Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 2
Trong tàng thư thất rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhỏ bé được tạo ra do bút lông ma sát với mặt bàn.
Chiếc khăn dùng để lau nước đọng đang dần bị ướt đẫm.
Trần Mộc đắm chìm trong việc luyện chữ mà không biết mệt.
Hắn chưa bao giờ nghiêm túc làm việc giống như lúc này.
Kiếp trước hắn cũng không phải là không có ý nghĩ luyện chữ.
Nhưng mà khi mua được tự thiếp, viết được hai hàng liền không chịu được quay đầu xem điện thoại. Kiên trì hai ngày rồi cũng bỏ đó, chả giải quyết được gì.
Trong cuộc sống cũng giống như vậy.
Có lúc tỉnh ngộ, cảm thấy bản thân quá tầm thường liền muốn thay đổi, nhưng mà cuối cùng thì đâu lại về đó.
Loại cảm giác thanh tỉnh mà lại mơ màng này giống như là bị “bóng đè” vậy, sau khi tỉnh lại thì chỉ giống như một cơn ác mộng.
Nhưng mà ở kiếp này, đối mặt thể loại chữ viết hoàn toàn xa lạ và phải viết bằng bút lông, buồn tẻ và vô vị, nhưng Trần Mộc lại tỏ ra nhiệt tình mà trước kia không hề có.
Cái cảm giác cải tiến từng chữ rồi biết rõ chữ tiếp theo nên viết như thế nào này làm cho hắn vui vẻ nhẹ nhàng, muốn ngừng mà không được.
Khoảng 2 giờ chiều, bụng Trần Mộc réo gọi.
Cảm giác đói bụng đã đánh thức hắn.
Những chữ viết bằng nước trên mặt bàn đang từ từ khô đi.
Vách tường màu xám lại xuất hiện trước mắt hắn.
Viết sách: 8056/10000/ nhất giai.
Trần Mộc hưởng thụ lấy cái cảm giác vẫn chưa thỏa mãn này.
Bất kể là ai đã đưa hắn đến nơi này thì hắn đều vô cùng cảm kích người đó.
…
Cơm trưa là do tiểu đạo đồng Thành Minh đưa tới.
Ba cái bánh lương khô, một dĩa rau cải luộc cộng thêm một chén cháo loãng.
Trần Mộc ăn như hổ đói,hắn càn quét sạch sẽ thức ăn dưới ánh mắt kinh ngạc của Thành Minh.
Đuổi Thành Minh đi, Trần Mộc tiếp tục miệt mài luyện chữ.
Nước dùng để luyện chữ đã đổi hết chậu này đến chậu kia.
Khăn lau vắt khô rồi lại ướt tiếp.
Thẳng đến khi tia sáng xuất hiện, ánh mắt Trần Mộc mơ hồ, hắn dừng lại, hai tay không ngừng đấm tấm lưng mỏi mệt.
Viết sách: 8673/10000/ nhất giai.
Trên vách tường màu xám, kỹ năng viết sách có sự thay đổi lớn.
“Tiếc là vẫn không bằng tiền thân.”
Nghĩ nghĩ, Trần Mộc giấu cây bút vào trong ống tay áo rộng lớn.
Chép kinh sách là có tính thời gian. Đạo quán sẽ không để ăn ở trong này ăn không ngồi rồi. Hắn phải nghĩ biện pháp đuổi kịp trình độ của tiền thân, sớm hoàn thành công việc chép kinh này, về đến phòng trọ còn phải tiếp tục tăng ca luyện chữ.
Cái chuyện tăng ca làm việc này là chuyện mà kiếp trước hắn căm thù đến tận xương tủy, hận không thể đi thăm hỏi mười tám đời tổ tông của những người quản lý công ty đó.
Bây giờ thì lại có chút kích động.
…
Thanh Phong quán, tây viện.
Bóng tối bên ngoài cửa có hai bóng người đang đứng.
“Hà thúc, hôm nay vị thư sinh kia có gì bất thường không.” Một vị đạo nhân trung niên hơn ba mươi tuổi nói với vẻ nghiêm nghị.
Gã ta là đệ tử đầu tiên của Phong Nhẫm, đạo trưởng của Thanh Phong quán,tên là Thành Ý.
Hỏa công Hà đạo nhân nhìn về phía căn phòng tối đên như mực ở cách đó không xa rồi cau mày nói: “Hôm nay ta đã cố tình thăm dó y hai lần nhưng không phát hiện được sự dị thường nào.”
“Đêm qua Vô Tâm Linh đã vang lên, ở trong đạo quán nhất định có tà ma!” Đạo nhân Thành Ý nói với giọng lãnh đạm.
“Những người trong đạo quán đều tập võ, khí huyết tràn đầy, chỉ có gã thư sinh tay yếu chân mềm kia là có khả năng bị phụ thể nhất.”
“Nhưng mà hôm nay ngoài luyện chữ ra thì hắn lại không có biểu hiện gì bất thường cả.” Hà đạo nhân do dự không chắc nói: “Có phải là bị Vô Tâm Linh hù dọa nên con tà ma kia đã chạy mất rồi không?”
“Ông nói hắn đang luyện chữ sao?” Thành ý nheo mắt lại hỏi.
“Ta đã từng xem qua chữ viết của hắn, kết cấu cân đối, chữ viết phiêu dật. Viết tốt như vậy còn luyện chữ làm gì?” Thành Ý hừ lạnh một tiếng.
“Hắn thật sự bị tà ma phụ thể rồi sao?” Hà đạo nhân sắc mặt trắng bệch.
Đừng có nghĩ Thanh Phong quán rất chuyên nghiệp trong chuyện dọn dẹp tà ma, đó là chuyện của những vị quan chủ kia.
Hà đạo nhân đã làm hỏa công cả đời rồi, còn chưa từng gặp qua loại quỷ dị nào giống như vậy cả, không nói rõ cũng không miêu tả được.
Nghĩ đến chuyện mình có thể đã mặt đối mặt với một con tà ma thì toàn thân lão ta lại rùng mình một cái.
“Vậy… Chúng ta đi vào trói hắn ta lại đi.”
“Không được, tối nay nguyệt hoa cao chiếu, tà ma sẽ càng quỷ dị hơn. Chờ ngày mai đi, chờ sáng sớm ngày mai liền dẫn hắn vào tổ sư điện, trực tiếp dùng Vô Tâm Linh để trấn áp hắn!” Thành Ý nói bằng giọng căm hận.
Tên tà ma này quả thật là gan to bằng trời, vậy mà dám đến Thanh Phong quán để giương oai.
Hơn nữa loại tà ma bình thường rất ngu ngốc, còn con tà ma này lại biết luyện chữ để lừa gạt quá quan, cho nên tuyệt đối không phải là loại tà ma bình thường được.
“Làm vậy ổn không?” Hà đạo nhân lo lắng bất an.
“Tà ma phụ thể, linh nhục không hợp, Vô Tâm Linh thiện nhiếp hồn, là khắc tinh của tà ma!” Thành Ý an ủi.
“Hà thúc, tấm Tịch Tà Phù là của sư phụ để lại, đêm nay thúc nhớ mang theo bên mình. Có nó thì thúc có thể gối cao không lo. Ngày mai phải tỏ ra mọi chuyện bình thường, không thể để lộ sơ hở.” Thành Ý từ trong tay áo lấy ra một tấm phù triện màu vàng, đường vân trên đó đỏ thẳm máu.
Dưới ánh trăng chiếu rọi thì có cảm giác trong suốt.
“Còn có Thành Minh nữa, tuổi đệ ấy còn nhỏ nên rất dễ bị tên tà ma này va chạm. Sáng mai sau khi ăn xong điểm tâm thì thúc mang đệ ấy đến hậu sơn trồng rau đi, ta tự mình dẫn đường cho gã thư sinh này.” Thành Ý căn dặn tỉ mỉ.
“Được được, nghe ngươi.” Gánh nặng trong lòng Hà đạo nhân đã được cởi ra.
Lão ta không muốn chạm mặt với ta ma chút nào.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, tàng thư thất.
Trần Mộc mang theo cặp mắt đen thui trải một tấm giấy trắng lớn ra. Đây chính là giấy chép kinh đã được cắt từ trước.
“Căn nguyên chi môn, diệu chi lại diệu…”
Kinh văn một mạch mà thành.
Để cây bút lông ở trong ống đựng bút, Trần Mộc đem kinh văn mà tiền thân đã viết ra rồi để ở một bên so sánh.
“Hô … Cuối cùng cũng xong rồi.”
Tâm niệm vừa động, trước mắt liền xuất hiện một vách tường màu xám.
Viết sách: 103/10000/ nhị giai.
Không uổng công ta cày cả đêm.
Sợ bị người trong đạo quán phát hiện ra chuyện dị thường nên Trần Mộc không dám đốt đèn dầu.
May mắn là đêm qua trăng tròn treo cao, có đủ ánh sáng để hắn luyện chữ dưới trăng.
“Trần công tử, hôm nay dậy thật sớm a.” Đột nhiên có một âm thanh vang lên bên cạnh cánh cửa.
Trần Mộc giật nảy cả mình, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt giống như cười mà không phải cười.
Hắn biết người này, là đại đệ tử Thành Ý của đạo quán, chính y là người đã chiêu mộ tiền thân đến đây chép kinh.
Đêm qua hắn xem lại ký ức của tiền thân, phát hiện lần này tổng cộng chép bảy quyển kinh, nhuận bút rất tốt, được một trăm đồng tiền. Bớt ăn bớt mặc cũng đủ cho hắn sinh hoạt hơn một tháng.
“Chào buổi sáng Thành Ý đạo trưởng.”
“Vốn là không nên quấy rầy Trần công tử chép kinh, nhưng mà thực sự là có chuyện muốn nhờ nên chỉ có thể mạo muội đến hỏi thăm.” Vẻ mặt Thành ý nhẹ nhàng thoải mái còn mang theo nụ cười ấm áp, nhưng tâm lý gã ta lại rất khẩn trương, không thể vội không thể vội, không thể đánh rắn động cỏ.
“Mời nói.” Trần Mộc hiếu kỳ nhìn Thành Ý.
“Hôm nay có một vị thiện tín đến thăm hỏi, muốn mời một quyển bảo kinh một ngàn chữ về nhà cung phụng. Sáng nay ta mới phát hiện ra là bảo kinh chỉ còn lại một quyển cuối cùng, hơn nữa còn có chút vết đen trên đó.” Thành Ý vẻ mặt khó xử nói.
“Vị thiện tín này là hảo hữu của sư phụ, ta không dám thất lễ nên liền nghĩ đến Trần công tử. Chữ viết của công tử phiêu dật mỹ quan, có thể giúp đỡ ta sao chép một phần được không?” Thành Ý thành khẩn nhìn Trần Mộc, từ trong ống tay áo lấy ra một cái túi nhỏ màu xám: “Nho nhỏ nhuận bút, không thành kính ý.”
“Không thành vấn đề, kinh văn ở chỗ nào?” Trần Mộc nhận lấy cái túi rồi sảng khoái đáp ứng.
“Bản kinh văn này có chút đặc thù, nó được khắc vào trong đạo quán ở tổ sư điện, cho nên phiền Trần công tử mang theo bút mực, dời bước đến tổ sư điện.”
“Được thôi, thời gian cấp bách, ta lập tức qua đó.”
Trần Mộc không chút do dự quay người đi thu dọn bút mặc chỉ nghiễn.
Thành Ý nắm chặt đôi bàn tay trong ống tay áo rộng lớn.
Xong rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook