Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch)
-
Chương 17
Khu chợ phía tây của huyện Thanh Sơn.
Mặt trời dần lên cao thì lượng người trên đường phố cũng tăng dần.
Yên tĩnh cả đêm chợ phía tây bắt đầu một ngày huyên náo.
Tiệm đồ cổ Thiên Nhất Trai.
Lão bản Giới Giáp có râu tóc trắng như tuyết đúng giờ mở cửa kinh doanh.
Trước tiên lão ta quét dọn mặt đất vốn đã rất gọn gàng sạch sẽ.
Rồi lại cẩn thẩn tỉ mỉ lau những cái giá đỡ sáng bóng kia.
Lưng lão bị còng, động tác chậm chạp những rất chững chạc.
Cả người lão toát ra một cỗ khí chất yên tĩnh, đối lập hoàn toàn với dòng người huyên náo bên ngoài cửa hàng.
Chít chít.
Có một luồng sáng màu đen chợt lóe lên.
Chẳng biết từ lúc nào, có một con chim nhỏ đen thui lớn bằng quả đấm đang đậu trên vai của Giới Giáp.
Dường như Giới Giáp đã quen với chuyện này rồi.
Lão chả thèm quan tâm tới con chim nhỏ trên vai, chỉ khi lau xong hết những cái giá đỡ mới bắt con chim nhỏ đen thu này lại, gỡ cái ống trúc nhỏ trên mắt cá chân của nó xuống, từ trong đó lấy ra một tờ giấy.
Trên đó viết những con số liên tiếp không biết ý nghĩa.
“Trần Mộc, Trần Gia Thôn, 100 lượng, cuộc làm ăn lớn a.” Giới Giáp mặt không thay đổi cảm thán.
Ngón cái và ngón trỏ của lão nắm tờ giấy rồi nhẹ nhàng xoa một cái.
Những hạt bụi màu đen bay lả tả, tờ giấy biến mất không thấy gì nữa.
Một người thanh niên mặc áo xám bước vào cửa hàng rồi cung kính gật đầu với Giới Giáp, sau đó thành thật đi ra sau quầy.
Y lấy một tấm vải xám mới từ trong ngực ra rồi đệm lên ghế, sau đó ngồi xuống cẩn thận từng li từng tí.
Giới Giáp liếc qua liền mặt không thay đổi rời khỏi Thiên Nhất Trai.
Gã thanh niên mặc áo xám liền lập tức thở dài một hơi.
“Cũng không biết là thằng xui xẻo nào may mắn như vậy, lại đáng giá để Giới Giáp đại nhân tự mình động thủ.” Gã thanh niên áo xám lấy làm lạ.
Cánh tay y muốn đặt lên quầy theo bản năng, nhưng khi đụng phải mặt bàn thì đột nhiên cứng đờ.
“Nghe nói là Giới Giáp đại nhân có bệnh thích sạch sẽ. Ta… Ta vẫn là thành thật ngồi ở đây đi.” Trong lòng của thanh niên áo xám vẫn còn sợ hãi, y vội vàng đặt tay lên đầu gối.
Giống như đang bị phạt vậy, thành thành thật thật ngồi ở phía sau quầy. Cố gắng để mình không được đụng vào bàn ghế.
Giới lão chính là sát thủ đỉnh tiêm trong Chu Nhất Lâu của bọn hắn.
Nếu như chỉ vì làm bẩn quầy hàng mà bị giết thì hắn thật sự là quá oan.
…..
Phía sau núi Trần Gia Thôn.
Một con rắn màu đỏ từ trên nhanh cây gục xuống, sau đó nó lại ngẩng cao đầu mò về phía tổ chim trên cành cây.
Ô ô ….. Phốc!
Đầu rắn đột nhiên nổ tung.
Sau một khắc, một bóng người từ dưới cây xuyên qua.
Trần Mộc ở trong núi chạy nhảy giống như một con báo săn.
Thỉnh thoảng, hai tay của hắn vung ra những cục đá.
Lá cây hình bàn tay ở khoảng cách ngoài ba mươi mét bị bắn thủng nhiều lỗ.
Ở một nơi khác khoảng cách 19m, đầu của một con rết đột nhiên bị cắt thành hai.
Hơn 43m bên ngoài, một con ong vò vẽ đột nhiên thịt nát xương tan.
Hơn 23m bên ngoài, một con thỏ rừng đang hân hoan chạy nhảy, vừa mới nhảy lên thì.
Phốc.
Một cục đá đột nhiên bắn thủng cái đầu thỏ của nó.
“Thật sự có thể dùng để đi săn.” Bóng người của Trần Mộc xuất hiện bên cạnh con thỏ, hắn vui vẻ nhấc con thỏ lên.
Sau thí nghiệm hoàn cảnh núi rừng có thể đề cao Luyện Hình Thuật, Trần Mộc bắt đầu thử dùng Phi Hoàng Thạch để đi săn.
“Có chiêu này rồi thì cuối cùng cũng có thể giảm bớt áp lực về mặt ăn thịt.”
Không chỉ ở chỗ của Trịnh Đồ mà giá thịt trong toàn bộ huyện Thanh Sơn đều đang lên giá.
Trở về căn nhà nhỏ của đám thợ săn, Trần Mộc bắt đầu xử lý con thỏ một cách vụng về.
“Sau này thì sẽ phải chặt rất nhiều thịt thú rừng, trước hết lấy con thỏ này ra tập luyện đã.” Trần Mộc vui tươi hớn hở suy nghĩ.
…..
Ở trên căn nhà nhỏ của đám thợ săn trong núi.
Trên thân một cái cây to tướng phải hai người ôm mới hết.
Giới Giáp với vòng eo gù đang đứng chắp tay sau lưng trên một nhánh cây to bằng cánh tay của một người trưởng thành.
Xuyên qua khe hở của những tán cây, lão ta đang lặng lẽ nhìn chằm chằm Trần Mộc đang bận rộn ở trên mặt đất.
“Tìm được rồi.”
Trong lòng Giới Giáp không chút gợn sóng.
Lão ta đã làm sát thủ cả đời rồi, giết người cũng sẽ không thể làm cho lão ta chấn động chút chút nào.
Lão chỉ có chút hiếu kỳ.
Rốt cuộc thì tên thư sinh yếu đuối này đã đắc tội với ai mà sẽ có người ra giá 100 lượng bạc để mua mạng của hắn.
“Mà thôi, chẳng qua chỉ là một mục tiêu thôi.”
“Nên để cho hắn ngã chết một cách ngoài ý muốn hay là ăn trúng quả độc mà chết đây?”
“Chết bởi độc trùng cũng là một sự lựa chọn không tệ.”
“Mặt phía nam của huyện Thanh Sơn giáp núi, độc trùng có thể giết chết người cũng có 23 loại. Vết thương của rắn cạp nong quá lớn, nhện đồng tiền thì lại không linh hoạt, không có khả năng chủ động đả thương người.
“Phải rồi, nọc độc của loài ong bắp cày rất tinh tế, độc tính cũng rất mạnh. Lấy ngân châm ngâm độc rồi ngụy tranh thành đuôi ong, đủ để dĩ giả loạn chân rồi.”
Hô!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Giới Giáp biến mất.
Chỉ còn một phiến lá đang từ từ bay xuống.
…..
“Chàng trai trẻ.”
Trần Mộc đang lột da cho con thỏ rừng bỗng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một ông lão với bộ lưng còng đang từ trên con đường nhỏ đi tới.
Ông lão râu tóc bạc phơ nhưng lại được cắt tỉa gọn gàng tỉ mỉ, bước chân của lão chậm chạp nhưng lại ổn trọng.
Quần áo sạch sẽ gọn gàng, vừa nhìn liền biết là không phải thợ săn hay nông phu rồi.
“Chàng trai trẻ, có thể cho ta một chút nước sạch được không?” Ông lão khom người chậm rãi từ con đường nhỏ đi đến trước cửa căn nhà.
“Lão tiên sinh, ngài lớn tuổi như vậy rồi còn chạy lên núi làm gì?” Trần Mộc nghi hoặc hỏi.
“Người đừng thấy ta lớn tuổi mà coi thường, cơ thể của ta rắn chắc lắm đấy.” Ông lão phản bác.
“Ta là thầy thuốc, lên núi để hái thuốc.” Ông lãolão cười ha hả giải thích.
Thầy thuốc? Hái thuốc?
Tại sao lên núi hái thuốc lại không mao theo gùi thuốc?
Mà thôi, chẳng qua chỉ là một bát nước mà thôi.
“Chờ chút.” Trần Mộc đáp ứng một tiếng rồi rửa sạch vết máu trên tay.
Sau đó hắn đi ào nhà gỗ lau khô bàn tay, lấy túi nước xuống rồi đi tới trước người Giới Giáp.
“Lão trượng, mời ngài.” Hai tay Trần Mộc nắm chặt túi nước căng phồng rồi đưa cho ông lão.
Giới Giáp cười tủm tỉm đến gần Trần Mộc, cánh tay phải ở sau lưng ông ta có một ánh bạc lóe lên.
Lão đưa tay phải ra nhận lấy túi nước.
Đột nhiên có một bóng đen từ trên trời giáng xuống.
Chít chít.
Một con đại hắc điểu đột ngột đậu lên vai Giới Giáp.
Giới Giáp nheo cặp mắt lại.
Huyền Điểu là chim đưa tin của Chu Nhất Lâu.
Bây giờ lại đột nhiên đến đây thì chắc là nhiệm vụ đã xảy ra biến cố.
Nụ cười ngụy trang trên mặt lão ta lập tức biến mất.
Gỡ ống trúc xuống rồi lấy tờ giấy ra.
“Cố chủ tử vong, hủy bỏ nhiệm vụ.”
Giới Giáp mặt không thay đổi nhìn Trần Mộc rồi nói: “Ngươi rất may mắn.”
Trần Mộc vẻ mặt không hiểu nhìn đối phương: “Lão trượng có ý gì?”
“Không cần phải giả vờ nữa.” Vẻ mặt của Giới Giáp vẫn không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm Trần Mộc rồi nói: “Trong tay áo của ngươi đang giấu thạch hôi phấn đúng không?”
“Lão trượng hiểu lầm rồi, đây chỉ là một cái túi thơm mà thôi.” Trần Mộc từ trong tay áo lấy ra một cái túi rồi trả lời ông ta với vẻ mặt chân thành.
“Lúc mà lão phu dùng thạch hôi phấn giết người thì ngươi còn chưa ra đời đó.” Giới Giáp hừ lạnh nói.
“Lão trượng thật sự là đã hiểu lầm rồi, không tin để ta mở ra cho ngài xem.” Trần Mộc nghiêm túc nói.
“Nếu bây giờ người dám mở túi vải rồi vẩy thứ đó lên người ta thì ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.” Giới Giáp lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Mộc.
“Haizz, ngài đã hiểu lầm ta quá rồ, ta không phải là loại người hiểm ác như vậy đâu.” Trần Mộc vẻ mặt bất đắc dĩ cất cái túi vào trong ống tay áo.
“Ngươi rất may mắn, cố chủ muốn giết ngươi đã chết rồi. Ta không bao giờ làm chuyện lỗ vốn, ngươi có thể yên tâm.” Giới Giáp thản nhiên nói.
Trần Mộc ngạc nhiên nhìn xem Giới Giáp: “Giết ta? Lão trượng ngài thật biết nói đùa, ta chỉ là một gã thư sinh an phận thủ thường, tại sao lại có người muốn giết ta chứ?”
“An phận thủ thường? Có tên thư sinh nào lại giấu thạch hôi phấn để hố người khác không?” Giới Giáp khịt mũi coi thường.
Nói xong lão ta bèn đưa tay tiếp túi nước của Trần Mộc.
Lão ta chạy một mạch đến đây, rồi còn phải đi tìm người, lại phải chuẩn bị thủ đoạn để ám sát nên quả thật là có chút khát nước.
“Thôi bỏ đi, thành kiến của con người giống như một ngọn núi lớn, cho dù có làm thế nào thì cũng không thể dời đi được. Cho dù là ta có giải thích thế nào thì ngài cũng sẽ không tin.” Trần Mộc tịch mịch xách theo túi nước quay về nhà gỗ.
Giới Giáp chụp vào không khí: “Hắc….. Một tên thư sinh bướng bỉnh.”
“Hay là mình đã nghi ngờ lầm người rồi?”
“Mùi vị kia là vôi mà?”
“Không đúng!” Vẻ mặt của Giới Giáp tối sầm lại: “Cái tên khốn kiếp này lại dám hạ độc trong nước.”
Cái gì mà thành kiến giống như một ngọn núi lớn?
Mẹ nó chứ, diễn như thật vậy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook