Phường Bình An.

Trần Mộc leo tường nhảy vào khu trạch viện phía tây.

Đổi đi bộ quần áo đen và cái mặt nạ.

Ngồi trước bàn tứ phương từ từ uống một bát nước sôi để nguội.

“May mắn, may mắn a….” Đêm nay hắn suýt chút nữa là giết người rồi.

“Đều do cái xã hội tràn đầy ác ý này.” Trần Mộc căm hận nghĩ.

Dù gì kiếp trước hắn cũng chỉ là một tên phế trạch không biết giao tiếp, bây giờ lại dám hạ độc giết người.

“Ta chỉ muốn thành thật sinh hoạt, an ổn luyện võ mà thôi.” Trần Mộc cảm thấy ủy khuất nghĩ thầm.

“Vẫn là phải làm việc điệu thấp a, mọi chuyện đều phải để lại một chút thủ đoạn.”

Chỉ là một cái kỹ năng hội họa nhị giai thôi mà đã có ác ý kéo đến không ngừng rồi.

Nếu như lộ ra việc mình nhanh chóng học được Luyện Hình Thuật thì sẽ không biết là còn dẫn tới tai họa gì nữa.

“Nhất định không thể để cho người khác phát hiện ra mình đang luyện võ.” Trần Mộc ngày cần chú ý cẩn thận hơn.

……

Nửa tháng sau.

Phường Bình An, Trần gia.

Một dĩa rau trộn rau xanh, một bát giò pha lê, một phần cơm lúa mì trắng. Đây chính là cơm trưa của Trần Mộc.

Kẹp một miếng giò rồi chậm rãi nhấm nuốt. Trần Mộc lộ ra một nụ cười hài lòng.

“Vui mừng ngoài ý muốn.”

Cách đây không lâu, Trần Mộc phát hiện trên tường xám có thêm một cái kỹ năng mới —---- Trù nghệ.

Lên bảng cũng chưa được bao lâu nên hắn cũng không cảm thấy có biến hóa gì.

Trước đó khi ăn thịt hắn đều chỉ lấy nước sạch rồi luột qua thôi.

Ăn thì được nhưng chả có hương vị gì, dù có thì cũng chỉ là vị mặn.

Bây giờ mới cảm nhận được cái gì gọi là mỹ vị.

Có năng lực này rồi nên Trần Mộc sẽ không bạc đãi bản thân nữa.

Lấy ra những thực đơn mà kiếp trước hắn từng nghe qua rồi bắt đầu nấu thử.

Giò pha lê chính là tác phẩm thử nghiệm lần này.

“Sau này có lộc ăn rồi.”

…….

Sau bữa ăn, hắn thu dọn bát đĩa sạch sẽ rồi ngồi trước bàn tứ phương uống nước ô mai tiêu thực.

Hắn đã trở thành họa sĩ của Diệu Họa Phường được nửa tháng rồi.

Biến hóa rõ ràng nhất chính là nhuận bút phí của hắn đã tăng lên, trực tiếp tăng lên gấp bội, mỗi bức chân dung ít nhất là 20 lượng.

Nhưng số bức họa mà hắn phải vẽ lại giảm bớt.

Nửa tháng trước đó hắn thế nào cũng phải vẽ ba bốn bức tranh. Bây giờ cùng lắm là vẽ hai bức.

Nhưng khách hàng lại càng thêm truy phủng họa tác của hắn.

“Hunger marketing phiên bản cổ đại sao?”

Diệu Họa Phường quả thực là có năng lực, chả trách có thể chiếm cứ nửa giang sơn của ngành thư họa trong huyện Thanh Sơn này.

“Ngoài cái lao động nghĩa vụ ở huyện nha thì mỗi tháng mình có thể thu vào 80 - 100 lượng.”

Số tiền này đủ để chèo chống lượng tiêu hao hiện giờ của hắn.

Ăn no uống đủ, Trần Mộc đổi một bộ trường sam màu xám trắng.

Đây là phong cách thời trang tiêu chuẩn của những tên thư sinh nghèo, đi trên đường cũng không đáng chú ý.

Vì chuyện này mà hắn còn cố ý tốn thời gian ở huyện Thanh Sơn quan sát đại chúng.

“Ta cũng muốn mặc soái một chút a, đáng tiếc……”

Nếu như hắn dám bại lộ cái gia tài cẩm y ngọc thực cảu mình thì đêm đó sẽ có cường đạo trộm cướp tìm tới cửa.

Nhìn vào trong chậu nước chải chuốt xong xuôi, Trần Mộc liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Hôm nay hắn muốn đi vẽ một bức lệnh truy nã dùm cho nha dịch thư lại.

Trần Mộc cũng không vì đã gia nhập vào Diệu Họa Phường mà ngừng cái công việc nghĩa vụ này.

Mặc dù là giúp huyện nha vẽ lệnh truy nã thì hắn chả thu được đồng nào, nhưng lại có thể mang đến cho hắn một số chỗ tốt vô hình.

Ít nhất thì những gã lưu manh bình thường trên đường phố không dám tìm hắn gây sự một cách trắng trợn.

Thu nhập cao, không có người làm phiền, Trần Mộc rất hài lòng với cuộc sống trong nửa tháng này.

Muốn nói có gì bất mãn không thì chắc là có một cái, đại khái là tên tráng hán đang ở trước cửa ra vào kia.

Trần Mộc đẩy cửa ra, hai người đàn ông cao to lực lượng giống như môn thần đang trước cửa nhà hắn.

Đây là bảo tiêu mà Diệu Họa Phường an bài cho hắn.

Trần Mộc cũng không tốt cự tuyệt. Đây quả thật là đang đề cao sự an toàn của hắn.

Nhưng suốt ngày có hai người đi theo, có rất nhiều chuyện không tiện làm.

Ví dụ như tu luyện Luyện Hình Thuật, ví dụ như mua sắm bí dược.

“May là mình đã sớm dự trữ một nhóm dược liệu.”

Trước đó hắn đều cắm đầu vào việc tu luyện nên mua rất nhiều dược liệu. Bây giờ vẫn còn miễn cưỡng đủ dùng.

“Nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết.”

“Phải nghĩ biện pháp tránh khỏi hai người này để đi mua dược liệu mới được.” Trần Mộc âm thầm cân nhắc.

…..

Nửa tháng sau, Trần Mộc chạy vòng quanh sân như một tên điên, tốc độ của hắn có thể so sánh với tốc độ chạy nước rút 100m, nhưng lại không có tiếng bước chân chạm đất.

Một khắc đồng hồ sau, Trần Mộc dừng lại, hít sâu một hơi để bình phục lại hơi thở.

Viết: 1342/10000/ nhị giai;

Bức hoạ: 1079/10000/ nhị giai;

Ném mạnh: 2598/10000/ nhị giai;

Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật: 7231/10000/ nhất giai;

Trù nghệ: 1326/10000/ nhất giai;

Một tháng trôi qua, Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật đã tăng thêm 2000 độ thuần thục.

So với tháng trước thì thiếu hơn 800-900 điểm.

“Đây chính là tác hại của việc gia nhập Diệu Họa Phường.” Trần Mộc bất đắc dĩ nhìn về phía cửa ra vào.

Bên ngoài cửa có hai đực rựa lực lưỡng nên mỗi lần luyện công thì hắn đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Vì chuyện này mà hắn còn đặc biệt suy xét Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật để giảm phát ra âm thanh trong lúc chạy.

Hiện giờ có thể chạy một cách im lặng cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

Nhưng cuối cùng thì cũng không thể luyện một cách buông thả, việc này đúng là có ảnh hưởng đến tiến độ cày kinh nghiệm của hắn.

“Bí dược hết rồi, hiệu quả sau này cũng sẽ càng kém.”

Vì đề phòng bị người khác phát hiện nên Trần Mộc chỉ đành giảm tốc độ cày kinh nghiệm của mình lại.

Nhưng nếu như không có bí dược thì hiệu quả sẽ lập tức chia đôi, đây là chuyện mà hắn không thể nào tiếp nhận được.

“Nhất định phải nghĩ ra biện pháp mua sắm dược liệu mới được.”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

Trần Mộc đi ra mở cửa.

“Trần công tử, ngài muốn để những vật này ở đâu?” Một người đàn ông ngoài 40 tuổi, khuôn mặt đen thui đứng trước cửa nói.

Ông ta mặc một bộ quần áo có mảnh vá, hai bàn tay thô ráp và có vết chai, đây là một công nhân bốc vác thường làm những công việc nặng nhọc.

Vừa nói ông ta vừa nghiêng mình để lộ ra giỏ trúc lớn ở sau lưng, trong đó đựng hơn 10 cân thịt tươi.

“Lão Lý à, đi theo ta vào phòng đi.” Trần Mộc cười nói.

Người này làm chân chạy cho kho hàng Tiết thị ở khu chợ phía đông.

Sau khi cất kỹ thịt tươi thì Trần Mộc liền đưa cho ông ta 10 đồng tiền.

“Đa tạ công tử.” Lão Lý cười cười nhận lấy.

“Nghe nói là chân chạy trong kho hàng của các ngươi cũng có phân chia đẳng cấp phải không?” Trần Mộc hỏi.

“Đúng vậy, giống như ta chính là Thảo Hài, bên trên còn có Đồng Hài, Thiết Hài, cũng có Kim Ngoa và Ngân Ngoa. Trần công tử muốn…..” Lão Lý không hiểu nhìn xem Trần Mộc.

“Ta muốn thuê một vị Ngân Ngoa, quay về nói cho ông chủ của các ngươi biết đi. Để y sắp xếp người tới đây vào buổi tối.” Trần Mộc nói khẽ.

Hắn đã sớm nghe nói là Tiết thị là kho hàng áp tiêu chân chạy đứng top đầu trong việc vận chuyển hàng hóa.

Trong đó đẳng cấp cao nhất chính là Kim Ngoa, bảo mật cũng là tốt nhất. Thậm chí còn tham dự vào việc áp ngân thuế của huyện nha.

Nhưng Kim Ngoa chỉ phục vụ một đoàn, một lần xuất động hơn mười người.

Ngân Ngoa xếp thứ hai, tính bảo mật của không kém. Thuê một hay nhiều người cũng được cả.

Hắn dự định để cho kho hàng Tiết gia đi mua sắm bí dược Luyênj Hình Thuật dùm hắn.

“Hảo. Ngài cứ việc yên tâm.” Lão Lý lập tức đại hỉ.

Ông ta chỉ cần báo tin này cho ông chủ, một khi ký kết khế ước thì ông ta cũng có thêm một phần hoa hồng kếch xù.

“Xếp người tới vào buổi tối, ta không muốn có quá nhiều người biết được chuyện này.” Trần Mộc dặn dò.

“Vâng, ngài yên tâm.” Lão Lý vội vàng nhỏ giọng cam đoan.

Đưa tiễn lão Lý xong thì Trần Mộc đóng cửa sơ chế thịt.

“Có người mua dùm dược liệu rồi, mặc dù cũng không phải là hoàn toàn bí mật, nhưng ít nhất sẽ không cần mình phải tự mình ra mặt, chắc là có thể ngăn chặn ánh mắt của những người bên ngoài.” Trần Mộc không khỏi liếc nhìn đại môn.

Hắn cũng không muốn để cho Diệu Họa Phường biết được chuyện mình đang luyện võ.

“Còn có vị Lục bộ đầu kia nữa.”

Đối phương là địa đầu xà, nếu như mình đứng ra mua dược liệu thì không chừng có thể bị phát hiện.

Lục bộ đầu mà biết thì vị sư phụ Thịnh Hoành kia cũng sẽ biết.

Đối phương đã từng dùng Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật làm mồi nhử để kiếm tiền.

Trần Mộc chỉ đi một lần liền có thể tu luyện Luyện Hình Thuật đến cấp độ nhập môn, không chừng đối phương sẽ cảm thấy không cam tâm.

Không cam tâm liền sẽ ngáng chân hắn.

Trần Mộc tình nguyện dùng tiền để cho bớt phiền phức.

“Không có người biết chuyện mình luyện võ, vậy thì có thể dùng để làm con át chủ bài rồi.” Trần Mộc vui rạo rực nghĩ.

“Mình còn có thể dời thời gian luyện công sang buổi tối.”

Đến tối thì hai tên bảo tiêu kia sẽ rời đi, hắn liền có thể luyện công thỏa thích rồi.

“Như vây thì sẽ không có người biết mình đang tu luyện Luyện Hình Thuật.” Trần Mộc vui rạo rực nghĩ.

Đem thịt ba chỉ rửa sạch sẽ rồi cắt ra thành từng miếng, sau đó cho thêm muối và hương liệu vào rồi bắt đầu xoa nắn sao cho thịt thấm gia vị.

Tiếp đó là sử dụng kỹ năng vừa mới lĩnh ngộ được để nấu chín bảy phần, tiếp theo lại dùng dầu thực vật để rán.

Sau một hồi loay hoay, thịt tươi sẽ được bảo tồn lâu hơn, cũng càng thấm gia vị hơn.

Sau khi làm xong mọi chuyện thì sắc trời của nhá nhem tối.

Cầm hai miếng thịt đưa cho hai tên hộ vệ, dưới sự cảm tạ và vui mừng của đối phương, hắn đuổi hai người này đi sớm hơn mọi ngày.

Trần Mộc lại làm một món rau trộn, nấu một nồi lúa mạch rồi ngồi trước bàn tứ phương vừa ăn miếng thịt mới vừa rán xong vừa ngồi chờ kho hàng Tiết thị phái người tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương