Ta Là Hàn Vũ Thiên
Chương 300: Nam Thiên Cung cầu hòa.

Chương 300:

Vạn Niên Cung vây quanh Thiết Sa tộc cơ hồ không cho một con muỗi lọt qua được, Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn bầu trời âm u đang tích lôi phía trên, chỉ có lôi linh mới tạo ra được dị tượng bậc này, thứ hắn chuẩn bị không đơn giản là đối phó với Thiết Sa tộc.

"Đại ca, bọn chúng đến."

Thanh Tuyền cảm nhận được nước có điều bất thường cũng thản nhiên nói, không để bọn họ chờ lâu liền thấy mặt nước ồ ạt trồi lên mấy trăm vạn bóng người, toàn bộ dị tộc cư trú ở vùng đất này đã tập hợp lại, kẻ dẫn đầu không ai khác chính là hải tộc.

Lão già hải tộc lúc trước ra tay với Vạn Niên Cung tên là Bạch Khiếm Hoàn, hiện tại đang đứng cùng với hai lão già khác, nhưng địa vị lại thấp hơn một trung niên dẫn đầu, kẻ dẫn đầu nếu hắn đoán không sai thì là tộc trưởng đương thời của hải tộc, Bách Xuyên.

Bách Xuyên nhìn lấy đại quân hùng mạnh của Vạn Niên Cung cũng không thay đổi sắc mặt, hắn nhìn lấy Hàn Vũ Thiên nói:

"Các hạ dừng việc chém giết này lại, chuyện đâu còn có đó không cần động tới binh đao."

Hàn Vũ Thiên vẫn ngồi ở bảo tọa đôi mắt hơi híp lại cười nhạt nói:

"Bản cung chủ đã cho các ngươi lựa chọn, đây là do các ngươi tự mình chuốc lấy, ngang nhiên lấn át nhân tộc trong lãnh thổ của bản cung chủ, lại còn không tuân theo quy cũ cống nạp chủ thổ Vạn Niên Cung, giờ lại nói chuyện đâu còn có đó, xem ra tộc trưởng hải tộc có một chút xem thường lời của bản cung chủ."

Uy thế phóng ra mang theo sức mạnh áp đảo làm cho dị tượng càng thêm biến chuyển xấu đi, những kẻ có tu vi dưới Đạo Tổ muốn ngất ngay tai chỗ, Bách Xuyên cau mày lấy ra một thạch ấn tản ra lam quang tinh thần nồng đậm trấn tĩnh ý thức của bọn họ, tuy không còn bị ảnh hưởng tinh thần lực, nhưng dưới uy thế này bọn họ cảm thấy như bị mấy ngọn núi đè lên không thể cử động.

"Để bản cung chủ cho các ngươi thử qua một chút việc ngó lơ lời của ta."

Hàn Vũ Thiên bàn tay chớp động hắc lôi vung ra thiểm điện lao thẳng tới Bách Xuyên, hắn thấy một đòn kia vô cùng đơn giản chỉ dùng lòng bàn tay bóp nát thiểm điện, Bách Xuyên nhìn lòng bàn tay thấy hắc lôi còn đọng lại thì hơi híp mắt.

Bầu trời đột nhiên nổ vang tiếng sấm, từ trong lôi vân chui ra một đầu hắc lôi long to vạn trượng che trời lao thẳng xuống, đòn này giáng xuống e là mấy trăm vạn tộc nhân sẽ bị xóa sổ.

"Hắn đã có chuẩn bị từ trước, thật sự không muốn nhiều lời với chúng ta."

Bách Xuyên ngưng trọng bàn tay ngưng tụ thủy hệ chuẩn bị ngăn cản công kích.

"Đối thủ của ngươi là ta."

Một đạo kiếm quang đánh bay Bách Xuyên ra ngoài vạn trượng, hắn phải lăn trên mặt nước vài vòng mới trấn định lại được thân hình, Thất Bảo Thần Chủ vẻ mặt bình thản không hề để Bách Xuyên vào trong mắt.

"Ngăn lại!"



Bách Xuyên biết bản thân không thể động thủ liền ra lệnh cho ba lão già kia ngăn trở, Hàn Vũ Thanh mang theo kiếm ý hướng đến lão đầu Bạch Khiếm Hoàn đánh tới, Hàn Vũ Thiên phất tay liền có cao thủ Vạn Niên Cung xuất thủ, những Đạo Tổ các tộc cũng mau chóng lao ra nghênh đón.

"Chú ý một chút."

Hàn Tôn cùng với Thanh Tuyền và Uy Lân hướng tới một lão già hải tộc thượng vị Đảo Tổ mà đánh tới, khiến cho lão ta không thể ngăn cản lôi long phía trên giáng xuống.

"Khốn!"

Lão già duy nhất không bị cầm chân cắn chặt răng cằm lấy song kiếm, toàn thân lực lượng bạo phát tới cực hạn, đối phó với lôi hệ thì nhất định phải dùng toàn lực, nếu chẳng may sơ sót thì hậu quả sẽ rất khó lường được.

"Nhị Kiếm, Nguyệt Thức..."

Lão già hai kiếm bắt chéo trước ngực lại nổi lên một màu lục sắc bén lao thẳng về phía lôi long trên trời quát:

"Song Song Nguyệt Trảm!"

Song kiếm bắt chéo mà chém tới phát ra tiếng vang như va phải một binh khí sắc bén khác, nhìn kỹ lại chỉ là một đạo hồng quang, nhìn đạo hồng quang kia đơn giản mà bên trong lại ẩn chứa vô tận sức mạnh, song kiếm của lão vậy mà có vết nứt bên trên.

"Hừ."

Lão già nhảy về sau rồi chém vào hư không thổi tan khí tức lục bảo xung quanh cơ thể mình, lão nhìn lấy song kiếm làm bản thân nổi danh bị phá thì tràn đầy tức giận.

Hàn Vũ Thiên phương xa thở ra một hơi trọng khí lại vác Cửu Hàn Kiếm trên vai, Uy Quốc thi triển ở khoảng cách cực xa tiêu hao không ít chân nguyên của hắn, một hơi trọng khí này thở ra cũng đã được tính là cái giá quá rẻ rồi.

"Thứ kiếm pháp gì?"

Lão già vứt song kiếm trong tay đi lại tràn đầy tò mò nhìn lấy Hàn Vũ Thiên, một đời lão tu kiếm đạo lại chưa bao giờ trải qua một chiêu kiếm lợi hại tới mức này, nếu thực sự có được một chút kì ngộ ở bên trong thì một bước viên mãn của lão sẽ có thể bước ra rồi.

Hàn Vũ Thiên quét ngang thổi tan hết đám khói đang cản tầm nhìn của hắn, lão già phía xa hai tay đã nắm vào hư không từ từ kéo ra hai thanh song kiếm lục bảo khác, lần này thân kiếm có khắc họa bích long tinh xảo, khí tức mười phần sắc bén.

"Xông lên, để bản cung chủ xem thử kiếm pháp của ngươi có thể so được với ta."


Kiếm Tâm và Đạo Nhãn Kiếm Ý bất giác được Hàn Vũ Thiên kích hoạt, kiếm ý dâng trào làm cho vạn kiếm trên chiến trường không tự chủ được sinh ra rung động nhẹ.

Hàn Vũ Thiên xuyên qua chiến trường một kiếm vung lên đã cùng với lão già va chạm trường kiếm, cả hai vung đòn tốc độ ngay cả mắt thường cũng không thể nhìn thấy được, kiếm ý của hai người bộc phát đã đẩy lui hết thảy những kẻ trong phạm vi ngàn trượng.

Đường kiếm cắt ngang tiếng xé gió vù vù làm cho không gian liên tục vặn vẹo không thôi, Hàn Vũ Thiên cười nhạt ngưng tụ Kiếm Vực trên lưỡi kiếm lại muốn ra một đòn tất sát.

Khổng Vân Nam cũng không chịu thua hai kiếm ngưng tụ pháp tắc cùng với tổ huyết tạo ra từng dòng nước nhỏ liên tục xoay vòng trên thân kiếm.

"Uy Vực."

"Bá Hải!"

Hai bên vung chiêu lại cách không va chạm làm cho bầu trời xẻ ra làm đôi, mặt nước bên dưới cũng lúng xuống thành một cái hố lớn, sóng thần lấy chỗ hai người làm trung tâm lao ra tứ phía.

"Thứ cấp bậc này là thế nào?"

Rất nhiều Đạo Tổ chưa đạt tới thượng vị giả đều là kinh sợ không thôi, cùng là Đạo Tổ cảnh mà chênh lệch bên trong lại lớn vô kể, thật làm cho người khác chỉ biết ngẩn đầu cầu mong mai sau sẽ được như vậy.

"Kết thúc rồi."

Hàn Vũ Thiên mắt thấy lôi long đã lao xuống liền thu kiếm về, Khổng Vân Nam lui ra sau cắn chặt răng lao thẳng tới lôi long phía trên, lão không có thời gian ngưng tụ công kích, chỉ có thể dùng một thân da thịt của mình để chống đỡ.

Song kiếm giao nhau đỡ lấy lôi long phía trên nhìn như một con kiến nhỏ đang bị một ngón tay của người trưởng thành đè xuống vậy, chỉ cần dùng một chút lực sẽ ngay lập tức khiến con kiến đó bẹp dí, Hàn Vũ Thiên đứng ở trên mặt đất nhìn mấy thanh binh khí cắm rải rác khắp nơi thì cười nói:

"Binh khí có thể dẫn lôi, xem như ngươi không thể ngăn cản nổi đòn này."

Lôi vân bên trên giáng xuống mặt đất mấy đạo lôi điện, vô tình khiến cho binh khí cắm rải rác trên chiến trường trở thành những cây thu lôi, lôi long bị những cột thu lôi bên dưới kích thích lại càng trở nên cuồng bạo hơn trước, như nam châm muốn dính lấy nhau.

"Hự!"

Khổng Vân Nam miệng tràn máu tươi đã không thể chống cự thêm một giây nào, trực tiếp bị lôi long xuyên thể hướng phía mặt đất bên dưới mà lao xuống, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện nhấc cước dạp lên mặt đất, tất cả binh khí cắm trên đất bị một dặm này làm cho bay lên không trung, một thanh niên tóc lam cùng với y phục họa tiết sóng biển đứng ở nơi đó, bàn tay nâng lên liền có cuồng phong thổi mạnh.

"Hoàng Thiên Bạo Phong."



Bàn tay thanh niên kia vung lên hóa ra cuồng phong cự đại cùng với lôi long trên trời va chạm kịch liệt, kết quả cuối cùng là lôi long tiêu tán khiến ai cũng trố mắt mà nhìn, nhưng thân ảnh của Hàn Vũ Thiên lại đột nhiên xuất hiện nở ra một nụ cười tràn đầy ý vị sâu xa.

"Hỏa Long Viêm Đạn!"

Hàn Vũ Thiên hít một hơi thật sâu rồi phun ra bảy đầu hỏa long vào trong cuồng phong, khiến cho hỏa diễm bốc lên dữ dội lại như thiên tai lần nữa uy hiếp tới dị tộc bên dưới.

"Phong có thể ngăn lôi, nhưng phong còn có thể bổ trợ hỏa diễm cháy càng thêm mảnh liệt, bản cung chủ muốn xem thử ngươi ngăn thế nào đây?"

Thanh niên kia biểu cảm không chút thay đổi lại hướng về mặt nước ngoắc ngoắc vài cái, mười đạo thủy trụ bắn lên hóa thành long ảnh lao thẳng tới hỏa cầu đang rơi xuống kia.

Thủy long cùng hỏa cầu đụng nhau tạo ra tiếng xèo xèo cùng với hơi nước mù mịt bốc lên không ngừng, làm cho hòn đảo ngay lập tức bị hơi nước bao phủ giơ tay không thấy được năm ngón.

Thanh niên tóc lam đứng yên bất động bàn tay làm cử chỉ hạ xuống ngay lập tức điều động hơi nóng hóa thành trường kiếm hướng đến Hàn Vũ Thiên mà đánh tới.

"Nam Thiên Khải, ngươi làm quái gì ở đây?"

Bách Xuyên cau mày khi thấy kẻ tên Nam Thiên Khải xuất hiện, người này cũng là hải tộc, nhưng lại là loại người đặc thù không thể không tránh xa bên trong hải tộc, Nam Thiên Cung.

Nam Thiên Cung là hải tộc phất lên sau sự hủy diệt của Hải Thần Cung, bọn họ thâm sâu khó lường không thể biết được sâu cạn, mà Nam Thiên Khải là đại diện cho mặt mũi cho Nam Thiên Cung, cũng là hải tộc duy nhất từ Nam Thiên Cung xuất hiện.

Bách Xuyên từng thử giao thủ qua với Nam Thiên Khải, thực lực chênh lệch không thể so sánh được, nhưng hắn thắt mắt tại sao Nam Thiên Cung vào lúc này sẽ động thủ.

"Vạn Niên Cung Chủ nổi danh khắp tứ phương đại lục Hàn Vũ Thiên, tại hạ là Nam Thiên Khải đại diện cho Nam Thiên Cung tới đây để cầu hòa, kính mong cung chủ đây có thể giơ cao đánh khẽ vì sự ngu ngốc của mấy dị tộc, ít ra cũng không cần phải dính nhiều sát nghiệp đến mức độ này."

Nam Thiên Khải làm không ai ngờ tới chính là hắn đến để cầu hòa, bản thân là Đạo Tổ viên mãn sắp chạm vào Bán Thần, thế mà lại đứng trước mặt một thiếu niên chưa phải Đạo Tổ trung vị để cầu hòa, đây nếu mà truyền ra lại sẽ làm trò cười cho người khác, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng cười nói:

"Nếu các hạ đã muốn cầu hòa, vậy ta không có làm khó dễ, tài nguyên gấp 50 lần lúc đầu thì thế nào?"

Lời vừa ra toàn bộ di tộc ở đây như muốn phun cho Hàn Vũ Thiên một ngụm máu để dìm chết hắn, gấp 50 lần lúc trước là lượng tài nguyên khủng khiếp tới mức độ nào đây, ngay cả Thần Mạch Nhân Tộc nổi tiếng là tài nguyên vô số cùng với Long Nhân Tộc cũng không thể đem ra được lượng lớn thế này.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương