》chăm chú đọc, tay phải vô thức sờ lấy một viên đá cuội lớn bằng củ lạc.
Buông quyển sách xuống, Trần Mộc điều ra tường xám.
Chế dược thuật: 7726/10000/ nhị giai;
Hắn lấy ra một cái bình sứ lớn bằng quả trứng vịt, đổ một hạt Tam Dương Lục Quân Hoàn ra rồi đặt lên chóp mũi cẩn thận phân biệt mùi thuốc.
“Mười sáu loại, còn không phải toàn bộ.”
Ngửi mùi, nếm vị, Kiểm tra thành phần với các loại thuốc khác sau khi tách ra sử dụng.
Mỗi ngày hắn đều sẽ dùng chế dược thuật để phân biệt thành phần của Tam Dương Lục Quân Hoàn.
“Phải tiếp tục cày độ thuần thục thôi.”
Trần Mộc bất đắc dĩ buông quyển sách trên tay xuống, đây là quyển y thư cuối cùng mà hắn có trong tay.
Huyện Thanh Sơn là một tòa thành nhỏ nằm sát biên giới, nội tình có hạn nên rất khó để tìm được sách mới.
“Vẫn là phải động thủ thực hành a.” Ngoài trừ đọc sách thì việc động thủ chế dược cũng có thể đề cao độ thuần thục: “Tiền này không thể bớt được.”
Trần Mộc hơi do dự, phát minh nghiên cứu giống như một cái động không đáy, bao nhiêu kinh phí cũng nuốt hết.
“Đừng có thâm hụt tiền là được.”
Trần Mộc lại suy nghĩ thêm một chút về Tam Dương Lục Quân Hoàn, cảm thấy cũng chỉ kém khoảng 2 3 vị thuốc nữa thôi.
“Cày chế dược thuật đến tam giai trước đã, không được thì thôi.” Trần Mộc lập cho mình một mục tiêu nhỏ.
Có độ thuần thục nơi tay, không thử một chút hắn không cam tâm.
Lúc hắn đang suy nghĩ phải cầm loại dược liệu ra tập luyện thì có một bóng xám trong rừng lóe lên.
Cổ tay Trần Mộc rung lên.
Ô.
Phốc.
Đá cuội xé rách không khí, nhanh như chớp lao thẳng vào cái bóng xám.
Trần Mộc hiếu kỳ qua xem thì thấy một con thỏ màu xám có bộ lông bóng loáng đã bị đập bể đầu.
“Niềm vui ngoài ý muốn a, thêm đồ ăn, thêm đồ ăn.”
Ở dưới chân núi thì không thể thiếu thịt rừng được.
Trần Mộc đã đi qua khu chợ ở khu tập thể mấy lần rồi, lần nào cũng thấy có người bày bán các loại thịt rừng như thỏ rừng gà rừng vv.....
Có lần còn thấy có người đang bán nửa con heo rừng, chất thịt màu đỏ tươi nhìn có vẻ hơi đáng sợ.
.....
Hắn xách theo thỏ rừng đi đến một nơi cách căn nhà gỗ không xa, ở đó có một dòng suối.
Cây cỏ ven đường rất tươi tốt, trước đó hắn chỉ thấy cỏ dại, nhưng giờ lại có thể phân biệt được rồi, có không ít cây có thể dùng làm thuốc.
Dọn dẹp sạch sẽ, đào một cái hố rồi chất một vòng tròn đá, dựng hai cọc gỗ tạo thành một cái giá nướng đơn giản.
Tìm ra loại than dùng để nấu thuốc rồi nhóm lửa.
Trần Mộc chuẩn bị nướng con thỏ to mọng này.
“Đáng tiếc là không có tương ớt.” Chỉ nghĩ như vậy thôi liền lập tức có một đống tin tức về các thảo dược tràn vào trong đầu hắn.
“Cái này cũng được?” Trần Mộc kinh ngạc.
Hơi hơi suy nghĩ thì trong đầu liền có thêm một phương pháp ướp thịt nướng.
Có rất nhiều nguyên liệu liền sinh trưởng ở ở vùng rừng núi cách đó không xa, có thể nói là nhập gia tùy tục.
“Cái này không được, đắng.”
“Cái này cũng không tốt, ăn ngon nhưng ăn nhiều sẽ tiêu chảy.”
“Cái này cũng không tệ, khử mùi tanh, kích phát thèm ăn, còn có thể tăng cường sự chuyển động và tốc độ hấp thu của dạ dày.
“Lại điều chỉnh thêm một chút, ừm, không sai, bổ sung một chút nguyên tố vi lượng.....”
Vì đang dưỡng thương nên trong phòng của hắn cũng không thiếu dược liệu. Lại đi dạo một vòng xunh quanh vùng núi này liền thu thập được không ít thực vật, không bao lâu liền làm ra những tài liệu dùng để nướng thịt.
.....
“Làm thôi.”
Rải phấn liệu lên, kèm theo những tiếng xèo xèo vang lên là mùi hương nồng đậm đang khuếch tán ra ngoài.
Còn chưa chín liền có một bóng người xuất hiện trước nhà gỗ.
Trần Mộc không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Giới Giáp đang nhìn chằm chằm vào thịt thỏ nướng.
Ngày thứ hai mà hắn chuyển đến đây thì Giới Giáp đã qua ăn ké cơm tối rồi.
Nếu như không phải nơi này quá xa thì lão muốn ké luôn ba bữa cơm.
Lão già keo kiệt.
“Thơm không.” Trần Mộc cầm lấy một cái đùi thỏ rồi từ từ nhấm nháp.
Bình thường Giới Giáp ăn cơm rất chậm, lộ ra vẻ ưu nha, nhưng hôm nay lại nhanh thêm ba phần.
Trần Mộc cũng hơi ngoài ý muốn.
Chế dược thuật và trù nghệ còn có thể tăng lên theo phản ứng hóa học a.
“Có thể làm một ít dược thiện.” Trần Mộc theo bản năng nhìn về phía tường xám.
Ngoài ý muốn phát hiện độ thuần thục của chế dược thuật lại nhiều thêm 10 điểm.
“Đây mới thật sự là niềm vui ngoài ý muốn a.”
Chỉ suy nghĩ một phương pháp ướp thịt nướng mà cũng tăng thêm độ thuần thục.
Lúc trước hắn còn đang nghĩ sẽ chọn phương thuốc nào để tập luyện, giờ thì có rồi.
Dược liệu khử mùi tanh, phối phương của dược thiện, chất bảo quản cho thịt khô và mứt, có rất nhiều phương thuốc để hắn luyện tập, hơn nữa còn không cần những loại dược liệu trân quý nữa.
Trần Mộc cười tủm tỉm nhìn xem Giới Giáp.
Lần này không cần lão già này đi mua dược liệu dùm rồi nhỉ.
Muốn lừa tiền của ta?
Cứ ở đó mà chờ đi, ha ha.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook