Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
C22: Bọn họ đều có mưu đồ quấy rối tiên tôn 22

Editor: hatrang.

- --

Bụng nhỏ vừa trướng vừa đau, phía trên còn có ai đó đang nhẹ nhàng ấn lên.

Khương Ngâm cau mày rên rỉ, cậu quay đầu đi né tránh sự đụng chạm của đối phương, thật khó chịu, đừng ấn nữa...

Cậu trướng đến mức không chịu nổi, lại không biết tại sao mà cứ có một cỗ lực lượng thôi thúc cậu phải đi vệ sinh ngay bây giờ, song cậu vẫn mơ hồ ý thức được mình còn chưa rời giường, vì vậy chỉ có thể cố gắng kẹp chặt hai chân lại, miệng nhỏ hừ hừ, đôi tay siết lấy quần áo của bản thân, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

"Ngoan, trực tiếp tiểu ra, được không?" Thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai, vừa dụ hoặc vừa mang theo chút ý vị không rõ.

Khương Ngâm nhịn đến nỗi rèm mi ươn ướt, bàng quang bị đè ép truyền đến từng trận đau nhói khiến cậu khó chịu muốn bật khóc, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cái trán trơn bóng, làm vài sợi tóc loà xoà rũ xuống. Cậu cố gắng vặn vẹo thân mình, nhưng lại bị một đôi tay gắt gao đè lại, lực đạo của người nọ lúc thì mềm nhẹ lúc lại đầy trêu chọc, vừa thì thầm nói giúp cậu giải toả áp lực xong, ngay lập tức đối phương ấn thật mạnh xuống bụng dưới căng phồng của thiếu niên. Khương Ngâm giật mình, cả người co lại, dần có dấu hiệu mất khống chế.

Thật sự không thể nhịn được nữa... Hu hu hu...

Toàn thân cậu run rẩy, cậu muốn tỉnh dậy, cậu muốn đi vệ sinh, nếu không cậu thật sự sẽ tiểu ra mất. Nhờ suy nghĩ này, Khương Ngâm giống như thắng được sức mạnh kì quái nào đó đang che tầm nhìn mình lại, cậu khó khăn mở mắt ra, chỉ thấy không gian trước mặt một mảnh mông lung mơ hồ, quần áo trên người bị vén lên, lộ ra cái bụng nhỏ hơi căng tròn, cảm giác chứa rất nhiều nước bên trong, một đôi tay tinh tế nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu, như thể đang chuẩn bị làm gì đó.

"A —— Đừng mà!" Khương Ngâm hoảng sợ nức nở, nước mắt lập tức rơi xuống.

"KHÔNG!"

Cảm giác được chất lỏng nóng bỏng chảy từ dưới thân ra, cả gương mặt Khương Ngâm trong nháy mắt xấu hổ đến đỏ bừng, cậu nhục nhã cực kỳ, chỉ cần nghĩ đến mình thế mà lại mất khống chế trước mặt người khác, cậu hoảng loạn cuộn tròn thân thể lại, nhưng ngay khi vừa cử động, dòng nước ấy lại chảy xuống y phục trắng tinh, làm thiếu niên chỉ biết bất lực bật khóc.

"Đi ra ngoài ——! Đừng nhìn ta!"

"Đi ra!"


Thiếu niên thậm chí còn không nhìn xem người nọ là ai, cậu chỉ biết mình sắp bị chê bai cười nhạo, nếu truyền ra ngoài, cậu quả thực không muốn sống nữa, vậy mà đối phương lại ôm cậu chặt đến mức không thể nào vùng vẫy thoát ra được.

"Ngoan nào, đừng khóc." Trong thanh âm lành lạnh thường ngày mang theo nét ôn nhu nhẹ nhàng, dường như còn đi kèm một loại dụ dỗ mê hoặc nào đó: "Không có ai nhìn cả, chỉ có sư phụ ở đây thôi, ngoan, A Ngâm đừng sợ..."

"Ngoan, sư phụ sẽ không nói cho người khác, ta nhất định sẽ giữ bí mật này, được không?" Vệ Từ nhìn Khương Ngâm khóc đến hai mắt sưng đỏ, cả người xộc xệch hoảng loạn, chỉ cảm thấy vô số suy nghĩ âm u tối tăm nhất trong lòng tựa như dây leo đồng loạt lan tràn khắp nơi. Y thích một Khương Ngâm kinh sợ yếu ớt như chú cún nhỏ, một Khương Ngâm chỉ có thể dựa vào sư phụ mình khóc nức nở như vậy. Tâm tư này làm cho y tràn ngập khoái cảm chiếm hữu biến thái đến điên cuồng, trong con ngươi thanh khiết nhuốm đầy mây đen sâu không thấy đáy, song tất thảy đều đã bị rèm mi cong vút rũ xuống che đi, vì y biết, ít nhất là ở bên ngoài, y phải luôn mang theo lớp mặt nạ ôn nhu hoàn hảo không chút kẽ hở nào.

Y thường ngày luôn luôn ngụy trang thành bộ dáng chính nhân quân tử, bởi mọi người đều thích, quan trọng là Khương Ngâm của y cũng rất thích. Tiểu đồ đệ tựa hồ có lòng tin mù quáng với sư phụ mình, như thể dù cho tất cả mọi người trên thế gian có sa đoạ hắc hoá thì y vẫn vĩnh viễn là tồn tại thanh cao duy nhất trong lòng thiếu niên. Suy nghĩ ngây thơ này làm Vệ Từ cảm thấy rất muốn bật cười thành tiếng, song đồng thời y cũng vô cùng vui mừng, dựa vào sự tín nhiệm đến bậc này của Khương Ngâm, y hoàn toàn có thể nhân cơ hội "ăn" sạch sẽ đối phương không chừa một miếng xương.

Dù sao, tiểu nghịch ngợm cũng rất dễ tin người.

"A Ngâm, vi sư sẽ không nói cho ai biết..." Vệ Từ ôm chặt Khương Ngâm đang thút thít trong lòng, khẽ thì thầm vào tai đối phương, làm sao y có thể để người khác nhìn thấy một mặt mê người như vậy của thiếu niên chứ?

"Ngoan, đứng dậy thay quần áo đi, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhé? Bọn họ đang ăn sáng bên dưới."

Tè dầm thật sự rất xấu hổ, lại còn bị xem như trẻ nhỏ mà dỗ dành lâu như vậy, Khương Ngâm cảm thấy mình quả thật không còn mặt mũi nào gặp người khác, cậu bĩu môi nhìn Vệ Từ: "Sao ban nãy người lại ấn bụng ta?"

Trong giọng nói khàn khàn nức nở mang theo chút chất vấn, Khương Ngâm bắt đầu chuyển qua mode đổ lỗi, cậu không khỏi nghĩ: đều là do Vệ Từ ấn vào bụng cậu, nếu không cậu có thể tự mình tỉnh dậy đi vệ sinh, vậy thì những chuyện xấu hổ sau đó cũng sẽ không xảy ra.

Vệ Từ chỉ thản nhiên đáp: "Sáng nay mọi người đều xuống dưới ăn cơm, chỉ có A Ngâm mãi không xuất hiện, vi sư lo lắng nên bèn đi lên xem. Không ngờ lại phát hiện ngươi ngất xỉu bên cửa sổ, ta mới ôm ngươi lên giường, sau đó, ngươi ——"

Nói đến đây, y dừng lại nhấp môi, nhìn thoáng qua sườn mặt Khương Ngâm rồi tiếp tục: "Ngươi mơ mơ màng màng kéo tay ta nói đau bụng, vi sư nghĩ rằng ngươi bị bệnh nên giúp ngươi xoa xoa, không ngờ..."

Khương Ngâm:... Được rồi, không cần nói nữa.

Cũng đúng, tên Thẩm Thôi Anh kia chắc chắn sẽ không rảnh đi tìm mình.


Thiếu niên xấu hổ cúi đầu, quanh tai một mảnh đỏ rực, hai tay đặt trên đùi xoắn lại vào nhau.

Cuối cùng, sự thật được sáng tỏ, không những không thể trách người ta mà còn phải cảm ơn Vệ Từ đã ôm cậu lên giường. Vậy mà ban nãy cậu lại đổ lỗi cho đối phương, Khương Ngâm ngượng ngùng cúi đầu, sao mình có thể nghĩ xấu cho y cơ chứ, trong cốt truyện người ta vốn dĩ là một người tốt chính hiệu.

Hu hu.

Ước gì mình có thể ngủ một giấc vĩnh hằng luôn cho xong.

"Vậy người... Người ra ngoài trước đi, ta sẽ xong nhanh thôi." Thiếu niên nhỏ giọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn mặt đối phương.

Ngại quá đi mất.

Vệ Từ bước ra, thậm chí còn tri kỷ cho gọi cho cậu một xô nước.

Khương Ngâm vừa nhịn lại cơn xấu hổ vừa tắm rửa sơ qua, lúc cậu thay quần áo đi xuống, mọi người đã ăn gần xong, điều khiến cậu kinh ngạc chính là Ân Chu thế mà lại ngồi chung một bàn với ba sư đồ bọn họ, Thẩm Thôi Anh dường như ngoại trừ việc nhăn nhó khó chịu thì cũng không nói gì.

Vệ Từ đẩy chén cháo nhỏ đến trước mặt cậu, sau đó gọi thêm mấy cái bánh bao hấp và đồ ăn kèm.

Khương Ngâm không có hứng ăn lắm, cậu lặng lẽ bỏ hết vào miệng cho xong, bánh bao của khách điếm này rất tệ, nhân thịt quá ít, cắn một miếng lớn mà chỉ toàn là vỏ, nhưng thay vào đó đồ chua khá vừa miệng, chua chua cay cay, còn rất giòn.

Cậu chưa ăn xong đã nghe thấy Thẩm Thôi Anh bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Cái thứ màu đỏ sau gáy ngươi là gì vậy?"

Hoá ra là lúc Khương Ngâm cúi đầu xuống, mái tóc đen mềm mại hơi rũ sang một bên, làm lộ ra hoa văn có phần kì lạ quỷ dị trên làn da trắng nõn, bởi vì cậu không thể nhìn thấy, bèn vội hỏi Thẩm Thôi Anh: "Trông như thế nào, hình như ta đâu có làm gì đâu?"


"Một... hoa văn hình hồ ly." Thẩm Thôi Anh ghé người lại quan sát, một lúc sau, hắn nhăn mày, giống như ghét bỏ mà phủi phủi tay, muốn quên đi da thịt ấm áp tinh tế vừa chạm qua kia.

Cả bàn ăn đột nhiên rơi vào im lặng.

Thẩm Thôi Anh nói xong cũng sửng sốt một chút, hồ ly à? Không phải tối hôm qua diễn ra sự kiện hồ ly đón dâu gì gì đó sao, chẳng lẽ là trùng hợp?

"Tối qua ngươi có mở cửa sổ không?" Vệ Từ nhíu nhíu mày, sắc mặc có chút nghiêm túc.

Khương Ngâm khóc không ra nước mắt, cậu cứ ngỡ rằng chờ thứ kia rời đi rồi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, ai mà biết từ đâu xuất hiện một dấu vết kì lạ chứ! Cậu luống cuống nói: "Thanh gỗ trên chốt cửa hôm qua đột nhiên rơi xuống, rồi gió thổi bay cửa sổ ta ra, lúc đó ta tình cờ thấy một đám người kì lạ nâng một cỗ kiệu đi trên đường, nhưng ta đã nhanh chóng chặn lại, mãi đến rạng sáng bên ngoài không còn tiếng động nào nữa, ta mới tưởng rằng mọi thứ đã ổn...."

Vệ Từ cũng nhớ tới vừa rồi khi y đi vào, đúng là có phát hiện Khương Ngâm nằm dưới cửa sổ.

"Các ngươi không biết đêm qua khinh khủng như thế nào đâu!" Khương Ngâm quơ tay múa chân, trên mặt còn mang theo vẻ sợ hãi, "Ta liên tục gọi tên mọi người nhưng không có ai nghe thấy. Rồi đột nhiên vang lên giọng nói của sư phụ và Thẩm Thôi Anh, bọn họ không ngừng yêu cầu ta mở cửa ra, nhưng ta cảm thấy có gì đó không ổn nên vẫn ở yên trong phòng. Nói thật, thanh âm kia giống các ngươi như đúc, cả đêm ta cứ dựa lên cửa sổ không dám nhúc nhích!"

Thẩm Thôi Anh nghe thấy thiếu niên gọi thẳng tên mình, khoé mắt giật giật, nhưng vẫn cố gắng nhịn lại sự khó chịu.

Ân Chu một bên vẻ mặt có chút ngưng trọng: "Xem ra Khương công tử đã bị hồ ly quấn thân, nó để lại dấu vết trên người ngươi, hẳn đã nhận định ngươi là tân nương của nó."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Khương Ngâm đau khổ che mặt lại, tại sao chuyện gì cũng rơi lên đầu cậu vậy chứ!

"Thật không dám giấu diếm, tiểu sinh cũng chỉ biết một chút, các vị công tử vẫn nên đi tìm người khác thì hơn." Ân Chu bất đắc dĩ nhún vai: "Có lẽ một vài lão nhân trong thành sẽ có biện pháp."

Khương Ngâm âm thầm trừng hắn một cái, cảm ơn nhe, lời khuyên hữu dụng dữ hén!

Ba sư đồ nhanh chóng tách nhau ra đi vào trong thành dò hỏi, song đại đa số mọi người đều rất kiêng kị, một chữ cũng không muốn tiết lộ, chỉ biết rằng sau ngày hồ ly đón dâu thì sẽ luôn có một nữ nhân biến mất, nhưng suy cho cùng đó đều là những câu chuyện xưa hoang đường vô căn cứ mà thôi.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, bọn họ lại một lần nữa đi lấy giấy thông hành.

Ông lão kia vẫn ngồi ở chỗ cũ, vừa thấy họ tới đã lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, Vệ Từ nhận lấy, y lại đưa một cái nhẫn trữ vật khác sang, lão nhân hài lòng cười cười, cuối cùng ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Khương Ngâm.


"Ồ, mùi của hồ ly?"

Hắn quay đầu nhìn về hai người Vệ Từ, "Không phải nói hắn vẫn chưa thành niên ư, sao lại đính hôn nhanh như vậy?"

Vệ Từ hơi khựng lại: "Tối hôm qua là ngày hồ ly đón dâu, hắn không cẩn thận nhìn thoáng qua, không ngờ lại bị đánh dấu thành tân nương, không biết lão bản có cách nào giải quyết không?"

"À." Ông lão cầm tẩu thuốc hút một hơi, sau đó đi vòng qua Khương Ngâm quan sát hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Bỏ cuộc đi, không thể giải được, nhưng đánh dấu này thật ra cũng không gây hại gì cho thân thể, ngoại trừ ——"

"Nó sẽ đi theo ngươi cả đời." Hắn cong môi, cười cười có chút đen tối, "Dù ngươi có đi đâu, hắn vẫn có thể tìm được, như một con sâu bám chặt trong xương, có ngứa ngáy vô biên cũng vô pháp gỡ bỏ."

Vẻ mặt mới vừa hơi thả lỏng của Khương Ngâm tức khắc căng thẳng trở lại.

Đi theo cậu cả đời?

Biểu tình Vệ Từ có chút âm u: "Thật sự không còn cách nào khác sao?"

"Thứ này nói phức tạp cũng không phức tạp, nói đơn giản cũng không đơn giản, nó chỉ là dấu hiệu mà hồ ly khắc lên bạn lữ để thể hiện quyền sở hữu mà thôi, nếu không kết hôn với nó thì cả đời sẽ không bao giờ biến mất. Hoặc ngươi có thể đi tìm nó thử, hỏi xem nó có đồng ý xoá bỏ hoa văn đó hay không, nhưng mà, rất khó..."

Nó đã nhận định ngươi làm người của nó cả một đời, làm sao có thể dễ dàng xoá bỏ?

"Hồ tộc từ trước đến nay luôn trung thành với bạn lữ của mình, thật sự không được đâu, cứ giao tiểu tử nhà ngươi cho nó đi!" Ông lão nhìn Khương Ngâm, cười cười đầy ẩn ý, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Vệ Từ bên cạnh đã sớm xanh mét.

"Mặc kệ nó, chúng ta đi thôi." Y âm trầm xoay người, kéo Khương Ngâm rời đi.

Thẩm Thôi Anh bị bỏ lại phía sau vài bước, hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm hai bàn tay đan lại của bọn họ, hồi lâu cũng chưa bình tĩnh, cứ như là muốn thông qua nó nhìn thẳng vào trái tim xưa giờ luôn đóng kín cửa của Vệ Từ.

Sư phụ, người đối với Khương Ngâm, rốt cuộc là loại tình cảm gì...

Chẳng lẽ là do đệ tử suy nghĩ nhiều rồi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương