Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 31
"Phải đi tìm người hỏi một chút mới được."
Mạng lưới quan hệ của Trần Mộc rất nhỏ hẹp, muốn nghe ngóng tin tức bí mật thì hắn chỉ nghĩ đến Giới Giáp.
Lão già này là một đại sát thủ, sau lưng có một tổ chức thần bí, tin tức tình báo linh thông nhất.
......
Chợ phía tây, Trần Mộc quen thuộc bước vào Thiên Nhất Trai.
Vừa đi vào thì không khỏi giật mình, sau đó lùi lại nhìn một chút bảng hiệu, Thiên Nhất Trai, không sai a.
Bây giờ trong tiệm đã không có quan tài, cũng không có đồ cổ. Trong đỉnh của căn nhà có ba sợi dây thừng, trên dây thừng treo đầy phù bình an hình tam giác.
Bên trái có bốn năm cái kệ, trên đó có gương đồng rỉ sét, kiếm gỗ có vết giống như lôi điện, một tòa bảo tháp có cái chuông lục lạc nhỏ tinh xảo.......
Vật nào vật nấy đều là dùng để trấn trạch, trừ tà.
Trong thành vừa có tà ma tác quái thì lão ta lập tức bắt đầu bán pháp khí trừ tà rồi?
Trần Mộc bình tĩnh liếc nhìn Giới Giáp đang ở phía sau quầy.
"Sao mình không hề cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào nhỉ."
"Chuyện gì?" Giới Giáp thản nhiên nói.
Trần Mộc nhìn trái nhìn phải một hồi rồi tiến đến quầy hàng nhỏ giọng nói: "Tà ma đang tác quái trong thành là gì vậy?"
Trong mắt của Giới Giáp từ từ chuyển động liếc qua Trần Mộc, chợt lóe lên vẻ ngoài ý muốn.
Sau đó lại khôi phục dáng vẻ không thèm quan tâm, ngón trỏ tay phải chỉ lên không trung.
Trần Mộc nhìn theo hướng ngón tay mà lão ta chỉ thì thấy được những tầm phù bình an đang treo bồng bềnh trên không.
Trần Mộc không hiểu ra sao.
Giới Giáp cũng không nói chuyện, con mắt của lão ta lại tiếp tục chuyển động liếc sang ống tay áo trái của Trần Mộc một cái.
"Tại sao lần nào ngươi cũng có thể phát hiện ra nơi mà ta đang giấu túi tiền vậy hả?"
Trần Mộc minh bạch.
"Để cho ta mua đồ chứ gì? Được."
Trần Mộc nghiến răng nghiến lợi đưa tay cầm lấy hai tấm phù bình an rồi nói: "Có thể nói được chưa?"
"Năm lượng." Giới Giáp xòe bàn tay phải ra rồi đưa đến trước mặt Trần Mộc, thản nhiên nói.
Trần Mộc: "....." Chỉ biết tiền.
Nhưng hắn cũng chỉ đành ngoan ngoãn đưa tiền.
Ai kêu người ta lũng đoạn tin tức chứ.
Giới Giáp lật bàn tay phải lại, năm lượng bạc biến mất không thấy nữa.
"Huyện nha ở huyện Thanh Sơn có Trừ Tà Kính, vô sự." Giới Giáp bình tĩnh nói.
Gánh nặng trong lòng Trần Mộc lập tức được giải khai.
Trừ Tà Kính? Trong huyện nhà còn có loại bảo bối này sao?
Rồi lại chợt có nghi hoặc: "Không đúng a, gần đây trong nội thành cũng có tà ma đang tác quái, cũng chết không ít người rồi."
"Luôn có cá lọt lưới." Giới Giáp thản nhiên nói.
"Vậy nếu như ta gặp được thì phải làm sao xử lý?"
Giới Giáp lườm Trần Mộc một mắt rồi nói: "Nhận thua."
Trần Mộc lập tức buồn bực.
"Vậy cái thứ tà ma này rốt cuộc là thứ gì?" Trần Mộc bực bội hỏi: "Có biện pháp nào khắc chế chúng không?"
Tà ma tồn tại cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Toàn bộ Đại Lương đều biết rằng tà ma đã tồn tại không biết bao nhiêu trăm năm rồi nên chắc chắn sẽ có phương pháp đối phó.
Giới Giáp nhìn chăm chú vào ống tay áo trái của Trần Mộc.
Trần Mộc: "......"
........
Phường Bình An, trạch viện số 3 phía tây.
Trần Mộc đang tự lẩm bẩm trong căn phòng tối đen như mực.
"Âm hồn...."
Giới Giáp nói cho hắn biết đa số tà ma là do âm hồn quấy phá.
Loại quái vật này vô hình nhưng hữu chât, người bình thường không thể nhìn thấy nó, trừ phi bọn nó muốn bị người khác nhìn thấy.
Âm hồn am hiểu nhất chính là biến hóa thành đủ loại sự vật kinh khủng, hù cho người ta bị rối loạn tinh thần. Sau đó thừa cơ mà vào, hấp hồn đoạt phách.
Trong truyền thuyết dân gian có đủ loại yêu ma quỷ quái, đa số bọn chúng đều là do ta ma huyễn hóa mà thành.
Người bình thường gặp phải thì sẽ thập tử vô sinh.
Cũng may là không phải không có cách đối phó âm hồn.
Cách đầu tiên là phải có một món trừ tà pháp khí, giống như Trừ Tà Kính ở trong huyện nha.
Tiếc là hắn không có.
Đến nỗi những món mà Giới Giáp bán .... Không đề cập tới cũng được.
Cách thứ hai chính là Luyện Hình Thuật đại thành.
Luyện Hình Thuật đại thành sẽ có chỗ diệu dụng không thể tưởng tượng nổi, có thể có một hai phần năng lực đối kháng tà ma.
Nhưng hắn chỉ mới Dịch Cốt a.
Cách thứ ba là tu luyện một môn võ công đặc thù.
Một vài môn võ công đặc thù có tác dụng khắc chế âm hồn.
Nhưng dù tìm trong cả cái huyện Thanh Sơn này cũng chưa chắc tìm được một môn.
"Tại sao Giới Giáp lại bình tĩnh như vậy, lẽ nào lão ta không sợ âm hồn quái?"
Bảo vật? Công pháp? Hay là Luyện Hình Thuật đại thành?
.......
Ngày thứ hai.
Hiếm thấy Trần Mộc không luyện công.
Sau khi ăn xong điểm tâm hắn liền chạy tới Bát Phương lâu để nghe ngóng tin tức.
Nghe nói tối hôm qua ở ngõ Cổ La bên thành nam có người chết, bị móc cả hai mắt, hai chân thì xoay giống như là bánh quai chèo, nhìn vô cùng thê thảm.
Bộ khoái trong nha môn đã chặn hết toàn bộ đường ra vào hẻm Cổ La rồi.
Trần Mộc nghe vậy liền hoảng sợ.
Buổi chiều hắn liền chạy tới Thiên Nhất Trai hỏi kế.
Lão già này cũng chỉ toàn muốn tiền và cũng chỉ nhận tiền.
Nếu như lão ta có môn công pháp đặc thù thì nói không chừng mình có thể mua một phần.
"Phó thác cho ông trời đi." Giới Giáp thản nhiên nói.
Trần Mộc lập tức tuyệt vọng.
Cái cảm giác sinh mạng không nằm trong tay mình quả thật là rất khó tiếp nhận.
Hắn nghĩ đến khi mình về nhà lúc khuya, dưới giường ngủ đột nhiên có một con âm hồn quái đang núp liền cảm thấy lông tơ dựng đứng.
"Thật sự không còn biện pháp nào khác sao?" Trần Mộc chưa từ bỏ ý định.
Giới Giáp không thèm để ý hắn.
"Lần trước ta nhìn thấy trong quỷ thị có người bán phù trừ ta, nghe nói là do đạo sĩ trong Thanh Phong quán vẽ." Trần Mộc dò hỏi.
"Thật sao? Bớt cho ngươi 10%." Giới Giáp nói.
Trần Mộc: "....." Hóa ra cái đó cũng là do lão già này bán.
"Hiệu nghiệm không?" Trần Mộc hỏi với vẻ mặt mong chờ.
"Dù sao cũng không có người đến trả hàng." Giới Giáp bình tĩnh nói.
Trần Mộc: "......" Tại sao mình lại cảm thấy lời này hơi sai sai vậy nhỉ?
Có tác dụng thì đúng là không có người trả hàng rồi.
Nếu không có tác dụng.....
Vậy thì còn có thể tới cmn đây để trả hàng sao?
Trần Mộc trở về nhà với vẻ mặt sa sút tinh thần.
"Ta chỉ là một lê dân bách tính bình thường, dù có không cam tâm cũng không có biện pháp nào."
"Huyện Thanh Sơn lớn như vậy, có lẽ mình sẽ không thể gặp phải tà ma một cách trùng hợp như vậy đâu?" Trần Mộc tự mình an ủi.
"Thôi thôi, vẫn là tận lực không ra khỏi cửa a."
"Chỗ nhiều người thì không chen vào, chỗ ít người thì không đi, chỗ nào có tà ma đang tác quái thì càng phải tránh xa."
"Haizz, phó thác cho ông trời a....."
....
Chợ phía tây, Thiên Nhất Trai.
Sáng sớm, Giới Giáp liền tới mở cửa.
Lão ta lau dọn sạch sẽ cửa hàng như thường lệ, sau đó liền thẳng lưng ngồi ở sau quầy.
Mấy ngày nay trong nội thành bị tà ma làm cho sôi sục hẳn lên. Mấy món đồ trừ tà ở chỗ của lão cũng ăn nên làm ra.
Còn về phần có tác dụng hay không thì chỉ khi nào gặp phải tà ma mới biết được.
Từ lúc mở cửa cho tới trưa, liên tục có mấy đợt khách vào mua sắm.
Còn có một vị phú hộ ở chỗ của lão ta thỉnh một tòa Linh Lung Bảo Tháp.
Ước chừng kiếm lời hơn 66 lượng bạch ngân.
Vui đến nổi mí mắt của lão ta cũng không khỏi nhấc lên một phần.
Giữa trưa, lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm thì đột nhiên có một mùi thơm mê người chui vào mũi.
Miệng của lão không kìm được bắt đầu ứa nước bọt.
Loại mùi hương này cũng chỉ có lúc năm mới trong Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ở Kinh Đô của Đại Lương mới có thể ngửi được cái hương thơm mỹ vị này.
Xung quanh đây không có tửu lâu hoặc là tiệm ăn nào cả. Là nhà ai đang nấu cơm vậy? Thế mà có được tay nghề cơ này. Lão lắc lắc đầu chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên trong lòng khẽ động, hình như mình đã từng ngửi qua cái mùi thơm này rồi thì phải?
Lão ta ra khỏi Thiên Nhất Trai rồi đi theo mùi hương này, vòng qua một con phố đi vào khu dân cư ở sau lưng Thiên Nhất Trai.
Vừa đi lão vừa ngửi, vừa ngửi thì cảm giác quen thuộc kia lại trỗi dậy.
Không biết tại sao, trong đầu lão đột nhiên hiện lên một bóng người quen thuộc.
Rồi lại nhìn tòa trạch viện trước mắt này, vậy mà kề sát tường sau của Thiên Nhất Trai.
Giới Giáp nhảy thẳng vào trong trạch viện.
Lúc ngẩng đầu liền thấy một bóng người buộc tạp dề quen thuộc đang bưng một đĩa thức ăn.
Trần Mộc: "....."
"Thật là khéo, nếu không thì ngồi xuống ăn một miếng đi?"
Giới Giáp: "......"
Câu này cũng hơi quen quen.
"Ngươi không nên hiểu lầm, lần này ta thật sự không có thêm gia vị vào trong thức ăn." Trần Mộc thành khẩn nói.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Giới Giáp trầm mặt hỏi.
Trần Mộc nghiêm túc giải thích: "Ta tìm người xem qua rồi, đây là một khối phong thủy bảo địa, ở tại chỗ này có thể tiêu tai giải nạn, kéo dài tuổi thọ."
Giới Giáp im lặng nhìn xem Trần Mộc.
Người liền không thể bịa ra cái lý do nào đáng tin cậy một chút sao?
"Ngươi không phải là muốn đem ta ra để chấn nhiếp âm hồn đó chứ?" Giới Giáp nghĩ lại những hành động trong hai ngày này của đối phương, con mắt lập tức mở to.
Đoán ra ta không sợ âm hồn, cho nên người liền trực tiếp dời tới ở bên cạnh ta luôn?
Coi ta là gì? Trấn trạch thạch sao?
"Giới lão, nói thật, ngươi đã hiểu lầm ta quá sâu rồi." Trần Mộc thở dài, vẻ mặt đắc dĩ nói.
Khuôn mặt của Giới Giáp lập tức tối sầm lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook