Ta Là Một Thanh Ma Kiếm
-
Chương 4: Vừa lúc gặp phải
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Trần Hạo hỏi hệ thống: "Mỗi lần ta thăng một đẳng cấp nhỏ đều có thể thu được một kỹ năng sao?"
Hệ thống trả lời: "Cũng không phải như vậy, việc thu được kỹ năng dựa vào tính ngẫu nhiên nhất định, có đôi khi không phải cứ thăng cấp là có thể thu được kỹ năng mới, cũng có thể tăng mạnh kỹ năng ngươi đã lấy được."
"Vậy cũng không tệ chút nào."
Kế tiếp, Kim Chính Thu xử lý sạch toàn bộ thi thể hắn ta đã ám sát, về tới lò rèn.
Ngày thứ hai, ban ngày trôi qua rất bình tĩnh, Kim Chính Thu vẫn dạy kỹ thuật đúc cho bảy tám học đồ giống thường ngày.
Tới buổi tối, Trần Hạo nếm được ngon ngọt vốn cho rằng hắn có thể giống như hôm qua, nhận được càng nhiều linh hồn và máu tươi hơn. Chỉ có điều Kim Chính Thu lại khiến hắn thất vọng.
Kim Chính Thu một đường đi nhanh, tới một thôn nhỏ phụ cận Tuyết Vân trấn, bắt một tiểu nữ hài tám tuổi.
Về phần người nhà của tiểu nữ hài, Kim Chính Thu không kinh động tới bọn họ, hắn ta đã dùng thuốc mê!
Nói chung, hắn ta không phải tên mãng phu, làm việc rất có mục đích, đây là đánh giá của Trần Hạo đối với hắn ta.
Khi Kim Chính Thu bắt tiểu nữ hài đi, Trần Hạo có thể đoán được đại khái, đến cùng hắn ta muốn làm gì.
Hắn ta muốn đúc thêm một cây "Hắc Huyết Thần Kiếm"!
Nhìn tiểu nữ hài khóc rống giãy giụa nhưng vẫn bị Kim Chính Thu ném vào trong lò đúc kiếm, Trần Hạo phảng phất như vừa thấy được bản thân mình.
Chỉ có điều hắn không hề nghĩ tới chuyện cứu tiểu nữ hài.
Thứ nhất, hiện tại hắn rất bất lực, hệ thống đã nói, chỉ khi Hắc Huyết Thần Kiếm trở thành một thanh linh khí, hắn mới có thể câu thông với túc chủ.
Thứ hai, sau khi trở thành Ma Kiếm, cho dù linh hồn của hắn vẫn là nhân loại như cũ, nhưng tình người của hắn đã bị suy yếu rất lớn.
Trần Hạo biết, Kim Chính Thu tuyệt đối không thể thành công được.
Kim Chính Thu mang theo hạ cấp phàm khí vừa thành hình, đã bị chém thủng một lổ, lại mang theo Hắc Huyết Thần Kiếm thừa dịp đêm đen, đi tới Tuyết Vân trấn, sau đó lại đi tới thôn nhỏ kia, giết chết phụ mẫu tiểu nữ hài.
Cái thanh hạ cấp phàm khí này không hấp thu máu tươi, càng không có công năng tự động chữa trị, không có bất kỳ dị trạng gì.
Lẽ nào ta giết nhầm người?
Kim Chính Thu đưa mắt nhìn sang hàng xóm tiểu nữ hài.
Sau khi giết sạch mười người hai nhà, thanh hạ cấp phàm khí kia vẫn không có động tĩnh, Kim Chính Thu không thể không thừa nhận, hắn ta đã thất bại!
Hắn ta dùng tài liệu giống hệt với tài liệu khi đúc "Hắc Huyết Thần Kiếm", cũng làm theo trình tự như trước, nhưng vì sao Hắc Huyết Thần Kiếm thành công mà thanh kiếm này lại thất bại?
Kim Chính Thu không nghĩ ra!
Lẽ nào là vì ta dùng tiểu nữ hài?
Không thể không nói, Kim Chính Thu rất có tiềm chất làm quái nhân khoa học, hắn ta lớn gan suy đoán, không cần tang chứng vật chứng gì. Trong một tháng kế tiếp, Kim Chính Thu liên tiếp bắt đi chín đứa trẻ, đúc ra chín chuôi hạ cấp phàm khí.
Đương nhiên, toàn bộ chín chuôi hạ cấp phàm khí đều thất bại!
Sau đó hắn ta không thể không dừng lại.
Không phải là vì thành vệ quân Thiết Thạch thành điều tra, mà là vì hắn ta đã dùng hết Vẫn Thạch rồi.
Sử dụng hết Vẫn Thạch rồi, nội tâm có chút điên cuồng của Kim Chính Thu cũng bình tĩnh lại. Hắn ta kiểm điểm lại hành vi quá mức điên cuồng của bản thân mình gần đây, sau đó hắn ta cầm ly trà nóng, ngồi trên ghế thái sư, trầm tư nhìn dãy núi Tuyết Vân mênh mông xa xa.
Sau khi kết hợp và so sánh chi tiết giữa mười lần đúc kiếm thất bại cùng với lần đúc Hắc Huyết Thần Kiếm, hắn ta có thể xác định, quá trình đúc kiếm như nước chảy mây trôi, tuyệt đối không có bất kỳ khác biệt nào. Như vậy điểm khác biệt có thể xuất hiện duy nhất là người để đúc kiếm!
Kim Chính Thu đã thử tám nam đồng có tuổi tác tương đồng với tên khất cái Trần Hạo, đều không ngoại lệ thất bại toàn bộ.
Có lẽ tên khất cái Trần Hạo kia có điểm khác biệt cực sâu so với những nam đồng khác.
Thế giới này không có hai chiếc lá giống hệt nhau, cũng không có hai người hoàn toàn giống nhau, đạo lý này Kim Chính Thu hiểu.
Vậy rốt cuộc trên người tên khất cái Trần Hạo đã chết đi có điểm gì đặc biệt, khiến hắn không giống với người bình thường đây?
Hoặc có lẽ là, muốn đúc thần kiếm cần điểm đặc biệt nào đó trên người Trần Hạo?
Nghĩ tới vấn đề này, Kim Chính Thu nhức đầu!
Kim Chính Thu chỉ biết tên ăn mày kia tên là Trần Hạo, sau đó hắn ta không còn biết gì nữa.
Về phần tính chất đặc biệt, mọi người đều đã bị nước thép hóa, càng không thể nào điều tra được!
Kim Chính Thu thở dài nói: "Sớm biết như vậy, ta đã hỏi tình huống của hắn kỹ càng hơn!"
Hiện tại hắn ta hối hận muốn chết.
Chẳng qua Kim Chính Thu cũng không từ bỏ hy vọng, chí ít Hắc Huyết Thần Kiếm còn đang ở trên tay hắn ta, hắn ta có thể tiếp tục nghiên cứu.
Mất toi một tháng, Kim Chính Thu lại chuyển lực chú ý lên Hắc Huyết Thần Kiếm. Hắn ta muốn biết cực hạn của thanh kiếm này ở nơi nào.
Hắn ta cũng hiểu được, nếu như Hắc Huyết Thần Kiếm nảy sinh Kiếm Linh, nếu như hắn ta có thể câu thông với Kiếm Linh, có lẽ hắn ta sẽ biết được bí mật đúc Hắc Huyết Thần Kiếm.
Lần này, Kim Chính Thu lựa chọn tiến vào dãy núi Tuyết Vân.
Dù sao thì liên tiếp giết người trong thôn trấn phụ cận đã khiến võ giả bản địa cảnh giác. Mà trong dãy núi Tuyết Vân lại khác, mỗi ngày trong dãy núi đều có lính đánh thuê bỏ mạng dưới miệng yêu thú, sau khi hắn ta giết người đã có yêu thú hỗ trợ thanh lý xác, đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Trong đám lính đánh thuê có cao thủ, nhưng cao thủ mạnh mẽ hơn Kim Chính Thu thật sự là lác đác không có mấy.
Vì vậy Kim Chính Thu nói cho đám đệ tử, bản thân mình cần phải ra ngoài tìm kiếm tài liệu đúc kiếm trân quý. Sau đó hắn ta thu thập bọc hành lý đơn giản, tiến vào dãy núi Tuyết Vân.
Theo Kim Chính Thu, Trần Hạo có thể rõ ràng, thế giới này tên Thiên Huyền Đại Lục, tông phái gia tộc san sát, lấy võ giả vi tôn, theo sau, nghề nghiệp được tôn kính nhất là Chú Tạo Sư và Luyện Đan Sư. Mà nơi này thuộc phạm vi quản hạt của Thiết Thạch thành, phụ cận có dãy núi Tuyết Vân nhiều yêu thú, nên cũng nhiều lính đánh thuê tụ tập... Còn những chuyện khác hắn không rõ ràng lắm.
Thậm chí ngay cả đẳng cấp võ giả hắn cũng không biết!
Dù sao bình thường Kim Chính Thu cũng kiệm lời ít nói, khi giáo dục học đồ cũng chỉ nói nhiều thêm hai câu. Học đồ lại càng không cần phải nói nhiều, ở trước mặt Kim Chính Thu, ngay cả lời bọn chúng cũng không dám nói, Trần Hạo không nghe được.
Dọc theo đường đi, Kim Chính Thu thấy yêu thú liền chém, gần như không có yêu thú nào là đối thủ của hắn ta. Trần Hạo lại càng thêm khẳng định, chắc chắn tên này là một cao thủ.
Đồng thời, Trần Hạo cũng phát hiện, đánh chết yêu thú cũng có lợi với hắn.
Chỉ có điều lợi ích không lớn, còn lâu mới có thể khiến hắn sảng khoái như giết người.
Là vì linh hồn yêu thú không đủ mạnh sao?
Trần Hạo nói ra suy đoán của mình.
Ngày thứ ba sau khi tiến vào dãy núi Tuyết Vân, đang lúc hoàng hôn, Kim Chính Thu gặp phải một đội lính đánh thuê.
Đội lính đánh thuê này có tổng cộng bảy người, một người nằm trên cáng cứu thương, không rõ sống chết. Một người trực tiếp bị đứt một cánh tay, được người khác dìu, năm người còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, người nào người nấy đều thương tích đầy mình, chật vật không chịu nổi.
Hiển nhiên bọn họ vừa trải qua một hồi đại chiến sinh tử!
Kim Chính Thu đứng ở nơi rất xa, vừa nhìn thấy bọn họ, hắn ta lập tức trốn đi, cả người như một thi thể đã mất đi khí tức.
Đại hán khôi ngô cầm đầu hô lên: "Đã tới bên ngoài sơn mạch, yêu thú nơi này không tính là mạnh mẽ, đêm nay chúng ta đóng quân ở chỗ này đi!"
"Vâng đội trưởng!"
Một đám người bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời. Kim Chính Thu híp mắt nhìn chằm chằm bọn hắn, vẫn không nhúc nhích, mãi cho đến sau nửa đêm hắn ta mới lặng lẽ sờ soạng đi lên.
Đầu tiên, hắn ta giết chết người gác đêm bên cạnh đống lửa.
Sau đó hắn ta lại liên tiếp ám sát hai thành viên khác trong đội ngũ, kết quả bị người bệnh nằm trên băng chuyền phát hiện.
"Có người đánh lén!"
Người kia la lớn.
Sau đó hắn ta bị Kim Chính Thu trực tiếp một kiếm giết chết.
Đoàn lính đánh thuê kịp phản ứng, chỉ có điều lúc này chỉ còn lại ba người.
Đội trưởng cầm đầu, một người cụt tay cùng với một thành viên khác.
Đoàn trưởng lính đánh thuê phát hiện đội viên đã chết hơn phân nửa, trừng muốn rách cả mí mắt: "Ngươi là ai? Người có thù oán gì với chúng ta sao?"
"Chúng ta không thù, ta cũng chỉ mới gặp các ngươi lần đầu tiên!" Kim Chính Thu bình thản nói.
"Vậy tại sao ngươi lại ám sát chúng ta?"
"Chỉ là vừa lúc gặp phải!"
Kim Chính Thu vừa mới dứt lời, thân hình đã tựa như tia chớp nhằm về phía thành viên cụt một tay kia.
Trần Hạo hỏi hệ thống: "Mỗi lần ta thăng một đẳng cấp nhỏ đều có thể thu được một kỹ năng sao?"
Hệ thống trả lời: "Cũng không phải như vậy, việc thu được kỹ năng dựa vào tính ngẫu nhiên nhất định, có đôi khi không phải cứ thăng cấp là có thể thu được kỹ năng mới, cũng có thể tăng mạnh kỹ năng ngươi đã lấy được."
"Vậy cũng không tệ chút nào."
Kế tiếp, Kim Chính Thu xử lý sạch toàn bộ thi thể hắn ta đã ám sát, về tới lò rèn.
Ngày thứ hai, ban ngày trôi qua rất bình tĩnh, Kim Chính Thu vẫn dạy kỹ thuật đúc cho bảy tám học đồ giống thường ngày.
Tới buổi tối, Trần Hạo nếm được ngon ngọt vốn cho rằng hắn có thể giống như hôm qua, nhận được càng nhiều linh hồn và máu tươi hơn. Chỉ có điều Kim Chính Thu lại khiến hắn thất vọng.
Kim Chính Thu một đường đi nhanh, tới một thôn nhỏ phụ cận Tuyết Vân trấn, bắt một tiểu nữ hài tám tuổi.
Về phần người nhà của tiểu nữ hài, Kim Chính Thu không kinh động tới bọn họ, hắn ta đã dùng thuốc mê!
Nói chung, hắn ta không phải tên mãng phu, làm việc rất có mục đích, đây là đánh giá của Trần Hạo đối với hắn ta.
Khi Kim Chính Thu bắt tiểu nữ hài đi, Trần Hạo có thể đoán được đại khái, đến cùng hắn ta muốn làm gì.
Hắn ta muốn đúc thêm một cây "Hắc Huyết Thần Kiếm"!
Nhìn tiểu nữ hài khóc rống giãy giụa nhưng vẫn bị Kim Chính Thu ném vào trong lò đúc kiếm, Trần Hạo phảng phất như vừa thấy được bản thân mình.
Chỉ có điều hắn không hề nghĩ tới chuyện cứu tiểu nữ hài.
Thứ nhất, hiện tại hắn rất bất lực, hệ thống đã nói, chỉ khi Hắc Huyết Thần Kiếm trở thành một thanh linh khí, hắn mới có thể câu thông với túc chủ.
Thứ hai, sau khi trở thành Ma Kiếm, cho dù linh hồn của hắn vẫn là nhân loại như cũ, nhưng tình người của hắn đã bị suy yếu rất lớn.
Trần Hạo biết, Kim Chính Thu tuyệt đối không thể thành công được.
Kim Chính Thu mang theo hạ cấp phàm khí vừa thành hình, đã bị chém thủng một lổ, lại mang theo Hắc Huyết Thần Kiếm thừa dịp đêm đen, đi tới Tuyết Vân trấn, sau đó lại đi tới thôn nhỏ kia, giết chết phụ mẫu tiểu nữ hài.
Cái thanh hạ cấp phàm khí này không hấp thu máu tươi, càng không có công năng tự động chữa trị, không có bất kỳ dị trạng gì.
Lẽ nào ta giết nhầm người?
Kim Chính Thu đưa mắt nhìn sang hàng xóm tiểu nữ hài.
Sau khi giết sạch mười người hai nhà, thanh hạ cấp phàm khí kia vẫn không có động tĩnh, Kim Chính Thu không thể không thừa nhận, hắn ta đã thất bại!
Hắn ta dùng tài liệu giống hệt với tài liệu khi đúc "Hắc Huyết Thần Kiếm", cũng làm theo trình tự như trước, nhưng vì sao Hắc Huyết Thần Kiếm thành công mà thanh kiếm này lại thất bại?
Kim Chính Thu không nghĩ ra!
Lẽ nào là vì ta dùng tiểu nữ hài?
Không thể không nói, Kim Chính Thu rất có tiềm chất làm quái nhân khoa học, hắn ta lớn gan suy đoán, không cần tang chứng vật chứng gì. Trong một tháng kế tiếp, Kim Chính Thu liên tiếp bắt đi chín đứa trẻ, đúc ra chín chuôi hạ cấp phàm khí.
Đương nhiên, toàn bộ chín chuôi hạ cấp phàm khí đều thất bại!
Sau đó hắn ta không thể không dừng lại.
Không phải là vì thành vệ quân Thiết Thạch thành điều tra, mà là vì hắn ta đã dùng hết Vẫn Thạch rồi.
Sử dụng hết Vẫn Thạch rồi, nội tâm có chút điên cuồng của Kim Chính Thu cũng bình tĩnh lại. Hắn ta kiểm điểm lại hành vi quá mức điên cuồng của bản thân mình gần đây, sau đó hắn ta cầm ly trà nóng, ngồi trên ghế thái sư, trầm tư nhìn dãy núi Tuyết Vân mênh mông xa xa.
Sau khi kết hợp và so sánh chi tiết giữa mười lần đúc kiếm thất bại cùng với lần đúc Hắc Huyết Thần Kiếm, hắn ta có thể xác định, quá trình đúc kiếm như nước chảy mây trôi, tuyệt đối không có bất kỳ khác biệt nào. Như vậy điểm khác biệt có thể xuất hiện duy nhất là người để đúc kiếm!
Kim Chính Thu đã thử tám nam đồng có tuổi tác tương đồng với tên khất cái Trần Hạo, đều không ngoại lệ thất bại toàn bộ.
Có lẽ tên khất cái Trần Hạo kia có điểm khác biệt cực sâu so với những nam đồng khác.
Thế giới này không có hai chiếc lá giống hệt nhau, cũng không có hai người hoàn toàn giống nhau, đạo lý này Kim Chính Thu hiểu.
Vậy rốt cuộc trên người tên khất cái Trần Hạo đã chết đi có điểm gì đặc biệt, khiến hắn không giống với người bình thường đây?
Hoặc có lẽ là, muốn đúc thần kiếm cần điểm đặc biệt nào đó trên người Trần Hạo?
Nghĩ tới vấn đề này, Kim Chính Thu nhức đầu!
Kim Chính Thu chỉ biết tên ăn mày kia tên là Trần Hạo, sau đó hắn ta không còn biết gì nữa.
Về phần tính chất đặc biệt, mọi người đều đã bị nước thép hóa, càng không thể nào điều tra được!
Kim Chính Thu thở dài nói: "Sớm biết như vậy, ta đã hỏi tình huống của hắn kỹ càng hơn!"
Hiện tại hắn ta hối hận muốn chết.
Chẳng qua Kim Chính Thu cũng không từ bỏ hy vọng, chí ít Hắc Huyết Thần Kiếm còn đang ở trên tay hắn ta, hắn ta có thể tiếp tục nghiên cứu.
Mất toi một tháng, Kim Chính Thu lại chuyển lực chú ý lên Hắc Huyết Thần Kiếm. Hắn ta muốn biết cực hạn của thanh kiếm này ở nơi nào.
Hắn ta cũng hiểu được, nếu như Hắc Huyết Thần Kiếm nảy sinh Kiếm Linh, nếu như hắn ta có thể câu thông với Kiếm Linh, có lẽ hắn ta sẽ biết được bí mật đúc Hắc Huyết Thần Kiếm.
Lần này, Kim Chính Thu lựa chọn tiến vào dãy núi Tuyết Vân.
Dù sao thì liên tiếp giết người trong thôn trấn phụ cận đã khiến võ giả bản địa cảnh giác. Mà trong dãy núi Tuyết Vân lại khác, mỗi ngày trong dãy núi đều có lính đánh thuê bỏ mạng dưới miệng yêu thú, sau khi hắn ta giết người đã có yêu thú hỗ trợ thanh lý xác, đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Trong đám lính đánh thuê có cao thủ, nhưng cao thủ mạnh mẽ hơn Kim Chính Thu thật sự là lác đác không có mấy.
Vì vậy Kim Chính Thu nói cho đám đệ tử, bản thân mình cần phải ra ngoài tìm kiếm tài liệu đúc kiếm trân quý. Sau đó hắn ta thu thập bọc hành lý đơn giản, tiến vào dãy núi Tuyết Vân.
Theo Kim Chính Thu, Trần Hạo có thể rõ ràng, thế giới này tên Thiên Huyền Đại Lục, tông phái gia tộc san sát, lấy võ giả vi tôn, theo sau, nghề nghiệp được tôn kính nhất là Chú Tạo Sư và Luyện Đan Sư. Mà nơi này thuộc phạm vi quản hạt của Thiết Thạch thành, phụ cận có dãy núi Tuyết Vân nhiều yêu thú, nên cũng nhiều lính đánh thuê tụ tập... Còn những chuyện khác hắn không rõ ràng lắm.
Thậm chí ngay cả đẳng cấp võ giả hắn cũng không biết!
Dù sao bình thường Kim Chính Thu cũng kiệm lời ít nói, khi giáo dục học đồ cũng chỉ nói nhiều thêm hai câu. Học đồ lại càng không cần phải nói nhiều, ở trước mặt Kim Chính Thu, ngay cả lời bọn chúng cũng không dám nói, Trần Hạo không nghe được.
Dọc theo đường đi, Kim Chính Thu thấy yêu thú liền chém, gần như không có yêu thú nào là đối thủ của hắn ta. Trần Hạo lại càng thêm khẳng định, chắc chắn tên này là một cao thủ.
Đồng thời, Trần Hạo cũng phát hiện, đánh chết yêu thú cũng có lợi với hắn.
Chỉ có điều lợi ích không lớn, còn lâu mới có thể khiến hắn sảng khoái như giết người.
Là vì linh hồn yêu thú không đủ mạnh sao?
Trần Hạo nói ra suy đoán của mình.
Ngày thứ ba sau khi tiến vào dãy núi Tuyết Vân, đang lúc hoàng hôn, Kim Chính Thu gặp phải một đội lính đánh thuê.
Đội lính đánh thuê này có tổng cộng bảy người, một người nằm trên cáng cứu thương, không rõ sống chết. Một người trực tiếp bị đứt một cánh tay, được người khác dìu, năm người còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, người nào người nấy đều thương tích đầy mình, chật vật không chịu nổi.
Hiển nhiên bọn họ vừa trải qua một hồi đại chiến sinh tử!
Kim Chính Thu đứng ở nơi rất xa, vừa nhìn thấy bọn họ, hắn ta lập tức trốn đi, cả người như một thi thể đã mất đi khí tức.
Đại hán khôi ngô cầm đầu hô lên: "Đã tới bên ngoài sơn mạch, yêu thú nơi này không tính là mạnh mẽ, đêm nay chúng ta đóng quân ở chỗ này đi!"
"Vâng đội trưởng!"
Một đám người bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời. Kim Chính Thu híp mắt nhìn chằm chằm bọn hắn, vẫn không nhúc nhích, mãi cho đến sau nửa đêm hắn ta mới lặng lẽ sờ soạng đi lên.
Đầu tiên, hắn ta giết chết người gác đêm bên cạnh đống lửa.
Sau đó hắn ta lại liên tiếp ám sát hai thành viên khác trong đội ngũ, kết quả bị người bệnh nằm trên băng chuyền phát hiện.
"Có người đánh lén!"
Người kia la lớn.
Sau đó hắn ta bị Kim Chính Thu trực tiếp một kiếm giết chết.
Đoàn lính đánh thuê kịp phản ứng, chỉ có điều lúc này chỉ còn lại ba người.
Đội trưởng cầm đầu, một người cụt tay cùng với một thành viên khác.
Đoàn trưởng lính đánh thuê phát hiện đội viên đã chết hơn phân nửa, trừng muốn rách cả mí mắt: "Ngươi là ai? Người có thù oán gì với chúng ta sao?"
"Chúng ta không thù, ta cũng chỉ mới gặp các ngươi lần đầu tiên!" Kim Chính Thu bình thản nói.
"Vậy tại sao ngươi lại ám sát chúng ta?"
"Chỉ là vừa lúc gặp phải!"
Kim Chính Thu vừa mới dứt lời, thân hình đã tựa như tia chớp nhằm về phía thành viên cụt một tay kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook