Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
-
Chương 3: Loạn y phục, xuống nhầm vùng cấm
Trong giây phút nhìn thấy con chồn trắng, cẳng chân Như Tiểu Lam lập tức nổi gân lên.
Cách đó không xa truyền đến tiếng người ồn ào, hiển nhiên những binh lính đi bắt nàng đã tìm tới.
Này thật đúng là trước có sài lang, sau có hổ báo mà.
Hai chân ôm lấy đầu, nàng không khỏi có chút tuyệt vọng.
Không tính đến nguy hiểm ở trước mắt, chỉ riêng những vết thương do chồn trắng gây ra thôi cũng đã đủ làm cho nàng mất mạng rồi, cũng không biết có thể hay không sẽ bị con súc sinh này truyền bệnh dại lên trên người...
Trong thời gian ngắn cân nhắc giữa được và mất, nàng quyết định làm ra một hành động lớn mật.
Nàng nhảy từ trên cây xuống, nhanh chóng chạy đến bên nam nhân đang ngã trên mặt đất kia.
Vừa đúng lúc này hắn cũng đang nhìn về phía nàng, ánh mắt nhuộm một màu đỏ tươi.
Như Tiểu Lam cố gắng bình ổn trái tim đang run lên: Ánh mắt hảo quái dị a, hắn thật sự sẽ không ăn nàng chứ?
Hộ vệ đứng ở một bên vừa định ra tay bắt lấy nàng, thì người nọ đã gian nan phun ra hai chữ: "Dừng tay..."
Hắn thoáng do dự một chút, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh.
Như Tiểu Lam to gan chạy qua, móng vuốt dừng ở trên người hắn.
Một trận gió đêm thổi tới, Thanh Mặc Nhan ngửi được mùi vị của xạ hương nhàn nhạt.
Cổ độc vừa rồi còn ở trong người hắn tàn sát bừa bãi lập tức được bình ổn lại, cứ cách mười ngày nó lại tái phát đột ngột một lần, bây giờ lại biến mất đi cực kỳ nhanh chóng, thật giống như độc này chưa từng tồn tại vậy.
Thanh Mặc Nhan thở phào một hơi, màu đỏ trên mắt một lần nữa rút đi.
Quả nhiên, suy đoán của hắn là đúng, vật nhỏ này có thể khắc chế cổ độc ở trong người hắn, hơn nữa nhìn nó bây giờ đang cực kì cảnh giác, tựa hồ đối với hắn không hề có một chút tín nhiệm nào.
Thanh Mặc Nhan thả chậm động tác trên tay, túm lấy con mèo hương kia.
Lúc này đây, vật nhỏ kia không hề động đậy qua, tuy rằng toàn thân căng thẳng, giống như đang phi thường khẩn trương, nhưng mà nàng cũng không có ý muốn đào tẩu.
Thanh Mặc Nhan đem nó đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn qua giống như là một đám lông xù, ở trong bàn tay to của hắn, mới thấy rõ hình dạng hóa ra chỉ là một con mèo con.
Ánh mắt tròn xoe màu xanh biếc chừng lớn lên, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Bộ dạng có chút ngốc." Thanh Mặc Nhan lẩm bẩm nói.
Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!
Như Tiểu Lam nhịn không được muốn cào lên trên mặt hắn.
Xem hắn còn dám bảo nàng ngốc nữa không.
Hộ vệ đứng ở một bên liền trợn mắt há hốc mồm: "Thế tử...ngài...ngài không sao chứ?"
"Ân, chúng ta về thôi." Thanh Mặc Nhan đem mèo hương ôm vào trong ngực, xoay người đi về phía doanh trại.
"Người nào? Đứng lại!" Phía trước chuyền đến thanh âm tra hỏi của binh lính.
Thanh Mặc Nhan muốn mở miệng nói gì đó, liền cảm giác được vật nhỏ ở trong lòng đang không ngừng ngọ nguậy.
Cúi đầu xuống nhìn, thì thấy con mèo kia đang trèo lên trên ngực hắn, mở ra áo bên ngoài, chui vào trong y phục hắn...
Móng vuốt nhỏ nhắn xẹt qua làn da hắn, làm cho hắn có một loại cảm xúc nói không lên lời không biết là đau hay là ngứa.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay chuẩn bị đem nó tóm ra, nhưng nó lại chui xuống càng sâu hơn, toàn bộ người đều nằm trong y phục hắn.
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện mấy chục người trên tay cầm theo cây đuốc: "Người nào!"
Thanh Mặc Nhan không nói gì, Huyền Ngọc liền mở miệng quát khẽ: "Lớn mật, Đại Lý Tự Thiếu Khanh đang ở đây, đừng có vô lễ!"
Binh lính ngẩn người, thối lui hết về phía sau.
Tuy rằng bọn họ không biết Đại Lý Tự Thiếu Khanh trông như thế nào, nhưng quan phục ở trên người đối phương họ lại nhận ra được.
Áo bào thêu vân hạc, trên eo đeo ngọc bội lưu li, chỉ thêu màu vàng, xanh, đỏ, tím dệt thành hoa cẩm vân hạc...kia chính là trang phục mà quan tứ phẩm mới có.
Quân lính yên tĩnh nhường ra một con đường, Thanh Mặc Nhan sắc mặt lạnh lùng, mang theo Huyền Ngọc đi vào trong doanh trại.
"Không biết Thiếu Khanh đại nhân có gặp qua một con mèo hương màu đen hay không?" Một người thủ lĩnh ở sau lưng nhịn không được hỏi một câu.
Bước chân Thanh Mặc Nhan hơi khựng lại, đúng lúc này, hắn cảm giác được ở trong y phục tiểu gia hỏa kia đang liều mạng bám lấy thân thể hắn, mục đích để ngăn cho bản thân không bị trượt xuống.
"Không có." Hắn nhàn nhạt nói, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn, không hề quay đầu lại.
Lúc này Như Tiểu Lam đang hối hận muốn chết, nàng chỉ lo đến việc đem chính mình giấu đi, ai ngờ đâu lại chui nhầm vào tầng xiêm y ở trong cùng của hắn.
Lớn bằng từng này, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với thân thể nam nhân ở cự ly gần đến thế.
Hơn nữa điều khiến nàng phát điên chính là, làn da hắn thế nhưng lại phi thường bóng loáng, nàng căn bản là bám không được, thân thể càng không chịu khống chế mà trượt xuống phía dưới.
Không cần a...xuống thêm chút nữa...xuống thêm chút nữa thì sẽ đến "vùng cấm địa" kia a!
Cách đó không xa truyền đến tiếng người ồn ào, hiển nhiên những binh lính đi bắt nàng đã tìm tới.
Này thật đúng là trước có sài lang, sau có hổ báo mà.
Hai chân ôm lấy đầu, nàng không khỏi có chút tuyệt vọng.
Không tính đến nguy hiểm ở trước mắt, chỉ riêng những vết thương do chồn trắng gây ra thôi cũng đã đủ làm cho nàng mất mạng rồi, cũng không biết có thể hay không sẽ bị con súc sinh này truyền bệnh dại lên trên người...
Trong thời gian ngắn cân nhắc giữa được và mất, nàng quyết định làm ra một hành động lớn mật.
Nàng nhảy từ trên cây xuống, nhanh chóng chạy đến bên nam nhân đang ngã trên mặt đất kia.
Vừa đúng lúc này hắn cũng đang nhìn về phía nàng, ánh mắt nhuộm một màu đỏ tươi.
Như Tiểu Lam cố gắng bình ổn trái tim đang run lên: Ánh mắt hảo quái dị a, hắn thật sự sẽ không ăn nàng chứ?
Hộ vệ đứng ở một bên vừa định ra tay bắt lấy nàng, thì người nọ đã gian nan phun ra hai chữ: "Dừng tay..."
Hắn thoáng do dự một chút, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh.
Như Tiểu Lam to gan chạy qua, móng vuốt dừng ở trên người hắn.
Một trận gió đêm thổi tới, Thanh Mặc Nhan ngửi được mùi vị của xạ hương nhàn nhạt.
Cổ độc vừa rồi còn ở trong người hắn tàn sát bừa bãi lập tức được bình ổn lại, cứ cách mười ngày nó lại tái phát đột ngột một lần, bây giờ lại biến mất đi cực kỳ nhanh chóng, thật giống như độc này chưa từng tồn tại vậy.
Thanh Mặc Nhan thở phào một hơi, màu đỏ trên mắt một lần nữa rút đi.
Quả nhiên, suy đoán của hắn là đúng, vật nhỏ này có thể khắc chế cổ độc ở trong người hắn, hơn nữa nhìn nó bây giờ đang cực kì cảnh giác, tựa hồ đối với hắn không hề có một chút tín nhiệm nào.
Thanh Mặc Nhan thả chậm động tác trên tay, túm lấy con mèo hương kia.
Lúc này đây, vật nhỏ kia không hề động đậy qua, tuy rằng toàn thân căng thẳng, giống như đang phi thường khẩn trương, nhưng mà nàng cũng không có ý muốn đào tẩu.
Thanh Mặc Nhan đem nó đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn qua giống như là một đám lông xù, ở trong bàn tay to của hắn, mới thấy rõ hình dạng hóa ra chỉ là một con mèo con.
Ánh mắt tròn xoe màu xanh biếc chừng lớn lên, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Bộ dạng có chút ngốc." Thanh Mặc Nhan lẩm bẩm nói.
Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!
Như Tiểu Lam nhịn không được muốn cào lên trên mặt hắn.
Xem hắn còn dám bảo nàng ngốc nữa không.
Hộ vệ đứng ở một bên liền trợn mắt há hốc mồm: "Thế tử...ngài...ngài không sao chứ?"
"Ân, chúng ta về thôi." Thanh Mặc Nhan đem mèo hương ôm vào trong ngực, xoay người đi về phía doanh trại.
"Người nào? Đứng lại!" Phía trước chuyền đến thanh âm tra hỏi của binh lính.
Thanh Mặc Nhan muốn mở miệng nói gì đó, liền cảm giác được vật nhỏ ở trong lòng đang không ngừng ngọ nguậy.
Cúi đầu xuống nhìn, thì thấy con mèo kia đang trèo lên trên ngực hắn, mở ra áo bên ngoài, chui vào trong y phục hắn...
Móng vuốt nhỏ nhắn xẹt qua làn da hắn, làm cho hắn có một loại cảm xúc nói không lên lời không biết là đau hay là ngứa.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay chuẩn bị đem nó tóm ra, nhưng nó lại chui xuống càng sâu hơn, toàn bộ người đều nằm trong y phục hắn.
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện mấy chục người trên tay cầm theo cây đuốc: "Người nào!"
Thanh Mặc Nhan không nói gì, Huyền Ngọc liền mở miệng quát khẽ: "Lớn mật, Đại Lý Tự Thiếu Khanh đang ở đây, đừng có vô lễ!"
Binh lính ngẩn người, thối lui hết về phía sau.
Tuy rằng bọn họ không biết Đại Lý Tự Thiếu Khanh trông như thế nào, nhưng quan phục ở trên người đối phương họ lại nhận ra được.
Áo bào thêu vân hạc, trên eo đeo ngọc bội lưu li, chỉ thêu màu vàng, xanh, đỏ, tím dệt thành hoa cẩm vân hạc...kia chính là trang phục mà quan tứ phẩm mới có.
Quân lính yên tĩnh nhường ra một con đường, Thanh Mặc Nhan sắc mặt lạnh lùng, mang theo Huyền Ngọc đi vào trong doanh trại.
"Không biết Thiếu Khanh đại nhân có gặp qua một con mèo hương màu đen hay không?" Một người thủ lĩnh ở sau lưng nhịn không được hỏi một câu.
Bước chân Thanh Mặc Nhan hơi khựng lại, đúng lúc này, hắn cảm giác được ở trong y phục tiểu gia hỏa kia đang liều mạng bám lấy thân thể hắn, mục đích để ngăn cho bản thân không bị trượt xuống.
"Không có." Hắn nhàn nhạt nói, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn, không hề quay đầu lại.
Lúc này Như Tiểu Lam đang hối hận muốn chết, nàng chỉ lo đến việc đem chính mình giấu đi, ai ngờ đâu lại chui nhầm vào tầng xiêm y ở trong cùng của hắn.
Lớn bằng từng này, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với thân thể nam nhân ở cự ly gần đến thế.
Hơn nữa điều khiến nàng phát điên chính là, làn da hắn thế nhưng lại phi thường bóng loáng, nàng căn bản là bám không được, thân thể càng không chịu khống chế mà trượt xuống phía dưới.
Không cần a...xuống thêm chút nữa...xuống thêm chút nữa thì sẽ đến "vùng cấm địa" kia a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook