Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
-
Chương 4: Trước tìm một chủ nhân cho ăn no rồi tính sau
Thanh Mặc Nhan đi nhanh vào trong lều trại.
Một đường này hắn đi cực kỳ vội vàng, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Huyền Ngọc phi thường lo lắng, vừa định tiến lên dò hỏi thì nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Thanh Mặc Nhan: "Đến chỗ thái y lấy một ít thuốc trị thương về đây."
Huyền Ngọc đành phải nghe lệnh rời đi.
Màn trướng lều trại vừa rũ xuống, gương mặt bình tĩnh thong dong của Thanh Mặc Nhan liền biến mất không thấy đâu, hắn hoang mang rối loạn kéo y phục ra, duỗi tay vào trong muốn lôi vật nhỏ đang làm loạn trong quần áo hắn kéo ra ngoài.
Lúc này đầu óc Như Tiểu Lam đã bắt đầu choáng váng, thân mình không ngừng trượt xuống, mắt nhìn đã trượt tới bên hông hắn, xuống thêm chút nữa sẽ đến cái vùng cấm địa nguy hiểm kia.
Thanh Mặc Nhan vì muốn cởi áo ngoài, cho nên trước tiên chỉ có thể tháo đai lưng ra trước.
Ai ngờ hắn vừa mới cởi đai lưng xuống thì ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Vật nhỏ trong xiêm y không hề có chút cản trở liền tiếp tục trượt xuống dưới, móng vuốt nho nhỏ vô tình xẹt qua bụng hắn...
Thanh Mặc Nhan hít vào một hơi, trực tiếp thò tay vào lưng quần muốn bắt con mèo hương ra.
"Thế tử, dược tới..." Huyền Ngọc cầm dược chạy chậm tiến vào, kết quả là vào thời điểm nhìn thấy Thanh Mặc Nhan, cả người hắn ngay lập tức bị hóa đá.
Đường đường là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, thế tử phủ hầu gia... Lại một tay lôi kéo quần, một tay khác thì thò vào trong lưng quần...
"Thuộc hạ cái gì cũng không nhìn thấy!" Huyền Ngọc cứng đờ người cúi đầu đi ra ngoài.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan hết xanh lại chuyển sang tím: "Quay lại đây!"
Thời điểm Huyền Ngọc quay vào trong một lần nữa, Thanh Mặc Nhan đã bắt được đầu sỏ gây chuyện kia.
Như Tiểu Lam mở to đôi mắt vô tội, đôi mắt mèo màu xanh ngắt lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Chuyện gì ta cũng không biết, ta chỉ là một con mèo vô tội thôi.
Thanh Mặc Nhan nhìn vào mèo hương đang ngồi xổm ở trên đùi hắn, khóe miệng ngăn không được mà run rẩy: "Ta thật đúng là không biết, nguyên lai loài mèo hương cư nhiên lại háo sắc đến như thế."
Như Tiểu Lam dùng móng vuốt che mặt lại.
Xong rồi xong rồi, cả một đời anh minh của nàng, tất cả đều bị trôn vùi rồi.
Bởi vì vết thương sau cổ nàng rất nghiêm trọng, cho nên Thanh Mặc Nhan giúp nàng bôi qua dược liệu sau đó dùng một mảnh vải băng bó lại, cuối cùng còn nhìn nàng với ánh mắt như nhìn tặc khấu.
Nhìn vẻ mặt của mèo hương mang theo sự ghét bỏ, trong ánh mắt của Thanh Mặc Nhan liền hiện lên một tia quang mang.
Khó tránh những người bên ngoài tìm kiếm nó khắp nơi như thế, động vật có linh tính như này chắc là có thể nghe hiểu tiếng người đi?
Nó vốn là cống phẩm dùng để dâng lên cho hoàng đế, nhưng mà xem ra hiện tại, hắn phải đem nó lưu lại rồi.
Chỉ cần nghĩ tới có nó ở đây, sau này hắn sẽ không phải chịu khổ mỗi khi cổ độc phát tác nữa, tâm tình hắn liền tốt lên rất nhiều.
Bên ngoài lều trại vẫn truyền đến thanh âm đi lại của binh lính.
Như Tiểu Lam kinh hồn vểnh tai lên nghe, sợ bọn họ sẽ tìm ra được nàng.
Thanh Mặc Nhan nhìn thấy bộ mặt sợ hãi của nàng, liền thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, ta đảm bảo sẽ không đem ngươi ra giao cho bọn họ."
Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn về phía hắn, sao hắn có thể chắc chắn là nàng có thể nghe hiểu những gì hắn nói?
Thanh Mặc Nhan không để ý đến ánh mắt của nàng, quay sang phân phó Huyền Ngọc: "Ngươi đi kiếm chút thức ăn cho vật nhỏ này đi."
Nhìn màu lông của nó u ám, bụng thì xẹp lép, hẳn là đã lâu rồi chưa được ăn gì.
Vừa nghe đến có đồ ăn, ánh mắt Như Tiểu Lam liền sáng lên.
Chủ nhân, ngươi đúng là người tốt, đây chính là tình nghĩa chủ tớ trong truyền thuyết đi?
Đám lông xù xù ở trên đầu liền cọ vào tay hắn một cái.
Mặc kệ như thế nào, trước mắt tìm được một chủ nhân cho nàng ăn no là được rồi, còn những chuyện sau này thì từ từ tính sau.
Mắt trông mong nhìn, rốt cuộc Huyền Ngọc đã quay trở lại.
Như Tiểu Lam đứng ở trên Đùi Thanh Mặc Nhan, kích động đến nỗi bốn chân đều run cả lên.
Ba ngày, nàng đã bị bỏ đói những ba ngày.
Huyền Ngọc lấy ra một cái mâm đặt ở trên mặt đất.
Như Tiểu Lam không thể nhẫn lại thêm được nữa, nàng thò người ra nhìn về phía cái mâm, liền thấy Huyền Ngọc bỏ vào mâm một đồ vật: Chuột chết.
Hóa đá!
Gương mặt Như Tiểu Lam lập tức đen lại.
Đây là tình nghĩa chủ tớ vừa nói sao?
Vì cái gì tất cả mọi người đều nghĩ là ta thích ăn cái thứ này, mệnh ta sao lại khổ đến như vậy a...
Một đường này hắn đi cực kỳ vội vàng, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Huyền Ngọc phi thường lo lắng, vừa định tiến lên dò hỏi thì nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Thanh Mặc Nhan: "Đến chỗ thái y lấy một ít thuốc trị thương về đây."
Huyền Ngọc đành phải nghe lệnh rời đi.
Màn trướng lều trại vừa rũ xuống, gương mặt bình tĩnh thong dong của Thanh Mặc Nhan liền biến mất không thấy đâu, hắn hoang mang rối loạn kéo y phục ra, duỗi tay vào trong muốn lôi vật nhỏ đang làm loạn trong quần áo hắn kéo ra ngoài.
Lúc này đầu óc Như Tiểu Lam đã bắt đầu choáng váng, thân mình không ngừng trượt xuống, mắt nhìn đã trượt tới bên hông hắn, xuống thêm chút nữa sẽ đến cái vùng cấm địa nguy hiểm kia.
Thanh Mặc Nhan vì muốn cởi áo ngoài, cho nên trước tiên chỉ có thể tháo đai lưng ra trước.
Ai ngờ hắn vừa mới cởi đai lưng xuống thì ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Vật nhỏ trong xiêm y không hề có chút cản trở liền tiếp tục trượt xuống dưới, móng vuốt nho nhỏ vô tình xẹt qua bụng hắn...
Thanh Mặc Nhan hít vào một hơi, trực tiếp thò tay vào lưng quần muốn bắt con mèo hương ra.
"Thế tử, dược tới..." Huyền Ngọc cầm dược chạy chậm tiến vào, kết quả là vào thời điểm nhìn thấy Thanh Mặc Nhan, cả người hắn ngay lập tức bị hóa đá.
Đường đường là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, thế tử phủ hầu gia... Lại một tay lôi kéo quần, một tay khác thì thò vào trong lưng quần...
"Thuộc hạ cái gì cũng không nhìn thấy!" Huyền Ngọc cứng đờ người cúi đầu đi ra ngoài.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan hết xanh lại chuyển sang tím: "Quay lại đây!"
Thời điểm Huyền Ngọc quay vào trong một lần nữa, Thanh Mặc Nhan đã bắt được đầu sỏ gây chuyện kia.
Như Tiểu Lam mở to đôi mắt vô tội, đôi mắt mèo màu xanh ngắt lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Chuyện gì ta cũng không biết, ta chỉ là một con mèo vô tội thôi.
Thanh Mặc Nhan nhìn vào mèo hương đang ngồi xổm ở trên đùi hắn, khóe miệng ngăn không được mà run rẩy: "Ta thật đúng là không biết, nguyên lai loài mèo hương cư nhiên lại háo sắc đến như thế."
Như Tiểu Lam dùng móng vuốt che mặt lại.
Xong rồi xong rồi, cả một đời anh minh của nàng, tất cả đều bị trôn vùi rồi.
Bởi vì vết thương sau cổ nàng rất nghiêm trọng, cho nên Thanh Mặc Nhan giúp nàng bôi qua dược liệu sau đó dùng một mảnh vải băng bó lại, cuối cùng còn nhìn nàng với ánh mắt như nhìn tặc khấu.
Nhìn vẻ mặt của mèo hương mang theo sự ghét bỏ, trong ánh mắt của Thanh Mặc Nhan liền hiện lên một tia quang mang.
Khó tránh những người bên ngoài tìm kiếm nó khắp nơi như thế, động vật có linh tính như này chắc là có thể nghe hiểu tiếng người đi?
Nó vốn là cống phẩm dùng để dâng lên cho hoàng đế, nhưng mà xem ra hiện tại, hắn phải đem nó lưu lại rồi.
Chỉ cần nghĩ tới có nó ở đây, sau này hắn sẽ không phải chịu khổ mỗi khi cổ độc phát tác nữa, tâm tình hắn liền tốt lên rất nhiều.
Bên ngoài lều trại vẫn truyền đến thanh âm đi lại của binh lính.
Như Tiểu Lam kinh hồn vểnh tai lên nghe, sợ bọn họ sẽ tìm ra được nàng.
Thanh Mặc Nhan nhìn thấy bộ mặt sợ hãi của nàng, liền thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, ta đảm bảo sẽ không đem ngươi ra giao cho bọn họ."
Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn về phía hắn, sao hắn có thể chắc chắn là nàng có thể nghe hiểu những gì hắn nói?
Thanh Mặc Nhan không để ý đến ánh mắt của nàng, quay sang phân phó Huyền Ngọc: "Ngươi đi kiếm chút thức ăn cho vật nhỏ này đi."
Nhìn màu lông của nó u ám, bụng thì xẹp lép, hẳn là đã lâu rồi chưa được ăn gì.
Vừa nghe đến có đồ ăn, ánh mắt Như Tiểu Lam liền sáng lên.
Chủ nhân, ngươi đúng là người tốt, đây chính là tình nghĩa chủ tớ trong truyền thuyết đi?
Đám lông xù xù ở trên đầu liền cọ vào tay hắn một cái.
Mặc kệ như thế nào, trước mắt tìm được một chủ nhân cho nàng ăn no là được rồi, còn những chuyện sau này thì từ từ tính sau.
Mắt trông mong nhìn, rốt cuộc Huyền Ngọc đã quay trở lại.
Như Tiểu Lam đứng ở trên Đùi Thanh Mặc Nhan, kích động đến nỗi bốn chân đều run cả lên.
Ba ngày, nàng đã bị bỏ đói những ba ngày.
Huyền Ngọc lấy ra một cái mâm đặt ở trên mặt đất.
Như Tiểu Lam không thể nhẫn lại thêm được nữa, nàng thò người ra nhìn về phía cái mâm, liền thấy Huyền Ngọc bỏ vào mâm một đồ vật: Chuột chết.
Hóa đá!
Gương mặt Như Tiểu Lam lập tức đen lại.
Đây là tình nghĩa chủ tớ vừa nói sao?
Vì cái gì tất cả mọi người đều nghĩ là ta thích ăn cái thứ này, mệnh ta sao lại khổ đến như vậy a...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook