Ta Là Một Thanh Ma Kiếm
-
Chương 5: Vận rủi bộc phát
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Hồng phải chọn quả mềm để niết!
Loại lão gia hỏa vô sỉ như Kim Chính Thu càng am hiểu sâu đạo này.
Thực lực của hắn ta cao hơn đội trưởng đoàn lính đánh thuê một cấp bậc, dưới tình huống cố tình đánh lén, hắn ta có thể một kiếm tập kích giết người bị mất cánh tay phải!
"Đáng chết!"
"Lão Vương!"
Chỉ nghe dong binh đoàn trưởng quát: "Anh em, liều mạng với hắn!"
Một tên lính đánh thuê còn sót lại lập tức hưởng ứng, mang theo vẻ tuyệt vọng và phẫn nộ nhằm về phía Kim Chính Thu. Hắn ta không nhìn thấy, tên đoàn trưởng hắn ta tin tưởng kia lại đột nhiên quay đầu, chạy như điên vào nơi rừng sâu.
Trần Hạo nhìn mà ngây người!
Cmn... vì sao trên đời lại có người vô sỉ đến loại trình độ này?
Quả thực là không kém cạnh Kim Chính Thu chút nào!
Vị lính đánh thuê ngay thẳng kia đến chết cũng không biết, đội trưởng của hắn ta đã từ bỏ hắn ta.
Bởi vì hắn ta còn chưa quay đầu lại, bị một kiếm của Kim Chính Thu giết chết trong nháy mắt.
Kim Chính Thu huy kiếm cực nhanh, một luồng chân khí màu xanh vây lấy Trần Hạo đã hóa thành Hắc Huyết Thần Kiếm, Trần Hạo không cảm giác được chút lực cản của gió nào.
Cứ như vậy, thuận lợi cắt đầu của lính đánh thuê xuống.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn được sao?"
Kim Chính Thu nhìn rừng rậm, cười lạnh một tiếng.
Hắn ta như gió chui vào trong rừng rậm.
Tiếp theo là một trận truy sát.
Người dẫn đầu lính đánh thuê có thân thủ không tầm thường, nhưng chỉ có thể đấu với Kim Chính Thu vẻn vẹn mười chiêu.
Kế tiếp, trong năm ngày, Kim Chính Thu cẩn thận và tàn nhẫn, liên tiếp tập sát ba đội ngũ, Trần Hạo hấp thu vô số máu tươi và linh hồn, rốt cục cũng đủ để hắn thăng cấp.
Cảm giác được Hắc Huyết Thần Kiếm càng ngày càng nóng cháy, Kim Chính Thu sớm có kinh nghiệm tìm được một sơn động bí ẩn, cẩn thận quan sát thần kiếm thăng cấp.
Quá trình thăng cấp này cơ bản cũng giống với trước đây.
Chỉ có điều Trần Hạo lại bắt đầu vui vẻ, vì lần thăng cấp này mang đến cho hắn kinh hỉ cực lớn.
Tên kiếm: Hắc Huyết Thần Kiếm
Đẳng cấp: Đỉnh cấp phàm khí
Kiếm chủ đời thứ nhất: Kim Chính Thu
Thiên phú: Thí chủ
Kỹ năng:
Với tư cách là một thanh ma kiếm, thật ra hiện tại Trần Hạo hơi hữu danh vô thực.
Không chỉ có kẻ thù giết chết hắn vẫn sống tới tiêu sái thoải mái như cũ, đáng giận nhất là hắn còn phải "sớm chiều ở chung" với kẻ thù, còn trở thành một thanh vũ khí trong tay kẻ thù!
Hết lần này tới lần khác vì đẳng cấp của hắn quá thấp, hắn không làm gì được kẻ thù!
Nếu như tổ chức một màn so tài xem trong những kẻ xuyên việt, kẻ nào thảm hơn, Trần Hạo tuyệt đối là người cầm cờ đi trước, nói không chừng hắn còn có thể tranh thủ được danh hiệu đệ nhất!
Kỹ năng vận rủi ổn định hạ thấp một điểm khí vận của kiếm chủ, thật ra kỹ năng này rất yếu.
Trần Hạo đã hỏi qua hệ thống, điểm khí vận cũng không phải hằng số, mà nó đang biến hóa trong một phạm vi nào đó.
Cái gọi là khí vận chi tử, điểm khí vận cũng có lúc biến thành âm, cũng có lúc gặp không may. Chỉ có điều tuyệt đại đa số thời gian, điểm khí vận của họ thường nằm từ 8 tới 10 điểm, thời gian không may mắn quá ngắn, sau đó khí vận sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Tỷ như sau khi bọn họ không may rơi xuống vách núi, sẽ nhặt được thần công bí tịch cao nhân tiền bối lưu lại...
Cao thủ giống Kim Chính Thu, bình thường điểm khí vận cũng không ít, vẫn có thể coi là có chút khí vận gia thân.
Trần Hạo ổn định hạ thấp 1 điểm khí vận của Kim Chính Thu, thật ra hiệu quả cũng không rõ ràng.
Chẳng qua, hiện tại lại không giống, kỹ năng bộc phát vận rủi có thể trực tiếp giảm 10 điểm khí vận của Kim Chính Thu.
Nếu như ngày nào đó, vận khí của Kim Chính Thu không tốt hoặc trong lúc chiến đấu, Trần Hạo khiến vận rủi của hắn ta bộc phát... Sợ rằng có thể trực tiếp gài bẫy hắn ta!
Trần Hạo vui vẻ thầm nghĩ: Cho nên nói, theo đẳng cấp tăng lên, nhất định mình còn có thể trở thành một thanh Ma Kiếm hợp cách!
Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh, đóng kỹ năng vận rủi lại.
Chờ thêm mười ngày!
Ngay khi Trần Hạo tính toán Kim Chính Thu, mặt mũi Kim Chính Thu lại tràn đầy vẻ vui mừng nhìn "Hắc Huyết Thần Kiếm" tiến hóa đến đỉnh cấp phàm khí.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, Hắc Huyết Thần Kiếm liền có thể tiến hóa thành hạ cấp huyền khí.
Điểm khác biệt duy nhất giữa huyền khí và phàm khí là, huyền khí không chỉ có thể thông đạo chân khí, dễ dàng sử dụng vũ kỹ, huyền khí còn có thể tiến hành tăng phúc, tăng uy lực của vũ kỹ võ giả thi triển vũ kỹ.
Mà võ giả cũng có thể dùng phàm khí thi triển vũ kỹ, chỉ có điều không nói tới chuyện nó sẽ hạ thấp uy lực của vũ kỹ, dùng phàm khí lâu còn có thể bị hư hao.
Hạ cấp phàm khí bình thường một ngân tệ một cái.
Trung cấp phàm khí bình thường một kim tệ một cái.
Cao cấp phàm khí bình thường năm kim tệ một cái.
Đỉnh cấp phàm khí ba mươi kim tệ một cái.
Hạ cấp huyền khí giá trị tăng vọt, giá cả khởi bước là năm trăm kim tệ!
Có nên tiếp tục không?
Không ai có thể nhịn được loại khoái cảm khi thăng cấp vũ khí này.
Không ai có thể nhịn được loại mê hoặc khi vũ khí không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Cho dù là Kim Chính Thu cũng không thể nhịn được!
Dù sao thì theo đuổi mạnh mẽ cũng là thiên tính của tất cả sinh vật, cho dù Kim Chính Thu nghiên cứu kỹ thuật đúc kiếm, nhưng đó cũng là một con đường tắt để trở thành cường giả.
Rất đáng tiếc, Kim Chính Thu không biết, thanh phàm khí "Thần kiếm" này đã có được khí linh.
Hơn nữa khí linh còn vô cùng căm hận hắn ta, hắn ta càng cấp bách muốn thăng cấp "Hắc Huyết Thần Kiếm", đồng nghĩa với hắn ta sẽ chết càng thêm nhanh.
Cứ vậy tiếp tục!
Lúc này Kim Chính Thu đã làm ra quyết định.
Kim Chính Thu ẩn núp trong dãy núi Tuyết Vân mười ngày, trong mười ngày này, chiến tích của hắn ta không tệ, cũng có được thu hoạch không tệ. Không chỉ có thể giết hai đội lính đánh thuê cấp thấp, hắn ta còn tìm được một số tài liệu đúc kiếm trân quý từ trên người đám dong binh, còn có tinh hạch của yêu thú.
Vừa quá buổi trưa, Trần Hạo vẫn luôn ở trong Hắc Huyết Thần Kiếm nhàm chán đến chết, chỉ muốn sử dụng một lần bộc phát vận rủi.
Nửa đêm về sáng đến hừng đông, không có bất cứ động tĩnh gì, điều này khiến Trần Hạo chờ xem kịch vui càng thêm buồn bực.
Lúc sáng sớm, Kim Chính Thu ăn một ít thịt khô, sau đó hắn ta dẫn theo Hắc Huyết Thần Kiếm lên đường.
Hắn ta một đường đi khoảng chừng hơn 1000m, rất nhanh đã gặp một đội lính đánh thuê.
Đội lính đánh thuê này có tổng cộng năm người, cầm đầu là một đại hán lưng đeo trọng kiếm, giữ lại râu quai nón. Một tên nhóc tuổi chừng mười lăm mười sáu, vẻ mặt non nớt, tướng mạo có chút anh tuấn theo sát phía sau.
Trên mặt đại hán mang theo ý cười, không ngừng nói chuyện với tiểu tử anh tuấn.
Tiểu tử anh tuấn vừa nghe vừa rất nghiêm túc gật đầu.
Đi theo phía sau cùng là ba lính đánh thuê thành niên, ba lính đánh thuê này tương đối chuyên nghiệp, đều rất cảnh giác chú ý chung quanh, phòng ngừa có yêu thú nào đang ẩn núp đột nhiên tập kích.
Vậy mà, điều này không có tác dụng gì.
Lão Kim Chính Thu này đã sớm mai phục tốt rồi, người đối diện căn bản không phát hiện được.
Khoảng cách gần, Trần Hạo lập tức ngầm trộm nghe đại hán và tiểu tử anh tuấn nói chuyện.
"Với tư cách là lính đánh thuê, khi chúng ta đi ra ngoài nhất định phải luôn giữ vững cảnh giác, bởi vì có rất nhiều yêu thú am hiểu ngụy trang... Còn có, ở bên ngoài, không chỉ phải cẩn thận yêu thú tập kích, chúng ta còn phải cẩn thận những tên lính đánh thuê rắp tâm hại người... Nhớ kỹ, ngoại trừ người của đoàn thể mình, tốt nhất là không nên tin bất kỳ người nào khác, nhất là khi ngươi thụ thương hoặc có thu hoạch rất lớn..."
Một lão lính đánh thuê truyền thụ kinh nghiệm tri thức cho một tay mơ mới vào nghề?
Chẳng qua coi như bọn họ không may, gặp được Kim Chính Thu.
Từ rất xa Kim Chính Thu đã dõi mắt nhìn đội lính đánh thuê này, Trần Hạo biết, hắn ta vẫn luôn có ý định đợi trời tối đen rồi mới xuống tay.
Hồng phải chọn quả mềm để niết!
Loại lão gia hỏa vô sỉ như Kim Chính Thu càng am hiểu sâu đạo này.
Thực lực của hắn ta cao hơn đội trưởng đoàn lính đánh thuê một cấp bậc, dưới tình huống cố tình đánh lén, hắn ta có thể một kiếm tập kích giết người bị mất cánh tay phải!
"Đáng chết!"
"Lão Vương!"
Chỉ nghe dong binh đoàn trưởng quát: "Anh em, liều mạng với hắn!"
Một tên lính đánh thuê còn sót lại lập tức hưởng ứng, mang theo vẻ tuyệt vọng và phẫn nộ nhằm về phía Kim Chính Thu. Hắn ta không nhìn thấy, tên đoàn trưởng hắn ta tin tưởng kia lại đột nhiên quay đầu, chạy như điên vào nơi rừng sâu.
Trần Hạo nhìn mà ngây người!
Cmn... vì sao trên đời lại có người vô sỉ đến loại trình độ này?
Quả thực là không kém cạnh Kim Chính Thu chút nào!
Vị lính đánh thuê ngay thẳng kia đến chết cũng không biết, đội trưởng của hắn ta đã từ bỏ hắn ta.
Bởi vì hắn ta còn chưa quay đầu lại, bị một kiếm của Kim Chính Thu giết chết trong nháy mắt.
Kim Chính Thu huy kiếm cực nhanh, một luồng chân khí màu xanh vây lấy Trần Hạo đã hóa thành Hắc Huyết Thần Kiếm, Trần Hạo không cảm giác được chút lực cản của gió nào.
Cứ như vậy, thuận lợi cắt đầu của lính đánh thuê xuống.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn được sao?"
Kim Chính Thu nhìn rừng rậm, cười lạnh một tiếng.
Hắn ta như gió chui vào trong rừng rậm.
Tiếp theo là một trận truy sát.
Người dẫn đầu lính đánh thuê có thân thủ không tầm thường, nhưng chỉ có thể đấu với Kim Chính Thu vẻn vẹn mười chiêu.
Kế tiếp, trong năm ngày, Kim Chính Thu cẩn thận và tàn nhẫn, liên tiếp tập sát ba đội ngũ, Trần Hạo hấp thu vô số máu tươi và linh hồn, rốt cục cũng đủ để hắn thăng cấp.
Cảm giác được Hắc Huyết Thần Kiếm càng ngày càng nóng cháy, Kim Chính Thu sớm có kinh nghiệm tìm được một sơn động bí ẩn, cẩn thận quan sát thần kiếm thăng cấp.
Quá trình thăng cấp này cơ bản cũng giống với trước đây.
Chỉ có điều Trần Hạo lại bắt đầu vui vẻ, vì lần thăng cấp này mang đến cho hắn kinh hỉ cực lớn.
Tên kiếm: Hắc Huyết Thần Kiếm
Đẳng cấp: Đỉnh cấp phàm khí
Kiếm chủ đời thứ nhất: Kim Chính Thu
Thiên phú: Thí chủ
Kỹ năng:
Vận rủi (đã mở): Ổn định hạ thấp một điểm khí vận của kiếm chủ (điểm khí vận bằng 10 có thể coi là khí vận chi tử của thế giới).
Vận rủi bộc phát: Túc chủ có thể đóng kỹ năng vận rủi 10 ngày, sau đó sử dụng bộc phát vận rủi một lần, một khi sử dụng bộc phát vận rủi, trong một ngày điểm khí vận của kiếm chủ sẽ giảm đi 10.
Sát lục tiến hóa: Thông qua hấp thu máu tươi và linh hồn tiến hóa bản thân.
Tự động chữa trị: Tốn hao một lượng máu tươi và linh hồn nhất định để chữa trị bản thân.
Sát khí tràng (đã mở): Giết càng nhiều sinh vật, sinh vật càng mạnh mẽ, sát khí ngưng tụ được càng mạnh, hình thành sát khí tràng đặc biệt. Sát khí tràng không chỉ có thể ảnh hưởng tới tâm trí kẻ địch, khiến kẻ địch nảy sinh sợ hãi, khủng hoảng, còn có thể nảy sinh ảnh hưởng với kiếm chủ.
Với tư cách là một thanh ma kiếm, thật ra hiện tại Trần Hạo hơi hữu danh vô thực.
Không chỉ có kẻ thù giết chết hắn vẫn sống tới tiêu sái thoải mái như cũ, đáng giận nhất là hắn còn phải "sớm chiều ở chung" với kẻ thù, còn trở thành một thanh vũ khí trong tay kẻ thù!
Hết lần này tới lần khác vì đẳng cấp của hắn quá thấp, hắn không làm gì được kẻ thù!
Nếu như tổ chức một màn so tài xem trong những kẻ xuyên việt, kẻ nào thảm hơn, Trần Hạo tuyệt đối là người cầm cờ đi trước, nói không chừng hắn còn có thể tranh thủ được danh hiệu đệ nhất!
Kỹ năng vận rủi ổn định hạ thấp một điểm khí vận của kiếm chủ, thật ra kỹ năng này rất yếu.
Trần Hạo đã hỏi qua hệ thống, điểm khí vận cũng không phải hằng số, mà nó đang biến hóa trong một phạm vi nào đó.
Cái gọi là khí vận chi tử, điểm khí vận cũng có lúc biến thành âm, cũng có lúc gặp không may. Chỉ có điều tuyệt đại đa số thời gian, điểm khí vận của họ thường nằm từ 8 tới 10 điểm, thời gian không may mắn quá ngắn, sau đó khí vận sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Tỷ như sau khi bọn họ không may rơi xuống vách núi, sẽ nhặt được thần công bí tịch cao nhân tiền bối lưu lại...
Cao thủ giống Kim Chính Thu, bình thường điểm khí vận cũng không ít, vẫn có thể coi là có chút khí vận gia thân.
Trần Hạo ổn định hạ thấp 1 điểm khí vận của Kim Chính Thu, thật ra hiệu quả cũng không rõ ràng.
Chẳng qua, hiện tại lại không giống, kỹ năng bộc phát vận rủi có thể trực tiếp giảm 10 điểm khí vận của Kim Chính Thu.
Nếu như ngày nào đó, vận khí của Kim Chính Thu không tốt hoặc trong lúc chiến đấu, Trần Hạo khiến vận rủi của hắn ta bộc phát... Sợ rằng có thể trực tiếp gài bẫy hắn ta!
Trần Hạo vui vẻ thầm nghĩ: Cho nên nói, theo đẳng cấp tăng lên, nhất định mình còn có thể trở thành một thanh Ma Kiếm hợp cách!
Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh, đóng kỹ năng vận rủi lại.
Chờ thêm mười ngày!
Ngay khi Trần Hạo tính toán Kim Chính Thu, mặt mũi Kim Chính Thu lại tràn đầy vẻ vui mừng nhìn "Hắc Huyết Thần Kiếm" tiến hóa đến đỉnh cấp phàm khí.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, Hắc Huyết Thần Kiếm liền có thể tiến hóa thành hạ cấp huyền khí.
Điểm khác biệt duy nhất giữa huyền khí và phàm khí là, huyền khí không chỉ có thể thông đạo chân khí, dễ dàng sử dụng vũ kỹ, huyền khí còn có thể tiến hành tăng phúc, tăng uy lực của vũ kỹ võ giả thi triển vũ kỹ.
Mà võ giả cũng có thể dùng phàm khí thi triển vũ kỹ, chỉ có điều không nói tới chuyện nó sẽ hạ thấp uy lực của vũ kỹ, dùng phàm khí lâu còn có thể bị hư hao.
Hạ cấp phàm khí bình thường một ngân tệ một cái.
Trung cấp phàm khí bình thường một kim tệ một cái.
Cao cấp phàm khí bình thường năm kim tệ một cái.
Đỉnh cấp phàm khí ba mươi kim tệ một cái.
Hạ cấp huyền khí giá trị tăng vọt, giá cả khởi bước là năm trăm kim tệ!
Có nên tiếp tục không?
Không ai có thể nhịn được loại khoái cảm khi thăng cấp vũ khí này.
Không ai có thể nhịn được loại mê hoặc khi vũ khí không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Cho dù là Kim Chính Thu cũng không thể nhịn được!
Dù sao thì theo đuổi mạnh mẽ cũng là thiên tính của tất cả sinh vật, cho dù Kim Chính Thu nghiên cứu kỹ thuật đúc kiếm, nhưng đó cũng là một con đường tắt để trở thành cường giả.
Rất đáng tiếc, Kim Chính Thu không biết, thanh phàm khí "Thần kiếm" này đã có được khí linh.
Hơn nữa khí linh còn vô cùng căm hận hắn ta, hắn ta càng cấp bách muốn thăng cấp "Hắc Huyết Thần Kiếm", đồng nghĩa với hắn ta sẽ chết càng thêm nhanh.
Cứ vậy tiếp tục!
Lúc này Kim Chính Thu đã làm ra quyết định.
Kim Chính Thu ẩn núp trong dãy núi Tuyết Vân mười ngày, trong mười ngày này, chiến tích của hắn ta không tệ, cũng có được thu hoạch không tệ. Không chỉ có thể giết hai đội lính đánh thuê cấp thấp, hắn ta còn tìm được một số tài liệu đúc kiếm trân quý từ trên người đám dong binh, còn có tinh hạch của yêu thú.
Vừa quá buổi trưa, Trần Hạo vẫn luôn ở trong Hắc Huyết Thần Kiếm nhàm chán đến chết, chỉ muốn sử dụng một lần bộc phát vận rủi.
Nửa đêm về sáng đến hừng đông, không có bất cứ động tĩnh gì, điều này khiến Trần Hạo chờ xem kịch vui càng thêm buồn bực.
Lúc sáng sớm, Kim Chính Thu ăn một ít thịt khô, sau đó hắn ta dẫn theo Hắc Huyết Thần Kiếm lên đường.
Hắn ta một đường đi khoảng chừng hơn 1000m, rất nhanh đã gặp một đội lính đánh thuê.
Đội lính đánh thuê này có tổng cộng năm người, cầm đầu là một đại hán lưng đeo trọng kiếm, giữ lại râu quai nón. Một tên nhóc tuổi chừng mười lăm mười sáu, vẻ mặt non nớt, tướng mạo có chút anh tuấn theo sát phía sau.
Trên mặt đại hán mang theo ý cười, không ngừng nói chuyện với tiểu tử anh tuấn.
Tiểu tử anh tuấn vừa nghe vừa rất nghiêm túc gật đầu.
Đi theo phía sau cùng là ba lính đánh thuê thành niên, ba lính đánh thuê này tương đối chuyên nghiệp, đều rất cảnh giác chú ý chung quanh, phòng ngừa có yêu thú nào đang ẩn núp đột nhiên tập kích.
Vậy mà, điều này không có tác dụng gì.
Lão Kim Chính Thu này đã sớm mai phục tốt rồi, người đối diện căn bản không phát hiện được.
Khoảng cách gần, Trần Hạo lập tức ngầm trộm nghe đại hán và tiểu tử anh tuấn nói chuyện.
"Với tư cách là lính đánh thuê, khi chúng ta đi ra ngoài nhất định phải luôn giữ vững cảnh giác, bởi vì có rất nhiều yêu thú am hiểu ngụy trang... Còn có, ở bên ngoài, không chỉ phải cẩn thận yêu thú tập kích, chúng ta còn phải cẩn thận những tên lính đánh thuê rắp tâm hại người... Nhớ kỹ, ngoại trừ người của đoàn thể mình, tốt nhất là không nên tin bất kỳ người nào khác, nhất là khi ngươi thụ thương hoặc có thu hoạch rất lớn..."
Một lão lính đánh thuê truyền thụ kinh nghiệm tri thức cho một tay mơ mới vào nghề?
Chẳng qua coi như bọn họ không may, gặp được Kim Chính Thu.
Từ rất xa Kim Chính Thu đã dõi mắt nhìn đội lính đánh thuê này, Trần Hạo biết, hắn ta vẫn luôn có ý định đợi trời tối đen rồi mới xuống tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook