Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 18
Trong căn nhà gỗ của thợ săn.
Trần Mộc dựa vào khe hở để nhìn chằm chằm vào ông lão tóc bạc ở trước cửa.
Khi thấy đối phương giống như đang đi bộ một cách nhàn nhã nhưng lại biến mất với tốc độ cực nhanh thì Trần Mộc mới thả lỏng một hơi.
Trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi.
“Lão già này là một sát thủ?”
“Ai muốn giết mình?”
“Cố chủ đã chết là sao?”
“Có phải là lão đang gạt mình rồi nhân lúc mình thả lỏng để quay đầu giết lại, đúng không?”
Trần Mộc tâm loạn như ma.
Mình chỉ chăm chỉ luyện vẽ, giữ khuôn giữ phép kiếm một chút khổ cực tiền, vậy mà lại có người muốn giết mình?
Thế đạo gian khổ, nhân tâm hiểm ác.
“Nhất định phải mau chóng nắm giữ sức mạnh.”
Bóng người của lão già tóc trắng đã hoàn toàn biến mất.
Trần Mộc cột cái túi nước đã được trộn lẫn độc của rất nhiều loài rắn vào bên hông.
Sắp xếp lại thạch hôi phấn trong ống tay áo.
Tay phải nắm chặt mấy chục cục đá vụn có góc cạnh sắc bén.
Sau lưng trang bị thêm một thanh sài đao.
Trần Mộc xách con thỏ rừng đã sơ chế xong rồi toàn lực thi triển Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật chạy thẳng đến một bên khác của vùng núi này. Trái ngược hoàn toàn với phương hướng mà lão già đó vừa rời đi.
Mặc dù đường sẽ xa hơn nhưng mà hắn cảm thấy yên tâm hơn.
Hắn tuyệt đối không muốn chạm mặt với ông già kia nữa.
…..
Trên đường đi hắn cẩn thận từng li từng tí.
Trần Mộc giống như một con chim sợ cành cong, bất kỳ gió thổi co lay nào đều làm cho hắn sợ vỡ mật.
Thẳng đến khi chạng vạng tối hắn mới lén lút trở về nhà ở huyện Thanh Sơn.
“Đối phương có thể tìm tới Trần Gia Thôn thì cũng rất có thể tìm được nơi này.”
“Phải tranh thủ dọn nhà thôi.”
Chuyện xảy ra hôm nay làm cho Trần Mộc cảm thấy cực kỳ thiếu cảm giảm an toàn.
Cất đồ rồi vội vàng ăn xong cơm tối, Trần Mộc cũng không đi nghỉ ngơi mà ôm theo chăn đệm leo tường chạy đến nhà bên cạnh.
Ở chỗ này đã lâu như vậy nên Trần Mộc đã dò hỏi rõ ràng.
Khu trạch viện phía tây này đã bị bỏ trống từ lâu.
Hắn quyết định đêm nay sẽ ở chỗ này trú ngụ một đêm.
“Phải nghĩ biện pháp mướn luôn căn nhà này mới được.”
“Không, vẫn là quá gần.” Trần Mộc lại nhìn về phía tây.
“Căn trạch viện này cũng không tệ.”
……
Ngày thứ hai, Trần Mộc liền đi tìm người môi giới ở khu chợ phía tây rồi mướn luôn hai căn trạch viện kia.
Tiền thuê một năm cũng chỉ có 1 lượng bạc, hiện giờ thì Trần Mộc có thể chèo chống được.
Khóa chặt cửa, hắn bắt đầu leo tường không ngừng, dọn hết đống đồ dùng cơ bản qua nhà mới.
Tối thì qua trạch viện phía tây ngủ.
Luyện công thì ở khu trạch viện chính giữa.
Phòng ở cũ cũng tiếp tục thuê, chuẩn bị để làm ngụy trang lừa gạt người khác.
Sau đó hắn lại đi mua sắm, một lần mua một số lượng lớn dược liệu rồi cắm đầu luyện công.
Bí dược của Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật có tác dụng cải thiện thể chất và chữa trị tổn thương.
Trước đó hắn chỉ phục dụng có một lần.
Bây giờ Trần Mộc rất khát vọng sức mạnh, một ngày phục dụng hai lần bí dược, nghỉ ngơi vừa phải rồi lại tăng thêm số lần luyện công.
Trước đó hắn chỉ cần luyện sáu bảy lần Luyện Hình Thuật trong một ngày thì cơ thể sẽ cảm thấy bủn rủn đau đớn.
Nhưng bây giờ khi phục dụng bí dược rồi thì một ngày có thể luyện 8-9 lần.
Độ thuần thục nhanh chóng tăng vọt lên.
Cảm nhận được cơ bắp đang ngày càng rắn chắc, tốc độ, phản ứng cũng càng nhanh hơn, Trần Mộc cũng ngày càng tập trung.
Thậm chí hắn còn giảm bớt số lần đi vẽ chân dung cho người ta.
……
Một tháng sau.
Viết sách: 1336/10000/ nhị giai;
Bức hoạ: 1034/10000/ nhị giai;
Ném mạnh: 2465/10000/ nhị giai;
Hồng Chuẩn luyện hình thuật: 5352/10000/ nhất giai;
“Sắp rồi, nhiều nhất hai tháng liền có thể hoàn thành Dịch Cân.”
Luyện Hình Thuật có ba tầng biến hóa là Dịch Cân, Dịch Cốt, Dịch Tủy.
Tên chỉ là cách hình dung thô thiển.
Dựa theo những gì mà Thịnh Hoành đã nói thì ba tầng biến hóa chính là ba lần đột phá cực hạn của nhân thể, toàn bộ tố chất không ngừng tăng cường và thuế biến.
Mỗi một lần biến hóa cũng sẽ tạo ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Không tập luyện trong thời gian dài thì đừng có mơ mà luyện thành.
Chỉ khi nào hoàn thành biến hóa thì có mới được sức mạnh siêu việt người bình thường.
“Nếu như có thể tiếp tục tu luyện giống như bây giờ thì tốt.” Trần Mộc nhíu mày.
Hắn đã cắm đầu luyện công cả tháng nay rồi, dược liệu, thức ăn cũng tiêu hao rất nhiều.
Số lần đi vẽ chân dung lại giảm bớt, bạc trong tay hắn đã vơi đi khá nhiều.
Tất cả ngân lượng, tiền đồng, bạc vụn trong bình gốm đều đã bị hắn kiểm kê xong rồi.
43 lượng bạc.
“Tháng này phải vẽ thêm cho người ta mấy bức họa rồi.”
Gia tăng lượng bí dược sử dụng thì chi phí cũng sẽ tăng lên.
Mua Thiên Tu Thảo trực tiếp từ trong tay của những người hái thuốc thì đúng là tiết kiệm được rất nhiều chi phí, nhưng những dược liệu còn lại cũng không hề rẻ.
Nếu như không có thêm nguồn thu thì hắn chỉ có thể chống đỡ thêm một tháng thôi.
“Vẫn là nghèo a.”
Thời gian sau này, hắn đã quen dần với tiết tấu luyện công chậm lại, rồi dần dần khôi phục lại số lượng bức họa giống như ngày xưa.
Cũng may là năng lực hội họa của hắn cũng đang đề thăng nên tốc độ vẽ cũng càng nhanh hơn, vẽ một bức chân dung chỉ cần nửa ngày.
Nửa ngày còn lại thì hắn có thể dùng để cày độ thuần thục.
……
Hôm nay Trần Mộc mang vẽ tranh xong liền đi về nhà.
Đột nhiên phát hiện có một người đàn ông trung niên gầy gò đang đứng trước cửa.
Người này đang đứng trước cửa nhà hắn, bên cạnh ông ta còn có hai gã tráng hán đi theo.
Hắn cũng nhận biết tên tráng hán này, chính là bảo tiêu của Nghiêm họa sư.
Nếu như không phải có hai người này, hắn đã sớm đi tìm Nghiêm họa sư tâm sự rồi.
“Diệu Họa Phường.”
“Lão Nghiêm họa sư kia lại nảy ra ý nghĩ xấu xa gì đây.”
“Xem ra quà đáp lễ lần trước hơi nhẹ rồi.”
Hắn thực sự không muốn chạm mặt với những tên địa đầu xà này.
Cũng không chờ hắn quay người rời đi, người đàn ông trung niên gầy gò đã để ý tới hắn.
“Trần công tử dừng bước.”
Hắn liếc nhìn bắp đùi và cánh tay to hơn hắn của hai gã tráng hán kia, Trần Mộc tiếc nuối từ bỏ phương án đánh bất tỉnh 3 người này.
“Chuyện gì.”
“Chân lão gia, chủ nhân của Diệu Họa Phường ta cho mời, còn xin công tử đi với chúng ta một chuyến.” Người đàn ông trung niên cười tủm tỉm nói.
Trần Mộc lại liếc sang vẻ mặt không hề thay đổi của hai tên tráng hán kia.
Hắn biết là mình đã không có sự lựa chọn.
“Chờ chút, ta thu dọn một chút.” Trần Mộc chắp tay nói.
“Xin hãy mau lên, Chân lão gia không thích chờ đợi.” Người đàn ông trung niên cười tủm tỉm nói.
Trần Mộc mở cửa ra dưới ánh nhìn chăm chú của ba người này.
Vừa định đóng cửa thì lại bị cánh tay của một tên tráng hán chặn lại.
“Xin Trần công cửa nhanh lên.” Gã đàn ông gầy gò vẫn cười tủm tỉm.
Trần Mộc mặt không biểu tình gật đầu.
Đi vào trong phòng, Trần Mộc đứng trước cửa rồi nhìn 3 người đang ở cửa ra vào qua lỗ thủng của căn phòng, sau đó yên lặng nhét hai bao thạch hôi phấn vào trong tay áo.
Nghĩ nghĩ, lại cầm thêm một cái bình sứ nhỏ trên bệ cửa sổ.
Cuối cùng hắn lại nhặt thêm mấy cục đá cất vào trong túi tiền.
…..
Phường An Nhạc, Như Ý Trai.
Trần Mộc ngẩng đầu nhìn tửu lâu bằng gỗ 3 tầng này.
Bây giờ đã là xế trưa, trong tửu lâu vẫn còn thịnh vượng, dòng người nối liền không dứt.
“Mời công tử, lão gia ở căn phòng trên lầu ba.” Người đàn ông trung niên gầy gò dẫn Trần Mộc lên lầu.
Như Ý Trai có diện tích rất lớn, lưu lượng khách như dệt.
Hành lang lầu một náo nhiệt không ngừng, nhưng gian phòng lầu ba lại u tĩnh.
Trần Mộc đi theo người trung niên gầy gò này tới lầu ba.
Một người đàn ông phúc hậu đã chờ sẵn trong phòng, đứng sau lưng ông ta là hai tên bảo tiêu cường tráng.
Đây chính là vị Chân lão gia kia sao? Tại sao lại không thấy Nghiêm họa sư?
“Có phải là Trần công tử đấy không?” Chân lão gia cười nói.
“Là ta.” Trần Mộc bình tĩnh nói/
“Tới tới tới, mau mời ngồi.” Chân lão gia nhiệt tình mời.
“Sớm nghe danh công tử có họa kỹ kinh người, vẫn luôn muốn gặp mặt công tử, hôm nay ta cuối cùng cũng nhìn thấy người thật.” Chân lão gia xu nịnh nói.
“Chân lão gia quá khên.” Trần Mộc bình tĩnh trả lời.
Vị Chân lão gia này không hổ danh là người làm ăn, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khả năng giao tiếp rất tốt.
Một hồi thì nói những chuyện lý thú ở phường An Nhạc, một hồ thì lại tán dương họa kỹ cao siêu của Trần Mộc.
Trần Mộc câu có câu không ứng phó, trong lòng thì không khỏi thả lỏng một hơi, chắc là không phải Hồng Môn Yến rồi.
“Ta cũng không dài dòng thêm nữa, ta muốn mời Trần công tử làm thủ tịch họa sĩ của Diệu Họa Phường.” Chân lão gia đi thẳng vào vấn đề.
“Diệu Họa Phường sẽ phụ trách làm người trung gian cho công tử, cũng sẽ không lấy một xu nhuận bút phí nào. Trừ chuyện đó ra, hàng tháng sẽ cho công tử 10 lượng tiền tiêu.” Chân lão gia vẻ mặt chân thành nói.
Để ta tới làm thủ tịch họa sĩ? Trần Mộc kinh ngạc
Nghiêm họa sư đâu?
Hỗ trợ tìm kiếm khách hàng, còn đưa thêm 10 lượng tiền tiêu hàng tháng, dường như cũng không tệ a.
Điều kiện tốt như vậy, không phải là đang lừa gạt mình đó chứ?
“Vì là thủ tịch họa sĩ nên Trần công tử chỉ cần ra tay trong những lúc cần thiết, thay Diệu Họa Phường ta vẽ mấy bức họa là tốt rồi.” Chân lão gia cười ha hả nói.
Trần Mộc hiểu rõ.
Kỹ năng hội họa của mình có kết hợp với kỹ xảo hiện đại nên rất khó có người có thể bắt chước liền được.
Diệu Họa Phường muốn đem mình làm một tấm bảng hiệu.
Mình có thể an ổn kiếm tiền, đối phương thì có thể gia tăng lực ảnh hưởng.
“Hảo. Ta đáp ứng.” Trần Mộc không do dự nữa.
Còn về phần Nghiêm họa sư.
Nếu mà lão ta dám có ý đồ xấu gì thì mình lại chuẩn bị cho lão một món lễ lớn là được.
Sau đó chính là khâu ăn uống, thẳng đến lúc chạng vạng tối, Trần Mộc mới rời khỏi phường An Nhạc.
…..
Trong nhã gian của Như Ý Trai.
Chân lão gia tựa vào cửa sổ để thưởng thức vẻ đẹp của con phố mới vừa lên đèn rồi từ từ cắn hạt dưa: “Đưa về nhà chưa?”
“Lão gia, đã đưa về.” Người đàn ông gầy gò bưng một ly trà sâm tới rồi trả lời.
“Có vị Trần công tử này rồi thì Diệu Họa Phường của chúng ta liền sẽ ổn định. Chủ nhân hảo thủ đoạn.” Người đàn ông gầy gò cười nói.
Chân lão gia nhỏ hạt dưa ra, nói: “Cũng không biết là Nghiêm lão đầu đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi. Không có tấm bảng hiệu này, rất nhiều chuyện làm ăn của chúng ta đều bị Hồng Phường ở thành tây cướp đi.”
“Có phải Nghiêm lão đã bị Hồng Phường ám hại rồi không?” Trung niên gầy gò nói với vẻ ngưng trọng.
“Ả đàn bà thúi này thật sự có thể làm được việc này.” Chân lão gia vứt bỏ hạt dưa, lạnh lùng nói.
“Như vậy đi, ngày mai tìm hai tên bảo tiêu bảo vệ tốt cho Trần Mộc, không thể sơ suất thêm một lần nữa.”
“Vâng.”
……
Ngoài cửa sổ của tửu lâu, một bóng đen đang lẳng lặng treo ở trên mái hiên.
“Thì ra ông ta thật sự muốn thuê ta làm thủ tịch họa sĩ à.” Trần Mộc thả lỏng một hơi.
Lấy một cục đá ra rồi vung đi, đánh trúng chén trà sâm trong tay gã đàn ông gầy gò kia.
“Nếu đã là ông chủ của mình thì không thể hạ độc được rồi.”
“Tiếc cho cái bình độc rắn đã áp súc của ta.”
Hắn không quan tâm đến sự hỗn loạn trong phòng, mà linh hoạt nhảy lên nóc nhà, bay lên nhảy xuống vài lần liền biến mất không thấy gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook