Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 20
Mặt trời đã lặn về phía tây, những đám mây ở phía xa giống như đang bị thiêu cháy.
Trong viện có cơn gió mát thổi tới.
Trần Mộc ở trong phòng ngồi trước bàn vuông nhìn về phía chân trời đang tối dần, kẹp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào mồm nhai.
Hương vị tinh tế đậm đà, vị mặn được cân bằng rất tốt làm cho Trần Mộc không nhịn được khẽ gật đầu.
Trù nghệ hiện giờ cũng chỉ có nhất giai mà thôi.
Kiếp trước đã nói là không thể cô phụ mỹ thực mà, nhưng đại đa số người ăn cơm chỉ vì nhét đầy cái bao tử.
Công việc bận rộn chiếm quá nhiều thời gian và tinh lực, cuộc sống vội vàng làm cho con người ta không rảnh mà để ý những chuyện này.
“Sau này phải chăm chỉ cày độ thuần thục của trù nghệ mới được.”
Cũng đã xuyên không rồi thì tốn một chút thời gian để xử lý mỹ thực cũng chả sao.
Có Diệu Họa Phường hỗ trợ tìm khách hàng nên hắn cũng chả lo lắng về thu nhập.
Chờ lát nữa tìm Ngân Ngoa hỗ trợ mua dùm một nhóm dược liệu thì những cản trở của việc luyện võ cũng biến mất.
Rồi hắn lại nghĩ về khoảng thời gian khổ cực của tiền thân, sau đó lại nghĩ về thời gian hiện giờ. Trần Mộc thích ý kẹp một miếng rau trộn lên từ từ thưởng thức.
Khi hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng đen đang vô thanh vô tức từ trên tường nhảy xuống.
Ngân Ngoa?
Mình chỉ nói là không để cho người khác nhìn thấy thôi, chứ có phải kêu đối phương leo tường giống như tên trộm như vậy đâu?
Nhưng mà rất chuyên nghiệp.
Trần Mộc đang định đứng dậy nghênh đón, nhưng khi liếc nhìn đối phương.
Râu tóc bạc phơ, mắt híp, vẻ mặt không chút biểu tình nào…..
Đây không phải là lão già sát thủ ở Trần Gia Thôn sao?
Trần Mộc giống như đang bị bấm trúng cái nút tạm ngừng vậy, vừa đứng lên được một nửa thì toàn thân của hắn cứng ngắt, sững sờ tại chỗ.
Giới Giáp: “.....”
Duyên phận a.
“Khụ khụ, nếu ngài không chê thi mời ngồi ăn một miếng đi?” Trần Mộc từ từ ngồi xuống, ra vẻ buông lỏng nói.
“Ta sợ bị ngươi độc chết.” Giới Giáp cũng chả thèm giương mắt lên mà chỉ thản nhiên nói.
“Lão bá à, ta cảm thấy lão bá đã hiểu lầm ta quá rồi.” Trần Mộc ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Con mắt của Giới Giáp từ từ chuyển động, chăm chú nhìn xem ống tay áo của Trần Mộc.
Hiểu lầm? Rốt cuộc thì da mặt của tên này dày bao nhiêu mới có thể nói chuyện hạ độc người khác chỉ là một hiểu làm vậy?
“Tìm Ngân Ngoa làm gì?” Giới Giáp mặt không hề thay đổi nói.
Ngân Ngoa.
Lão già sát thủ này còn là Ngân Ngoa của kho hàng Tiết gia sao?
Một lão sát thủ mà còn chạy đi đưa đồ kiếm sống?
Ánh mắt Trần Mộc trở nên quái dị.
Hiện giờ cái nghề sát thủ này khó lăn lộn vậy sao?
“Ta muốn mua một chút dược liệu.” Không phải tới đây để giết mình là tốt.
“Danh sách.” Giới Giáp lời ít mà ý nhiều.
“Đây.” Trần Mộc vội vàng móc ra danh sách các dược liệu đã được chuẩn bị trước.
Trong danh sách ngoài những dược liệu thiết yếu của Hồng Chuẩn Luyện Thuật ra thì hắn còn thêm vào những dược liệu khác, chủ yếu là vì lẫn lộn.
“Tiền thuê bao nhiêu?” Trần Mộc hỏi.
“Mười….. Hai mươi lượng.” Giới Giáp bình tĩnh nói, vẻ mặt không hề thay đổi.
Trần Mộc: “.......”
Vừa rồi lão ta định nói 10 lượng đúng không?
Chuyện này rõ ràng là đang dọa dẫm a. Khinh người quá đáng.
Trần Mộc lòng đầy căm phẫn: “Tốt. Đây là tiền thuê, đây là một nửa tiền hàng, mời cầm lấy.”
“A…..” Con mắt của Giới Giáp chuyển động, liếc xéo Trần Mộc một cái, khóe miệng hơi hơi giương lên rồi cầm lấy ngân lượng trên bàn, đột nhiên bóng người lóe lên rồi biến mất không thấy nữa.
Trần Mộc nhìn chằm chằm vào bóng người biến mất của đối phương hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Mẹ nó! Ta chỉ là tìm một người chân chạy mà thôi, tại sao lại tìm tên sát thủ cho ta?
Bất quá dường như lão già này không có ý đồ giết mình.
Lão xuất hiện ở trước mặt mình không phải với thân phận sát thủ mà là với thân phận Ngân Ngoa của kho hàng Tiết gia.
Trong lòng Trần Mộc hơi buông lỏng một chút.
Hơn nữa lão ta là một sát thủ thì thân thủ chắc chắn là rất tốt, vừa nhìn cái tốc độ quỷ mị vừa nãy liền biết.
Mình đi tìm người mua thuốc không phải là vì sợ bị người khác biết được sao?
Bây giờ có vị sát thủ Ngân Ngoa này mua dùm rồi thì còn ai dám thăm dò hắn nữa?
Cho nên đây là niềm vui ngoài ý muốn sao?
“Chỉ là hơi mắc.”
Hai mươi lượng bạc, lão già này dám mở miệng thật.
Trái tim Trần Mộc đau đớn một hồi.
“Bỏ đi, coi như bỏ tiền mua sự bình an vậy.” Trần Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, bưng những món ăn bị hạ độc rắn lên rồi đào hố chôn vào trong góc tường.
“Manh động rồi, làm lãng phí một bàn thức ăn ngon.”
…….
Ngày 23 tháng 12 năm 638.
Đại Lương.
Tiết trời đổi lạnh.
Trần Mộc vẫn giống như cũ, rời giường từ lúc trời tờ mờ sáng.
Mặc thêm một cái áo khoác dày rồi đi ra mở cửa, một làn gió lạnh phả vào mặt. Hắn cảm thấy nhiệt độ hiện giờ giống như lúc cuối thu ở phương bắc của kiếp trước.
Hắn tới thế giới này đã hơn bảy tháng rồi, không có điện thoai máy tính, ngủ sớm và cũng dậy sớm.
Từ trong trạch viện phía tây nhảy sang trạch viện phía đông, Trần Mộc rửa mặt nấu cơm.
Nhóm lửa đun nước, vo lúa mạch, hái rau rồi đem đi rửa.
Trù nghệ của hắn đã tăng lên nên việc nấu cơm trở nên thuận buồm xuôi gió.
Lại cắt nát một chút rau củ quả, trộn chung với hạt cỏ mà hắn cố ý đi mua, sau đó đổ vào trong chuồng gà ở phía tây.
Nhìn xem 5 con gà mái đang giành ăn, Trần Mộc không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hắn đã nuôi gà được hơn một tháng, những con gà này cũng cung cấp cho hắn không ít trứng gà.
……
Quay về trước bếp lò rồi châm thêm củi, nhìn xem nồi lúa mạch còn phải đợi thêm một hồi mới chín, Trần Mộc liền cởi cái áo khoác có vẻ cồng kềnh kia xuống, nói: “Vừa vặn có thời gian đi hoạt động một chút.”
Trước tiên tốn vài phút để khởi động, sau đó bắt đầu chạy nhảy trong viện.
Lúc bắt đầu thì động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng càng lúc càng nhanh, rất nhanh thì tốc độ của hắn tăng lên tới trình độ chạy nước rút 100m.
Mỗi lần mũi chân sắp rơi xuống đất thì hắn đều có cảm giác giống như cơ thể sắp mất không chế bay nhào ra ngoài, cái này là do cường đại quán tính mà cực tốc mang lại.
Ngay lúc mà mũi chân chạm đất thì bắt thịt toàn thân hắn đột nhiên rung động, một lực mạnh mẽ từ mũi chân bắn ra.
Lúc thuận lúc nghịch, cái cơ thể sắp mất khống chế kia lại có thể dựa vào tâm ý mà tiếp tục gia tốc hoặc là ngừng lại, thậm chí là chuyển hướng lùi lại.
Đây chính là Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật, một Luyện Hình Thuật am hiểu chạy trốn và xê dịch.
Một khắc đồng hồ sau, trong viện có bóng người ngừng lại.
Trần Mộc hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, Luyện Hình thuật hô hấp pháp, vậy là đã dễ dàng hoàn thành một vòng tuần hoàn.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, toàn thân truyền đến một cảm giác vui vẻ thư sướng.
Tập thể dục sẽ kích thích não bộ sản xuất endorphin, làm cho người ta cảm thấy vui thích hơn.
Kiếp trước hắn đã từng nghe qua câu nói này, nhưng là một gã mập trạch nên hắn chưa bao giờ trải nghiệm.
Bây giờ thì hắn đã được trải nghiệm rồi, hơn nữa còn làm không biết mệt nữa.
Từ từ kéo giãn cơ thể, một cảm ngộ đột nhiên lóe lên trong đầu hắn.
Ngay sau đó, một dòng nước ấm từ khắp toàn thân tuôn ra.
Cơ bắp không tự chủ được chuyển động, giống như bên dưới lớp da có những con chuột nhỏ đang không ngừng du tẩu.
Toàn thân truyền đến cảm giác ngứa ngáy, một loại tổ chức đặc thù đang được tái tạo dưới da.
Thật lâu sau Trần Mộc mới lấy lại tinh thần.
Cảm nhận được dư vị trong đầu, Trần Mộc nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười: “Đột phá rồi?”
Viết: 1445/10000/ nhị giai;
Bức hoạ: 1353/10000/ nhị giai;
Ném mạnh: 3316/10000/ nhị giai;
Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật: 8/10000/ nhị giai;
Trù nghệ: 2642/10000/ nhất giai;
Vén ống tay áo bên trái lên rồi khẽ nhéo làn da.
Một cảm giác mềm dẻo truyền đến.
“Giống như đang được khoác thêm một bộ giáp da mỏng vậy.”
Vung vẩy nắm đấm một cách vô căn cứ lại vang những âm thanh xé gió vang dội.
“Lực lượng cũng mạnh hơn rồi.”
Mũi chân đạp đất rồi đột nhiên phát lực toàn thân, bóng người lập tức biến mất.
Bức tường màu vàng ở khoảng cách bảy tám mét đang phóng lớn rất nhanh.
Chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, bóng người gần như dán sát tường thì đột ngột ngừng lại.
Lại phát lực, hắn đã trở về chỗ cũ chỉ trong chớp mắt.
“Tốc độ, phản ứng cũng nhanh hơn rất nhiều. Ít nhất thì hiện giờ mình có thể chấp 2 mình của ngày hôm qua.”
“Lực phòng ngự, sức manh, tốc độ, phản ứng và toàn bộ tố chất cơ thể cũng đã được tăng lên.”
“Đây chính là Luyện Hình Thuật a.”
Bây giờ nghĩ lại lúc lần đầu tiên gặp Lục bộ đầu một bước xa 5-6m liền lập tức cảm thấy không còn là chuyện xa vời nữa.
“Không phải chỉ là độ thuần thục thôi sao?”
Nghĩ nghĩ, Trần Mộc khom lưng nhặt lên một cục đá.
Vèo.
Phốc.
Một cái lỗ cỡ ngón trỏ xuất hiện trên vách tường.
Xuyên qua cái lỗ tròn này thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài đường lớn.
“Còn tiện thể tăng thêm uy lực của Phi Hoàng Thạch.”
“Hảo.”
Lúc này, một mùi thơm bay vào mũi, lúa mạch đã chín rồi.
“Luyện Hình Thuật đột phá nhị giai, thành tựu Dịch Cân, nói gì cũng phải khao chính mình một bữa.”
“Thịt heo chiên, rau trộn, lại thêm một món thịt khô, đủ ăn rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook