Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 1
Tháng tư năm 618.
Đại Lương.
Huyện Thanh Sơn, trong một căn phòng bếp ở Thanh Phong quán.
Trước một cái bàn gỗ đầu dài, Trần Mộc căn một miếng bánh rau, cảm giảm khô cứng khiến cho hắn không khỏi nhếch miệng.
Hắn không phải là người của thế giới này.
Kiếp trước hắn chỉ là một tên trạch nam bình thường, khi tỉnh dậy thì đã biến thành một người khác, ở một nơi xa lạ.
Tiền thân cũng tên Trần Mộc, là một gã thư sinh nghèo khổ, làm nghề viết chữ thuê để kiếm sống.
Chỗ này cũng không phải là nhà hắn, nhà hắn nằm trong huyện Thanh Sơn ở dưới chân núi.
Đến Thanh Phong quán này là để chép kinh thư kiếm chút tiền.
Tiền thân đã đến nơi này được hai ngày rồi, không biết nguyên nhân gì mà khi tỉnh dậy liền ngủm luôn, để cho Trần Mộc tu hú chiếm tổ chim khách.
“Thành Minh, sư phụ ngươi còn chưa về sao?” Một lão đạo nhân khoảng hơn năm mươi tuổi đang rửa chén nói.
Lão đạo nhân này họ Hà, là hỏa công đạo nhân của Thanh Phong quán.
Nghe có người hỏi mình, một đạo đồng khoảng tám chín tuổi phồng má lên nói với giọng điệu mơ hồ:
“Chưa về”.
“Ha ha, xem ra con tà ma mượn xác hoàn hồn kia rất hung dữ a.” Hà đạo nhân híp mắt nhìn Trần Mộc nói.
Trần Mộc: “...”
“Ngươi biết không, nghe nói người bị tà ma phụ thể là một gã thư sinh nghèo khổ, khi tỉnh dậy liền giống như biến thành một người khác vậy. Chữ viết thì xấu, ăn nói lắp ba lắp bắp, không nhận ra người ở quê nhà nên mới bị người ở trong thôn phát hiện sơ hở.” Hà đạo nhân hạ giọng nói với Trần Mộc, trên mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
Trần Mộc: “...” Ông nói với ta những chuyện này làm gì? Ta không muốn nghe!
Trần Mộc giật giật khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười lễ phép mà không xấu hổ.
“Sư phụ lợi hại nhất.” Thành Minh ngửa đầu nuốt miếng bánh bột ngô rồi nói với vẻ mặt đầy tự hào.
“Cũng đúng, dù cho tà ma có lợi hại ra sao thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện một mồi lửa mà thôi. Ngươi nói đúng không.” Hà đạo nhân nhíu mày nhìn Trần Mộc, nhẹ nhàng nói.
Trần Mộc: “...” Lẽ nào vừa xuyên không liền bị người ta phát hiện ra rồi?
Trần Mộc nhìn vị đạo đồng trẻ tuổi một cái… Ừm, thằng nhóc này mình có thể chấp ba.
Rồi lại nhìn về phía lão đạo nhân vừa mập vừa lùn kia… Ừm, đánh không lại lão ta.
Ngay lúc Trần Mộc đang nghĩ xem có cần phải chạy trốn khỏi nơi này hay không thì lão đạo nhân kia lại cúi đầu tiếp tục rửa chén.
Trần Mộc thở dài một hơi.
Nhưng mà tà ma là cái thứ gì vậy?
Một chút ký ức lạ lẫm từ nơi sâu thẳm của não bộ tràn ra.
Từ xưa đến nay, thế giới này đã có những truyền thuyết về quỷ thần, tiền thân đã được nghe từ nhỏ đến lớn. Những sự kiện như vậy được gọi chung là chuyện tà ma quỷ dị.
Có người tử vong một cách khó hiểu, có người mất tích một cách quỷ dị, còn có người tính tình đại biến, lục thân không nhận.
Những chuyện không thể nào giải thích, không thể nào lý giải thì được gọi chung là chuyện tà ma tác quái.
Những sự kiện này cũng không phải là chuyện hiếm thấy ở nước Đại Lương, thậm chí trong nha môn còn có những người chuyên xử lý những sự kiện này.
Đối với những người có tính tình đại biến, bị tà ma phụ thể thì biện pháp xử lý thật sự chỉ cần một mồi lửa —- thiêu chết là được.
“Tuyệt đói không thể để người khác phát hiện ra mình đã đổi người.” Trần Mộc hung hăng cắn miếng bánh rau vừa khô cứng kia vừa suy nghĩ.
…
Thanh Phong quán.
Tàng thư thất.
Trần Mộc đuổi đi tên đạo đồng trẻ tuổi đã dẫn hắn đến đây rồi nhìn chằm chằm vào đạo kinh trên bàn đọc sách buồn rầu.
Đổi một thế giới, ngôn ngữ văn tự không giống.
Nếu như không nhờ kế thừa ký ức của tiền thân thì hắn thực sự là một người mù chữ.
“Có lẽ mình đã kế thừa luôn kỹ năng viết sách của tiền thân thì sao? Từ trong ký ức đến xem thì việc viết chữ bằng bút lông hình như cũng chả khó khăn gì mấy.”
Trần Mộc mang theo tâm lý may mắn cầm cây bút lông lên, nhúng đầy mực rồi tiêu sái viết xuống ba chữ to — Căn Nguyên Kinh.
Nhìn xem ba chữ to tướng chính quy trên bàn, sắc mặt Trần Mộc sầu khổ.
Chữ thì viết được rồi, nhưng mà nhìn xem thì thấy kém hơn tiền thân nhiều lắm.
Những người hơi hiểu biết nhìn vào thì sẽ nhìn ra sự khác biệt.
Chữ viết thay đổi, hành vi khả nghi, mượn xác hoàn hồn… Sao nghe quen quen vậy nhỉ?
Nếu mà thật sự bị tà ma phụ thể, lần này toang thật rồi.
Trần Mộc không khỏi nhìn về phía cổ tay phải.
“Chẳng lẽ mình phải làm một người tàn tật hay sao?”
Nghĩ đến hình ảnh bị thiêu chết của những người bị tà ma phụ thể, Trần Mộc run cầm cập.
“Ta không muốn bị thiêu chết a.”
“Chỉ cần ngã sấp xuống theo môt góc độ thích hợp thì bàn tay sẽ chống xuống đất, xương cổ tay khá mềm nên dễ dàng bị tổn thương.”
“Cổ tay bị thương thì chữ viết thay đổi là chuyện không thể tránh được.” Trần Mộc âm thầm cân nhắc.
“Để cho an toàn hơn, trực tiếp làm gãy nguyên cánh tay luôn.” Trần Mộc cắn răng nghĩ ngợi.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đứng dậy đi ra bên ngoài tìm một chỗ thích hợp để trình diễn màn té gãy tay thì đột nhiên trước mắt thoáng hiện lên một vách tường trong suốt màu xám.
Trần Mộc vươn tay ra đẩy theo bản năng thì đột nhiên hay tay xuyên qua vách tường này.
Cái quái gì?
Thật lâu sau, Trần Mộc mới phản ứng lại.
Vách tường màu xám sừng sững trước mặt không phải là một thực thể, mà là một hình chiếu trên võng mạc của chính mình.
Phúc lợi của người xuyên không đây sao?
Khi quan sát một cách tỉ mỉ thì quả nhiên thấy được một hàng chữ viết nhân tạo ở bên dưới của vách tường.
Hàng chữ này từ vách tường nhô lên một cách dứt khoát, nhìn vào thì có cảm giác rất cổ xưa.
Viết sách: 7136/10000/ nhất giai.
Bàn tay vàng?
Thật tốt a!
…
Trần Mộc rất nhanh liền tiếp nhận sự tồn tại của vách tường màu xám này.
Xuyên cũng xuyên rồi, xuất hiện một cái bàn tay vàng không phải là chuyện rất bình thường sao?
Còn về phần sau lưng những chuyện này có kẻ nào ở phía sau thao túng hay không thì Trần Mộc chả thèm quan tâm.
Kiếp trước hắn chỉ là một tên trạch nam bình thường.
Bây giờ đã xuyên không rồi, còn được một cái bàn tay vàng nữa.
Có thể cho hắn một cơ hội không hề cố kỵ, thẳng tiến không lùi để đi xông xáo một thế giới hoàn toàn mới thì cho dù là âm mưu quỷ kế, Trần Mộc cũng vui lòng tiếp nhận.
Đây là một chuyến phiêu lưu mạo hiểm vĩ đại!
Bàn tay vàng này cũng rất dễ hiểu, giống như là một cái bảng hiển thị độ thuần thục trong các game online.
Chỉ cần nghĩ trong đầu thì vách tường màu xám sẽ xuất hiện trước mặt hắn.
Bức tường màu xám này có một nửa là trong suốt, giống như là một mắt kính màu, không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn.
Trần Mộc nghĩ nghĩ rồi nhất bút lông lên, tiện tay viết ba chữ.
Chữ số trên vách tường màu xám không hề thay đổi.
Trần Mộc giống như nghĩ ra điều gì, lại tiếp tục cầm bút lên viết.
Lần này hắn viết một cách chăm chú, nhất bút nhất họa, vừa viết vừa suy nghĩ kết cấu câu chữ, không ngừng so sánh với thể chữ trong ký ức của tiền thân rồi cải tiến.
Chuyện thần kỳ xảy ra.
Từng chút cảm ngộ hiện lên để hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt vể chữ viết của tiền thân. Để hắn hiểu được nên cải tiến chữ viết như thế nào để giống, thậm chí là siêu việt.
“Chăm chỉ tập luyện liền có thể tăng thêm độ thuần thục, độ thuần thục lại mang đến những cảm ngộ chân thực, đề cao năng lực chân chính.”
Trần Mộc không nhịn được nhếch miệng cười to.
Có độ thuần thục rồi thì hắn còn sợ quái gì nữa.
Chữ viết thay đổi bị phát hiện? Không tồn tại.
Không phải là cày thôi sao?
Trần Mộc mở cuốn đạo kinh ra rồi tìm bản kinh văn mà tiền thân đã từng viết để sao chép.
Thu dọn giấy trắng bút lông rồi lấy một cây bút lông mới ra, bắt đầu chấm nước luyện chữ.
Hắn không biết là phải cày bao lâu mới có thể đạt tới trình độ của tiền thân.
Nếu mà dùng bút mực giấy trắng để biết thì sẽ lãng phí rất nhiều giấy, hơn nữa còn sẽ lưu lại chứng cứ của việc luyện viết chữ.
Chấm nước viết chữ thì tốt hơn nhiều, viết xong lau một cái là chữ nào cũng không còn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook