Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
-
C21: Bọn họ đều có mưu đồ quấy rối tiên tôn 21
không ngừng
Editor: hatrang.
- --
Sau khi trở về phòng, Khương Ngâm nhanh chóng đi khoá cửa sổ lại.
Cửa sổ của khách điếm là loại đẩy từ bên trong ra ngoài, trên phần khung phía sau có một cái chốt cửa, chỉ cần dùng thanh gỗ chêm nhẹ vào đó là được, chặt chẽ kín mít, người bên ngoài có đẩy mạnh như thế nào cũng không mở được, Khương Ngâm còn đặc biệt làm mẫu cho hệ thống 661 coi.
“Loại cửa sổ có cấu trúc thế này là an toàn nhất, cậu nhìn xem! Rất cứng đúng không? Tôi thậm chí có dùng sức kéo cách mấy nó cũng không nhúc nhích, thanh gỗ trông nhỏ nhắn thế thôi chứ vô cùng kiên cố đấy!”
Đúng lúc này, chỉ nghe “rắc” một tiếng.
Khương Ngâm đột nhiên cứng người, “Yêu tổng, cậu có nghe thấy âm thanh đáng sợ gì không?”
Hệ thống 661 run bần bật trả lời: “Mau đi kiểm tra xem, tại sao lại giống tiếng gỗ bị gãy thế? Aaa, khôngggg, đồ ngốc này, đều tại cậu hết!”
Vài phút sau, Khương Ngâm nhìn hai đoạn gỗ gãy đôi nằm trên mặt đất, thừ người ra.
“Làm sao bây giờ?”
Hệ thống 661 nghĩ nghĩ: “Hay là cậu thử nối nó lại xem? Quấn dây thừng hai vòng quanh nó rồi đặt lên chốt cửa, đừng động vào, cùng lắm thì đêm nay hai ta đi ngủ, không ngồi dậy là được.”
Khương Ngâm cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, đành phải làm theo lời hệ thống, trong lòng dâng lên một tia cầu may, “Hẳn là... Sẽ được chứ?”
Chỉ hy vọng cậu đừng buồn tiểu đêm thôi, Khương Ngâm nằm trên giường lớn, nhắm mắt yên lặng cầu nguyện.
Nhưng dường như ông trời không nghe thấy mong muốn của cậu.
Một đêm nay thế mà phá lệ gian khổ, trên đường phố trống rỗng không người, thi thoảng sẽ có một cơn gió lạnh thổi qua, lá cây theo đó mà đong đưa, xào xạc như có người đang khe khẽ thì thầm. Một thân ảnh màu đen vô cùng kì lạ chậm rãi xuất hiện, cái đuôi lộ ra dưới bóng áo choàng lớn, ‘nó’ gõ vang chiêng trống trên tay, thanh âm truyền đi thật xa, thật xa.
Canh một...
Trên đường phố dần dần xuất hiện một số ‘người’ dáng vẻ kì lạ y hệt nhau, cái lưng cong xuống, bọn họ bước đi nhẹ nhàng như những bóng ma, mà con phố cũng lập tức khoác lên mình một diện mạo mới, phủ kín bởi tơ lụa đỏ rực, sắc diễm lệ ngợp trời, ngay cả các gian hàng sớm đã đóng cửa tắt đèn cũng bị trang trí bằng chữ ‘Hỉ’ vô cùng lớn phía trước, còn treo thêm những chuỗi đèn lồng màu đỏ, trang trọng cực kỳ.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng gõ lại vang lên, báo hiệu canh hai đã đến...
Canh hai, trời đổ mưa đỏ.
Từng hạt mưa tí tách tí tách trút xuống, đọng lại trên mặt đất tựa như máu tươi, chỉ một lúc sau, rất nhiều vũng nước màu đỏ hình thành trên đường phố, ‘người’ kia bước chân lên, chất lỏng ghê rợn bắn tung toé khắp nơi.
Cách đó không xa, một đội ngũ khoảng hơn mười 'người' chậm rãi đi tới, bọn họ dáng người cứng đờ, mỗi một động tác đều giống nhau như đúc, ngay cả biên độ bước chân cũng y hệt, mang đến một cỗ kỳ quái quỷ dị khó tả. Con đường phía trước rải đầy hoa, cánh hoa màu trắng vừa rơi xuống mặt nước đỏ thẫm liền lập tức nhuốm 'máu'. Vài 'người' phía sau đang không ngừng khua chiêng gõ trống, thổi kèn xô na*, tạo thành một giai điệu rất đỗi hân hoan vui mừng, chỉ là trên đường phố quạnh quẽ đến đáng sợ này, lại làm người ta không rét mà run.
*kèn sorna (kèn bầu): là nhạc cụ sử dụng trong việc đón khách, đám cưới, đám tang
“Thùng! —— Thùng! Thùng!”
Nhịp điệu một chậm hai nhanh, canh ba đã điểm, hồ ly bắt đầu đón dâu...
Khương Ngâm trong phòng đã sớm bị đánh thức, cậu thế mới biết lão bản khách điếm nói dù có tỉnh cũng không được ngồi dậy là có ý gì, bởi vì cậu thật sự không thể ngủ được, bên ngoài khua chiêng gõ trống đáng sợ như thế, mà nơi đây lại vô cũng tĩnh lặng, âm thanh kia có thể nói là tấn công cả hai màng nhĩ của cậu.
Hơn nữa, quan trọng nhất là ——
“Yêu tổng, tôi muốn đi vệ sinh, hu hu hu.”
Khương Ngâm cảm thấy mình xui xẻo muốn chết, mặc dù lúc ăn tối uống rất nhiều canh, nhưng cậu đã ra ngoài đi dạo mấy vòng rồi, chẳng có cảm giác gì cả, bây giờ ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên mắc tiểu, nói xem có tức hay không chứ?
“Nhịn lại!” Hệ thống 661 tàn nhẫn nói.
“Nhưng tôi không thể nhịn được nữa, hức, làm sao bây giờ?” Thật ra từ nãy đến giờ cậu đã nhịn rồi, hiện tại cậu không chịu nổi nên mới mở miệng nói, thiếu niên đáng thương cắn chặt chăn bông.
“Nếu cậu muốn bị hồ ly bắt về làm vợ thì cứ việc đi.” Hệ thống 661 trợn mắt, “Đi vệ sinh hay giữ trinh tiết, cậu chọn cái nào?”
Khương Ngâm:...
“Tôi vẫn nên lựa chọn trinh tiết vậy.” Cậu nhỏ giọng đáp lời, đây thật sự chỉ đơn giản là vấn đề về trinh tiết sao? Đám bên ngoài kia không biết là yêu ma quỷ quái phương nào, chỉ cần cậu tùy tiện đi ra, đừng nói là giữ trong sạch gì gì đó, phỏng chừng ngay cả cái mạng nhỏ này cũng không còn.
Nghĩ thông suốt xong, Khương Ngâm quyết định im lặng nhịn lại cơn buồn tiểu.
Tuy nhiên, may mắn dường như chưa bao giờ mỉm cười với cậu.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng vang dội giữa căn phòng yên tĩnh, như thể có thứ gì đó vừa rơi xuống.
“Hả?” Khương Ngâm không dám đứng dậy, chỉ có thể đi hỏi hệ thống trong đầu: “Cái gì vừa rơi xuống vậy? Thôi, kệ đi.”
Một lúc sau, cậu nghe thấy thanh âm đau lòng chua xót của đối phương: “Không thể mặc kệ được, Khương Ngâm, cậu gặp rắc rối rồi ——”
“—— Thanh gỗ đỡ cửa sổ rơi xuống rồi...”
Khương Ngâm lập tức bò dậy “Cái gì!?”
“Làm sao bây giờ?”
Cửa sổ vừa vặn đối diện với giường, chỉ cần mở ra là có thể nhìn thấy cảnh tượng trên đường phố bên ngoài, đúng lúc này, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cửa sổ không còn gì chặn lại khẽ rung lắc, rồi đột nhiên bật mở.
Khương Ngâm ngơ ngác đứng nhìn, sắc đỏ mỹ diễm tràn ngập trong tầm mắt.
Một nhóm 'người' đeo mặt nạ hồ ly chậm rãi đi tới, tay nâng một cỗ kiệu lớn, bọn họ mặc y phục đỏ rực, cứ đi một chút, lại ngừng một chút, động tác cực kỳ chậm chạp. Từ xa xa, họ đã đến gần khách điếm hơn, sau đó dần dần đi qua, bức màn che đỏ hồng trên kiệu bị gió thổi bay bay, lộ ra một bóng dáng cao gầy ngồi bên trong, hắn ta cũng đeo mặt nạ trắng, chỉ là hình vẽ trên đấy thập phần quỷ dị, vốn dĩ là một gương mặt đang tươi cười, quan sát một hồi lại toát ra vẻ bi ai sầu thảm đến khó chịu. Đột nhiên, thần hầu đi phía trước dừng lại, vì thế những người áo đỏ đang nâng kiệu cũng ngừng theo.
Cách khách điếm không xa, chỉ thấy ‘bọn họ’ đồng loạt đứng yên, sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Ngâm, vẻ mặt không chút biểu cảm nào, trên mặt mọi 'người' đều đeo một chiếc mặt nạ giống nhau như đúc, toàn thân toả ra hơi thở lạnh lùng u ám, nhưng động tác lại đồng đều chuẩn xác đến đáng sợ, vô số ánh mắt sắc bén đồng thời phóng về phía thiếu niên.
Trong cơn hoảng hốt, Khương Ngâm nhìn thấy khoé miệng ‘bọn họ’ uốn éo vô cùng kì lạ, cong lên một nụ cười quỷ dị, nói: “Là tân nương, chúng ta phải đi đón tiếp tân nương.”
Sau đó, họ từng bước một đi về phía cửa sổ, chùng chân xuống dừng lại, chuẩn bị nhảy lên.
“Mau đóng cửa sổ lại!” Giọng nói cao vút của hệ thống 661 vang lên trong đầu, Khương Ngâm lúc này mới nhận ra mình vừa bị mê hoặc, cậu không kịp suy nghĩ gì, nhanh chóng phi xuống như bay, gắt gao đè lên cửa sổ.
“Cốc cốc cốc ——!”
“Cốc cốc cốc ——!”
“Cốc cốc cốc ——!”
........
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ không ngừng, từ nhẹ nhàng đến dồn dập, như thể người bên ngoài chờ đợi đã lâu nên nổi cơn thịnh nộ. Khương Ngâm sợ tới mức hai bàn tay run rẩy, cậu vừa nuốt nước miếng vừa đè mạnh cửa sổ lại, gần như bán mạng mà giữ chắc cọng rơm sinh mệnh cuối cùng của bản thân, cậu rùng mình suy nghĩ... Đây rõ ràng là lầu hai, làm sao mà họ lại có thể đến gõ cửa sổ phòng cậu được?
“Sư phụ! Sư phụ! Cứu ta!” Khương Ngâm bắt đầu hét lớn gọi tên Vệ Từ.
“Sư phụ! Thẩm sư huynh! Thẩm Thôi Anh!” Cậu kêu thêm vài lần nữa nhưng ngoài cửa lại không có động tĩnh gì, Khương Ngâm chuyển sang gọi cả họ tên Thẩm Thôi Anh ra, nếu đối phương nghe được, khẳng định sẽ giận dữ đi đến đánh cậu một trận tơi bời.
“Cốc cốc cốc! A Ngâm, mau mở cửa, vi sư tới rồi.” Thanh âm ôn nhu có chút lo lắng của Vệ Từ truyền đến.
Khương Ngâm vô thức muốn buông tay ra để đi mở cửa.
“Từ từ!” Hệ thống 661 trong đầu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, “Không phải Vệ Từ có chìa khoá phòng cậu sao? Cậu bảo y tự mình mở cửa, cứ nói cậu đang đè cửa sổ là được!”
“Sư phụ, đồ nhi đang chặn cửa sổ rồi, hay là người dùng chìa khóa mở ra đi?” Khương Ngâm la to.
Kết quả, ngoài cửa đột nhiên không còn tiếng động nào cả.
Cậu nuốt khan, cũng dần cảm giác có điều không ổn.
Chỉ một lát sau, giọng nói của Thẩm Thôi Anh vang lên: “Sư đệ, mau mở cửa ra, sư phụ đã quên mang theo chìa khóa rồi, chẳng lẽ ngươi muốn để bọn ta đứng bên ngoài hay sao?”
Thậm chí còn có cả Ân Chu: “Khương công tử, ta vừa nghe thấy ngươi la to, ngươi cửa mở ra thì ta mới giúp được.”
Khương Ngâm dựa lên cửa sổ, đảo mắt do dự, cậu dẫn một đống người đến đây, giờ lại không dám mở cửa.
Sau lưng vẫn đều đều truyền đến tiếng gõ, làm cả người cậu tê dại, cũng đồng thời dày vò trái tim cậu loạn hết cả lên.
Cậu đang cố gắng tìm một cái gì đó để chặn lại rồi đi ra mở cửa.
Chỉ nghe hệ thống 661 nhẹ nhàng nói: “Đừng mở, cậu có biết không, theo một góc độ nào đó ——”
“Cửa, cũng coi như là một loại cửa sổ.”
Khương Ngâm đột nhiên sững người.
Hệ thống tiếp tục: “Cậu có tin là chỉ cần cậu mở cửa ra, thì đám đồ vật bên ngoài cửa sổ cũng sẽ xông vào được không...”
“Cậu nghe kĩ xem, bọn họ có thật sự là Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh mà cậu biết ư?”
Khương Ngâm lập tức sởn tóc gáy, sau lưng toát mồ hôi lạnh, tay chân tê dại vì sợ hãi, nếu không có hệ thống nhắc nhở, cậu cứ tùy tiện đi mở cửa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra?
“Mở cửa, A Ngâm” Là Vệ Từ.
“Mở cửa, cho bọn ta vào! Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Là Thẩm Thôi Anh.
“Khương công tử, mau mở cửa...” Là Ân Chu.
Cánh cửa sổ trên tay truyền đến từng hồi gõ điên cuồng, bên ngoài còn có một đám 'người' không rõ là thứ gì cũng một hai yêu cầu cậu mở cửa, tấn công tinh thần không ngừng từ hai phía khiến Khương Ngâm sợ đến phát khóc.
Nhưng xung quanh lại không có ai để cầu cứu cả, cậu đành phải cố gắng dùng hết sức bình sinh chặn cửa sổ lại, làm lơ tất cả.
Không biết đã qua bao lâu, thanh âm bên ngoài ngừng lại, cửa sổ cũng dường như không còn động tĩnh gì.
Có tiếng gà gáy vang lên, ánh bình minh dần ló dạng.
Một ngày mới lại bắt đầu ở Miêu thành.
Hệ thống 661 nói: “Cậu có thể buông tay rồi, trời đã sáng, chúng nó đã bỏ đi hết.”
Khương Ngâm mấp máy đôi môi khô khốc, trượt dài xuống tường, cả người bủn rủn không còn tí sức lực nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thần kinh căng thẳng cả đêm cuối cùng cũng được thả lỏng, cậu ngay lập tức choáng váng đầu óc, hôn mê bất tỉnh.
- --
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Có phải mọi người đang tự hỏi tại sao Khương Khương không bị mang đi làm tân nương đúng hong, hì hì, thật ra tiểu hồ ly sẽ lên sân khấu, nhưng không phải bây giờ, mà là khi kỳ động dục của Khương Khương diễn ra he he ~
P/s: chương sau tình thú lắm đó ~
Editor: hatrang.
- --
Sau khi trở về phòng, Khương Ngâm nhanh chóng đi khoá cửa sổ lại.
Cửa sổ của khách điếm là loại đẩy từ bên trong ra ngoài, trên phần khung phía sau có một cái chốt cửa, chỉ cần dùng thanh gỗ chêm nhẹ vào đó là được, chặt chẽ kín mít, người bên ngoài có đẩy mạnh như thế nào cũng không mở được, Khương Ngâm còn đặc biệt làm mẫu cho hệ thống 661 coi.
“Loại cửa sổ có cấu trúc thế này là an toàn nhất, cậu nhìn xem! Rất cứng đúng không? Tôi thậm chí có dùng sức kéo cách mấy nó cũng không nhúc nhích, thanh gỗ trông nhỏ nhắn thế thôi chứ vô cùng kiên cố đấy!”
Đúng lúc này, chỉ nghe “rắc” một tiếng.
Khương Ngâm đột nhiên cứng người, “Yêu tổng, cậu có nghe thấy âm thanh đáng sợ gì không?”
Hệ thống 661 run bần bật trả lời: “Mau đi kiểm tra xem, tại sao lại giống tiếng gỗ bị gãy thế? Aaa, khôngggg, đồ ngốc này, đều tại cậu hết!”
Vài phút sau, Khương Ngâm nhìn hai đoạn gỗ gãy đôi nằm trên mặt đất, thừ người ra.
“Làm sao bây giờ?”
Hệ thống 661 nghĩ nghĩ: “Hay là cậu thử nối nó lại xem? Quấn dây thừng hai vòng quanh nó rồi đặt lên chốt cửa, đừng động vào, cùng lắm thì đêm nay hai ta đi ngủ, không ngồi dậy là được.”
Khương Ngâm cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, đành phải làm theo lời hệ thống, trong lòng dâng lên một tia cầu may, “Hẳn là... Sẽ được chứ?”
Chỉ hy vọng cậu đừng buồn tiểu đêm thôi, Khương Ngâm nằm trên giường lớn, nhắm mắt yên lặng cầu nguyện.
Nhưng dường như ông trời không nghe thấy mong muốn của cậu.
Một đêm nay thế mà phá lệ gian khổ, trên đường phố trống rỗng không người, thi thoảng sẽ có một cơn gió lạnh thổi qua, lá cây theo đó mà đong đưa, xào xạc như có người đang khe khẽ thì thầm. Một thân ảnh màu đen vô cùng kì lạ chậm rãi xuất hiện, cái đuôi lộ ra dưới bóng áo choàng lớn, ‘nó’ gõ vang chiêng trống trên tay, thanh âm truyền đi thật xa, thật xa.
Canh một...
Trên đường phố dần dần xuất hiện một số ‘người’ dáng vẻ kì lạ y hệt nhau, cái lưng cong xuống, bọn họ bước đi nhẹ nhàng như những bóng ma, mà con phố cũng lập tức khoác lên mình một diện mạo mới, phủ kín bởi tơ lụa đỏ rực, sắc diễm lệ ngợp trời, ngay cả các gian hàng sớm đã đóng cửa tắt đèn cũng bị trang trí bằng chữ ‘Hỉ’ vô cùng lớn phía trước, còn treo thêm những chuỗi đèn lồng màu đỏ, trang trọng cực kỳ.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng gõ lại vang lên, báo hiệu canh hai đã đến...
Canh hai, trời đổ mưa đỏ.
Từng hạt mưa tí tách tí tách trút xuống, đọng lại trên mặt đất tựa như máu tươi, chỉ một lúc sau, rất nhiều vũng nước màu đỏ hình thành trên đường phố, ‘người’ kia bước chân lên, chất lỏng ghê rợn bắn tung toé khắp nơi.
Cách đó không xa, một đội ngũ khoảng hơn mười 'người' chậm rãi đi tới, bọn họ dáng người cứng đờ, mỗi một động tác đều giống nhau như đúc, ngay cả biên độ bước chân cũng y hệt, mang đến một cỗ kỳ quái quỷ dị khó tả. Con đường phía trước rải đầy hoa, cánh hoa màu trắng vừa rơi xuống mặt nước đỏ thẫm liền lập tức nhuốm 'máu'. Vài 'người' phía sau đang không ngừng khua chiêng gõ trống, thổi kèn xô na*, tạo thành một giai điệu rất đỗi hân hoan vui mừng, chỉ là trên đường phố quạnh quẽ đến đáng sợ này, lại làm người ta không rét mà run.
*kèn sorna (kèn bầu): là nhạc cụ sử dụng trong việc đón khách, đám cưới, đám tang
“Thùng! —— Thùng! Thùng!”
Nhịp điệu một chậm hai nhanh, canh ba đã điểm, hồ ly bắt đầu đón dâu...
Khương Ngâm trong phòng đã sớm bị đánh thức, cậu thế mới biết lão bản khách điếm nói dù có tỉnh cũng không được ngồi dậy là có ý gì, bởi vì cậu thật sự không thể ngủ được, bên ngoài khua chiêng gõ trống đáng sợ như thế, mà nơi đây lại vô cũng tĩnh lặng, âm thanh kia có thể nói là tấn công cả hai màng nhĩ của cậu.
Hơn nữa, quan trọng nhất là ——
“Yêu tổng, tôi muốn đi vệ sinh, hu hu hu.”
Khương Ngâm cảm thấy mình xui xẻo muốn chết, mặc dù lúc ăn tối uống rất nhiều canh, nhưng cậu đã ra ngoài đi dạo mấy vòng rồi, chẳng có cảm giác gì cả, bây giờ ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên mắc tiểu, nói xem có tức hay không chứ?
“Nhịn lại!” Hệ thống 661 tàn nhẫn nói.
“Nhưng tôi không thể nhịn được nữa, hức, làm sao bây giờ?” Thật ra từ nãy đến giờ cậu đã nhịn rồi, hiện tại cậu không chịu nổi nên mới mở miệng nói, thiếu niên đáng thương cắn chặt chăn bông.
“Nếu cậu muốn bị hồ ly bắt về làm vợ thì cứ việc đi.” Hệ thống 661 trợn mắt, “Đi vệ sinh hay giữ trinh tiết, cậu chọn cái nào?”
Khương Ngâm:...
“Tôi vẫn nên lựa chọn trinh tiết vậy.” Cậu nhỏ giọng đáp lời, đây thật sự chỉ đơn giản là vấn đề về trinh tiết sao? Đám bên ngoài kia không biết là yêu ma quỷ quái phương nào, chỉ cần cậu tùy tiện đi ra, đừng nói là giữ trong sạch gì gì đó, phỏng chừng ngay cả cái mạng nhỏ này cũng không còn.
Nghĩ thông suốt xong, Khương Ngâm quyết định im lặng nhịn lại cơn buồn tiểu.
Tuy nhiên, may mắn dường như chưa bao giờ mỉm cười với cậu.
Chỉ nghe “cạch” một tiếng vang dội giữa căn phòng yên tĩnh, như thể có thứ gì đó vừa rơi xuống.
“Hả?” Khương Ngâm không dám đứng dậy, chỉ có thể đi hỏi hệ thống trong đầu: “Cái gì vừa rơi xuống vậy? Thôi, kệ đi.”
Một lúc sau, cậu nghe thấy thanh âm đau lòng chua xót của đối phương: “Không thể mặc kệ được, Khương Ngâm, cậu gặp rắc rối rồi ——”
“—— Thanh gỗ đỡ cửa sổ rơi xuống rồi...”
Khương Ngâm lập tức bò dậy “Cái gì!?”
“Làm sao bây giờ?”
Cửa sổ vừa vặn đối diện với giường, chỉ cần mở ra là có thể nhìn thấy cảnh tượng trên đường phố bên ngoài, đúng lúc này, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cửa sổ không còn gì chặn lại khẽ rung lắc, rồi đột nhiên bật mở.
Khương Ngâm ngơ ngác đứng nhìn, sắc đỏ mỹ diễm tràn ngập trong tầm mắt.
Một nhóm 'người' đeo mặt nạ hồ ly chậm rãi đi tới, tay nâng một cỗ kiệu lớn, bọn họ mặc y phục đỏ rực, cứ đi một chút, lại ngừng một chút, động tác cực kỳ chậm chạp. Từ xa xa, họ đã đến gần khách điếm hơn, sau đó dần dần đi qua, bức màn che đỏ hồng trên kiệu bị gió thổi bay bay, lộ ra một bóng dáng cao gầy ngồi bên trong, hắn ta cũng đeo mặt nạ trắng, chỉ là hình vẽ trên đấy thập phần quỷ dị, vốn dĩ là một gương mặt đang tươi cười, quan sát một hồi lại toát ra vẻ bi ai sầu thảm đến khó chịu. Đột nhiên, thần hầu đi phía trước dừng lại, vì thế những người áo đỏ đang nâng kiệu cũng ngừng theo.
Cách khách điếm không xa, chỉ thấy ‘bọn họ’ đồng loạt đứng yên, sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Ngâm, vẻ mặt không chút biểu cảm nào, trên mặt mọi 'người' đều đeo một chiếc mặt nạ giống nhau như đúc, toàn thân toả ra hơi thở lạnh lùng u ám, nhưng động tác lại đồng đều chuẩn xác đến đáng sợ, vô số ánh mắt sắc bén đồng thời phóng về phía thiếu niên.
Trong cơn hoảng hốt, Khương Ngâm nhìn thấy khoé miệng ‘bọn họ’ uốn éo vô cùng kì lạ, cong lên một nụ cười quỷ dị, nói: “Là tân nương, chúng ta phải đi đón tiếp tân nương.”
Sau đó, họ từng bước một đi về phía cửa sổ, chùng chân xuống dừng lại, chuẩn bị nhảy lên.
“Mau đóng cửa sổ lại!” Giọng nói cao vút của hệ thống 661 vang lên trong đầu, Khương Ngâm lúc này mới nhận ra mình vừa bị mê hoặc, cậu không kịp suy nghĩ gì, nhanh chóng phi xuống như bay, gắt gao đè lên cửa sổ.
“Cốc cốc cốc ——!”
“Cốc cốc cốc ——!”
“Cốc cốc cốc ——!”
........
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ không ngừng, từ nhẹ nhàng đến dồn dập, như thể người bên ngoài chờ đợi đã lâu nên nổi cơn thịnh nộ. Khương Ngâm sợ tới mức hai bàn tay run rẩy, cậu vừa nuốt nước miếng vừa đè mạnh cửa sổ lại, gần như bán mạng mà giữ chắc cọng rơm sinh mệnh cuối cùng của bản thân, cậu rùng mình suy nghĩ... Đây rõ ràng là lầu hai, làm sao mà họ lại có thể đến gõ cửa sổ phòng cậu được?
“Sư phụ! Sư phụ! Cứu ta!” Khương Ngâm bắt đầu hét lớn gọi tên Vệ Từ.
“Sư phụ! Thẩm sư huynh! Thẩm Thôi Anh!” Cậu kêu thêm vài lần nữa nhưng ngoài cửa lại không có động tĩnh gì, Khương Ngâm chuyển sang gọi cả họ tên Thẩm Thôi Anh ra, nếu đối phương nghe được, khẳng định sẽ giận dữ đi đến đánh cậu một trận tơi bời.
“Cốc cốc cốc! A Ngâm, mau mở cửa, vi sư tới rồi.” Thanh âm ôn nhu có chút lo lắng của Vệ Từ truyền đến.
Khương Ngâm vô thức muốn buông tay ra để đi mở cửa.
“Từ từ!” Hệ thống 661 trong đầu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, “Không phải Vệ Từ có chìa khoá phòng cậu sao? Cậu bảo y tự mình mở cửa, cứ nói cậu đang đè cửa sổ là được!”
“Sư phụ, đồ nhi đang chặn cửa sổ rồi, hay là người dùng chìa khóa mở ra đi?” Khương Ngâm la to.
Kết quả, ngoài cửa đột nhiên không còn tiếng động nào cả.
Cậu nuốt khan, cũng dần cảm giác có điều không ổn.
Chỉ một lát sau, giọng nói của Thẩm Thôi Anh vang lên: “Sư đệ, mau mở cửa ra, sư phụ đã quên mang theo chìa khóa rồi, chẳng lẽ ngươi muốn để bọn ta đứng bên ngoài hay sao?”
Thậm chí còn có cả Ân Chu: “Khương công tử, ta vừa nghe thấy ngươi la to, ngươi cửa mở ra thì ta mới giúp được.”
Khương Ngâm dựa lên cửa sổ, đảo mắt do dự, cậu dẫn một đống người đến đây, giờ lại không dám mở cửa.
Sau lưng vẫn đều đều truyền đến tiếng gõ, làm cả người cậu tê dại, cũng đồng thời dày vò trái tim cậu loạn hết cả lên.
Cậu đang cố gắng tìm một cái gì đó để chặn lại rồi đi ra mở cửa.
Chỉ nghe hệ thống 661 nhẹ nhàng nói: “Đừng mở, cậu có biết không, theo một góc độ nào đó ——”
“Cửa, cũng coi như là một loại cửa sổ.”
Khương Ngâm đột nhiên sững người.
Hệ thống tiếp tục: “Cậu có tin là chỉ cần cậu mở cửa ra, thì đám đồ vật bên ngoài cửa sổ cũng sẽ xông vào được không...”
“Cậu nghe kĩ xem, bọn họ có thật sự là Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh mà cậu biết ư?”
Khương Ngâm lập tức sởn tóc gáy, sau lưng toát mồ hôi lạnh, tay chân tê dại vì sợ hãi, nếu không có hệ thống nhắc nhở, cậu cứ tùy tiện đi mở cửa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra?
“Mở cửa, A Ngâm” Là Vệ Từ.
“Mở cửa, cho bọn ta vào! Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Là Thẩm Thôi Anh.
“Khương công tử, mau mở cửa...” Là Ân Chu.
Cánh cửa sổ trên tay truyền đến từng hồi gõ điên cuồng, bên ngoài còn có một đám 'người' không rõ là thứ gì cũng một hai yêu cầu cậu mở cửa, tấn công tinh thần không ngừng từ hai phía khiến Khương Ngâm sợ đến phát khóc.
Nhưng xung quanh lại không có ai để cầu cứu cả, cậu đành phải cố gắng dùng hết sức bình sinh chặn cửa sổ lại, làm lơ tất cả.
Không biết đã qua bao lâu, thanh âm bên ngoài ngừng lại, cửa sổ cũng dường như không còn động tĩnh gì.
Có tiếng gà gáy vang lên, ánh bình minh dần ló dạng.
Một ngày mới lại bắt đầu ở Miêu thành.
Hệ thống 661 nói: “Cậu có thể buông tay rồi, trời đã sáng, chúng nó đã bỏ đi hết.”
Khương Ngâm mấp máy đôi môi khô khốc, trượt dài xuống tường, cả người bủn rủn không còn tí sức lực nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thần kinh căng thẳng cả đêm cuối cùng cũng được thả lỏng, cậu ngay lập tức choáng váng đầu óc, hôn mê bất tỉnh.
- --
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Có phải mọi người đang tự hỏi tại sao Khương Khương không bị mang đi làm tân nương đúng hong, hì hì, thật ra tiểu hồ ly sẽ lên sân khấu, nhưng không phải bây giờ, mà là khi kỳ động dục của Khương Khương diễn ra he he ~
P/s: chương sau tình thú lắm đó ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook