Ta Là Chí Tôn
-
Chương 74: Trưa mai, nhập Tôn phủ
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc!
Trên mặt Vân Dương lộ ra một tia mỉm cười.
Một cây đao.
Không biết từ lúc nào, một cây đao xuất hiện trước cổ Vân Dương, hoành đao chặn lại.
Coong!
Chiêu thức của tên sát thủ kia chính thức dùng hết, mũi kiếm hung mãnh đâm vào trên thân đao. Nhưng hắn lập tức kinh hãi phát hiện, kiếm của mình sau khi đụng phải thanh đao kia, mũi kiếm chế tạo từ Hải Để Huyền Thiết, vậy mà giống như tuyết trắng đụng phải khối sắt nung đỏ.
Trực tiếp vỡ nát!
Mũi kiếm vỡ nát, lập tức thân kiếp cũng kéo theo vỡ nát, hoàn toàn tan vỡ.
Hiện tượng quỷ dị như vậy, khiến hắn kinh hãi đến tột độ.
Tại sao có thể như vậy?
Ngay lúc này, một đạo bóng trắng lóe lên, ba con mèo nhỏ nhìn như vô hại tới chỉ có thể làm sủng vật cho người ta ôm kia, thế mà đồng thời nhảy lên từ trên mặt đất.
Xuy xuy xuy…
Ba tiếng vang!
Tên thích khách thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, một đạo vết cắt xuất hiện trên đùi hắn, máu chảy ồ ạt từ bẹn đùi cho đến bắp chân, lưng hắn cũng xuất hiện một đạo vết cắt, cơ hồ đem xương hắn cắt đứt, tay phải cầm kiếm vậy mà bị một con mèo nhỏ vồ xuyên, một khối huyết nhục bị tiểu miêu xé xuống!
Đây là mèo?
Con mẹ nó đây là mèo?
Ta chính là ngũ trọng thiên cao thủ, toàn thân chẳng khác nào mình đồng da sắt có được không? Mấy con mèo này sao có thể…
Nhưng hắn đã không kịp cẩn thận tìm hiểu vấn đề này.
Việc ngay lúc này, đào mệnh mới là trọng yếu nhất.
Hắn biết, bản thân đã rơi vào bẫy rập!
Tên thích khách cuồng hống một tiếng, không tiếp tục quan tâm các vấn đề ngổn ngang khác, thân thể bỗng nhiên xoay tròn, với một tư thế không thể tưởng tượng mà lăng không nghịch chuyển, một nửa trường kiếm rời khỏi tay. Lập tức thân thể hắn lăng không bay lên. Khẽ gập người, liền xuất hiện trên hoa thụ.
Phản ứng này, đã nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.
Hai chân hắn tụ lực, tinh xảo giẫm trên cành cây một cái, cả người liền như lướt bay lên. Mà tay trái hắn đồng thời giương lên, một đạo tơ không màu đã bay ra ngoài.
“Chỉ cần dùng sức một cái nữa, Thần tiên cũng không lưu được ta”
Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, một thân ảnh khôi ngô đột nhiên ngăn trước mặt hắn, tay hắn khẽ buông lỏng, sợi tơ đã bắn ra ngoài kia, vậy mà đã xuất hiện trong tay người này.
Phương Mặc Phi!
- Đi xuống đi!
Một bàn tay của Phương Mặc Phi trực tiếp đem không khí trong phương viên ba trượng hoàn toàn ngưng lại thành một cái đĩa sắt khổng lồ, hung hăng vỗ xuống!
- Oa!
Tên thích khách phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân phát ra âm thanh răng rắc của xương gãy, người hắn như bị mất đi toàn bộ xương cốt, mềm nhũn rơi trên mặt đất, máu tươi điên cuồng phun lên không trung, từ trên đến dưới như là một cái máy bơm máu phun cầu vồng ra ngoài, dưới một chưởng của Phương Mặc Phi, tên thích khách hoàn toàn mất đi năng lực chống cự.
Hắn ngửa mặt nằm trên mặt đất, không ngừng co quắp, trong mắt ánh lên vẻ tàn độc vô hạn, cổ hắn khanh khách rung động, cố hết sức nói:
- Cái bẫy thật hoàn hảo!
- Bế Khẩu Âm!
Vân Dương đột nhiên khẽ giật mình, lập tức hơi vung tay, một đạo chớp lóe lên như thiểm điện, trực tiếp bắn vào trong miệng tên thích khách, xuyên thấu đầu hắn, găm trên mặt đất!
Trong cùng một thời gian, Phương Mặc Phi cũng đồng thời gầm lên một tiếng, trường kiếm bay ra như thiểm điện, không bàn mà hợp cùng bay về một mục tiêu với Vân Dương!
Nhưng, Thiên Ý Chi Nhận của Vân Dương đã đâm vào trước, kiếm của Phương Mặc Phi chính xác đâm trên Thiên Ý Chi Nhận, tất tất ba ba…
Phương Mặc Phi chỉ cảm thấy một trận quặn đau trong lòng.
Kiếm của hắn trong chốc lát chỉ còn lại một cái chuôi kiếm!
Từ mũi kiếm cho tới thân kiếm, đều nháy mắt tan chảy như tuyết gặp nước sôi. Ân, không phải tan chảy, mà là hóa thành một bãi bột phấn sáng như bạc!
- Nguy hiểm thật!
Vân Dương có chút may mắn nói.
Khẽ vẫy tay, Thiên Ý Chi Nhận xoát bay trở về, rơi vào trong tay Vân Dương, Vân Dương khẽ đảo tay, Thiên Ý Chi Nhận biến mất.
- Nếu không phải chú ý tới hắn Bế Khẩu Âm, chỉ sợ… cái thi bạo này, liền hình thành…
Vân Dương như trút được gánh nặng.
Phương Mặc Phi sững sờ gật đầu, hắn vẫn đang nhìn chuôi kiếm của mình. Chuyện này, rốt cục là như thế nào?
Trong câu “Cái bẫy thật hoàn hảo!” Chữ “Tịnh” là một khẩu âm mở một nửa, nhưng tên thích khách khi nói lại ngậm chặt miệng. Vân Dương bản năng cảm giác có vấn đề, lập tức xuất thủ.
Lúc này, một hạt nhỏ màu đen rơi ra từ trong miệng tên thích khách, chính là nhờ Thiên Ý Chi Nhận cắt đứt hàm răng mà rơi ra.
Phương Mặc Phi lật lên một cái, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Thi Bạo Hoàn!
Đây là một món đồ cực kỳ ác độc, giấu ở trong miệng sẽ có một lớp màng tinh tế bảo hộ. Nếu đến lúc nhất định phải chết, chỉ cần dùng răng cắn nát, Thi Bạo Hoàn có thể phát tán toàn thân trong nháy mắt, sau đó ngươi sử dụng lập tức mất mạng, độc tố thảm thấu trong thi thể sẽ sản sinh ra bạo tạc mãnh liệt.
Lúc này, mỗi một khối huyết nhục dù rơi xuống bất kỳ chỗ nào, đều sẽ tạo thành độc tố mấy năm không tan. Nếu không may bị huyết độc rơi trên người, như vậy người đó trong nháy mắt sẽ toàn thân hư thối mà chết!
Thi Bạo Hoàn chính là một trong những thứ ác độc nhất trên đời.
- Quả nhiên là thủ bút của Vô Tình lâu!
Ánh mắt Phương Mặc Phi phức tạp nhìn Vân Dương:
- Cũng chỉ có Kim bài sát thủ trở lên của Vô Tình lâu mới được phân phối Thi Bạo Hoàn. Thật không biết…
Câu nói tiếp theo cũng không xuất ra khỏi miệng.
Hiển nhiên là “Thật không biết ngươi chọc nhiều phiền toái ở Thiên Đường thành như vậy rồi, sao còn chọc phải người Vô Tình lâu…”
Vân Dương hoàn toàn có chút mơ hồ: Ta… ta lúc nào trêu phải người Vô Tình lâu… cái này hình như có người bỏ tiền ám sát ta đi?
…
- Mau xử lý thi thể rồi đi nghỉ ngơi đi…
Vân Dương nhìn Phương Mặc Phi kỳ quái:
- Ngươi còn thất thần làm gì?
- Ta… kiếm của ta…
Phương Mặc Phi nhìn chuôi kiếm của mình, trong lúc nhất thời Phương Mặc Phi nói năng có chút lộn xộn:
- Ta Ngọc kiếm a…
Khóe miệng Vân Dương khẽ co giật:
- Đan Tâm Ngọc Kiếm… Đây chính là Ngọc kiếm của ngươi?
Phương Mặc Phi khóc không ra nước mắt.
Đan Tâm Ngọc Kiếm Phương Mặc Phi, trong giang hồ cũng là một cái tên tuổi thật lớn. Nhưng sau khi đầu phục Vân Dương, mới chỉ xuất kiếm có một lần, vậy mà quỷ dị đem Ngọc kiếm của mình hủy đi…
Vân Dương có chút khó thể tưởng tượng nổi:
- Ngươi… lão Phương ngươi thực có chân tài a, với một thanh kiếm còn không cứng bằng đậu hũ, có thể xông ra một cái danh tiếng lớn như vậy, khiến cho ta không bội phục ngươi cũng không được…
Còn không cứng bằng đậu hũ..
Phương Mặc Phi chỉ cảm thấy chân răng ngứa ngáy khó chịu, áp chế hàm răng nói:
- Kiếm của dùng Hải Để Huyền Ngọc, kết hợp với Huyền Ngọc Chi Tâm lấy dưới ngàn trượng của Cực băng chi địa, dung hợp Thiên Tâm Thiết Ngọc, Tinh Thần Cương Tinh, tốn thời gian mười năm ròng… mới chế tạo thành thanh kiếm này!
Ngụ ý, so với đậu hũ cứng rắn hơn nhiều!
- Nha…
Vân Dương ồ một tiếng liền đi về phòng.
Phương Mặc Phi vẫn đang hỗn loạn:
- Công tử, ngươi… thanh kiếm của ngươi rốt cục làm từ gì, sao lại thế…
Vân Dương khẽ lật tay một cái, lộ ra Thiên Ý Chi Nhận:
- Thấy rõ chứ! Đây là đao! Lão Phương a, ta phải nói ngươi một chút, xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, ngay cả đao với kiếm… đều không phân rõ?
Phương Mặc Phi trừng tròng mắt:
- …
Vân Dương đã quay người rời đi:
- Chẳng phải một thanh kiếm thôi sao… cũng khiến ngươi đau lòng thành cái dạng này, ngày mai ta phê cho ngươi ba trăm lượng hoàng kim, chính ngươi tự đi mua một thanh thần binh lợi khí dùng tạm…
Phương Mặc Phi muốn té xỉu.
Không phải chỉ một thanh kiếm a?
Đó là binh khí thành danh của ta a!
Còn có, ba trăm lượng hoàng kim rất lớn a? Còn đi mua thần binh lợi khí? Ngay cả rỉ sắt trên thần binh lợi khí cũng không mua được ấy chứ mà nói!
Phương Mặc Phi rất cực khổ quyết định, sáng sớm mai, hắn đi mua một thanh kiếm bình thường dùng tạm trước. Chỉ là, trong lòng hắn vẫn có một nghi hoặc không thôi: trong thiên hạ, lại có loại đao này?!
Vân Dương về đến trong phòng.
Dùng ngón tay viết ba cái tên lên không trung, vò đầu bứt tai, trầm tư suy nghĩ.
Tên ba người này, chính là tên những kẻ mà hắn nghi vấn thuê người ám sát mình. Đương nhiên, là… cho đến bây giờ là như vậy.
Vân Dương quyết định ăn một bữa rồi tính tiếp.
Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng hắn đói a.
Hơn nữa để Vân Dương cảm thấy rất thỏa mãn... Lần này hắn chỉ ăn hết có mười một cân thịt huyền thú, cộng thêm ba cái bánh bao lớn, hai cái bánh thịt, liền đã cảm giác siêu đã no đủ.
Đương nhiên còn uống một chén canh.
- Lượng cơm giảm mạnh a…
Vân Dương đắc chí.
Cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất một tháng, hắn sẽ khôi phục lại mức ăn của người bình thường…
Sau khi ăn uống no kĩ, Vân Dương lại bắt đầu suy nghĩ:
- Ngày mai, ta nên đi tìm ai làm phiền a?
Một tiếng kèn lệnh vang lên từ phía xa, khiến sắc mặt Vân Dương trở nên nặng nề.
Chiến tranh sắp nổi lên.
Chậm nhất ba ngày, đại quân xuất chinh.
Vân Dương mất ròng rã một ngày cộng thêm một đêm, mới cưỡng ép khiến mình cao hứng trở lại, cưỡng ép khiến mình ương ngạnh đứng lên, cưỡng ép áp chế cảm xúc, cưỡng ép điều chỉnh bản thân, đi tìm manh mối Tứ Quý lâu, cưỡng ép nói với bản thân, ta đã báo thù! Chuyện khác mặc kệ!...
Nhưng cuối cùng, hắn phát hiện, tất cả cố gắng đều bị một tiếng kèn lệnh hoàn toàn đánh tan.
Chiến tranh.
Đó là chiến trường của Cửu Tôn a.
Các huynh đệ không có ở đây, ta liền mặc kệ sao?
Vân Dương vươn người đứng dậy, nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Có tám huynh đệ lần lượt hiện lên trong đầu hắn, mọi người trầm thấp nói một câu.
“Ngọc Đường chi huyết, Ngọc Đường chi hồn. Ngọc Đường chi người, Ngọc Đường chi quân!”
Trước mắt hắn như đứng tám vị huynh đệ đang quan sát hắn:
“Quốc thù cùng tư oán, lão cửu, ngươi chú trọng bên nào?”
- Đừng ép ta!
Vân Dương nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:
- Ta không phải Thánh nhân!
- Ta cũng không có lực lượng ngăn sóng dữ!
- Ta càng không muốn liều mạng, hao tâm tổn trí bảo vệ một đám muốn dồn ta vào chỗ chết!
- Ta cũng không muốn liều mạng chiến đấu, sau khi chiến tử, để đám người này ức hiếp người nhà của ta.
- Ta càng không muốn sau khi chiến tử, để nỗi oan của các huynh đệ chìm vào biển cả.
- Ta không muốn ta không muốn ta không muốn… ta thật sự không phải là Thánh nhân!
Vân Dương không ngừng tự nhử.
Nhưng, cuối cùng, hắn hung hăng đập đầu trên mặt bàn, thống khổ gào thét một tiếng.
- Giữa trưa ngày mai, ta vào Tôn phủ!
Rốt cục, đến lúc phải đối mặt, thì muốn tránh cũng tránh không được cái hiện thực tàn khốc đẫm máu kia, vẫn phải tự mình thoát khỏi vết sẹo trong lòng!
Ta không muốn!
Ta muốn báo thù, rồi làm gì thì làm.
Vân Dương lẳng lặng gục xuống bàn, không chút nhúc nhích, tựa hồ cứ như vậy là ngủ. Nhưng, trên thực tế hắn vẫn luôn không có ngủ.
Cứ nằm sắp như vậy.
Chờ, bình minh đến.
Hắn có thể cảm giác được, từ nơi xâu xa, có tám đôi mắt, thương yêu nhìn hắn. Trong từng ánh mắt, đem them ý cười ấm áp, cùng với chiến ý trùng thiên.
“Lão Cửu, chúng ta là Ngọc Đường Cửu Tôn. Trước có Ngọc Đường, sau có Cửu Tôn. Không vì thiên hạ, nhưng vì nhân dân. Trước dẹp quốc thù, lại báo gia hận. Vân Dương chi thân, Cửu Tôn chi hồn!”
“Lão Cửu, đi thôi. Vì gia viên không bị đồ thán, vì gia quyến không bị ức hiếp…”
…
Rạng sáng.
Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đứng trước nhưng tia nắng đầu tiên của Thái dương luyện công, hai người không bàn mà cũng cảm thấy hôm nay an tĩnh lạ thường!
Mọi ngày, công tử vốn dậy từ lâu, giờ này hẳn bắt đầu hoạt động thân thể, hấp thụ thiên địa linh khí, thu lấy Thần Hi chi hoa*, sao hôm nay một chút động tĩnh cũng không có vậy?
Hai người đưa mắt dò ý nhau.
Phương Mặc Phi lắc đầu.
Lão Mai thở dài, đi đến trước của phòng Vân Dương, nhẹ nhàng gõ gõ.
Không có trả lời.
Nghiêng tai lắng nghe, Lão Mai lập tức biến sắc, bả vai vừa dùng lực, liền đem cửa phòng đẩy ra, lão nhanh chóng vọt vào bên trong.
Không thấy bất cứ ai trong phòng.
Chỉ thấy trên bàn có một tờ giấy.
“Ta không sao, về muộn.”
Công tử, đi đâu?
---------------
Phóng tác: xonevictory
Trên mặt Vân Dương lộ ra một tia mỉm cười.
Một cây đao.
Không biết từ lúc nào, một cây đao xuất hiện trước cổ Vân Dương, hoành đao chặn lại.
Coong!
Chiêu thức của tên sát thủ kia chính thức dùng hết, mũi kiếm hung mãnh đâm vào trên thân đao. Nhưng hắn lập tức kinh hãi phát hiện, kiếm của mình sau khi đụng phải thanh đao kia, mũi kiếm chế tạo từ Hải Để Huyền Thiết, vậy mà giống như tuyết trắng đụng phải khối sắt nung đỏ.
Trực tiếp vỡ nát!
Mũi kiếm vỡ nát, lập tức thân kiếp cũng kéo theo vỡ nát, hoàn toàn tan vỡ.
Hiện tượng quỷ dị như vậy, khiến hắn kinh hãi đến tột độ.
Tại sao có thể như vậy?
Ngay lúc này, một đạo bóng trắng lóe lên, ba con mèo nhỏ nhìn như vô hại tới chỉ có thể làm sủng vật cho người ta ôm kia, thế mà đồng thời nhảy lên từ trên mặt đất.
Xuy xuy xuy…
Ba tiếng vang!
Tên thích khách thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, một đạo vết cắt xuất hiện trên đùi hắn, máu chảy ồ ạt từ bẹn đùi cho đến bắp chân, lưng hắn cũng xuất hiện một đạo vết cắt, cơ hồ đem xương hắn cắt đứt, tay phải cầm kiếm vậy mà bị một con mèo nhỏ vồ xuyên, một khối huyết nhục bị tiểu miêu xé xuống!
Đây là mèo?
Con mẹ nó đây là mèo?
Ta chính là ngũ trọng thiên cao thủ, toàn thân chẳng khác nào mình đồng da sắt có được không? Mấy con mèo này sao có thể…
Nhưng hắn đã không kịp cẩn thận tìm hiểu vấn đề này.
Việc ngay lúc này, đào mệnh mới là trọng yếu nhất.
Hắn biết, bản thân đã rơi vào bẫy rập!
Tên thích khách cuồng hống một tiếng, không tiếp tục quan tâm các vấn đề ngổn ngang khác, thân thể bỗng nhiên xoay tròn, với một tư thế không thể tưởng tượng mà lăng không nghịch chuyển, một nửa trường kiếm rời khỏi tay. Lập tức thân thể hắn lăng không bay lên. Khẽ gập người, liền xuất hiện trên hoa thụ.
Phản ứng này, đã nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.
Hai chân hắn tụ lực, tinh xảo giẫm trên cành cây một cái, cả người liền như lướt bay lên. Mà tay trái hắn đồng thời giương lên, một đạo tơ không màu đã bay ra ngoài.
“Chỉ cần dùng sức một cái nữa, Thần tiên cũng không lưu được ta”
Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, một thân ảnh khôi ngô đột nhiên ngăn trước mặt hắn, tay hắn khẽ buông lỏng, sợi tơ đã bắn ra ngoài kia, vậy mà đã xuất hiện trong tay người này.
Phương Mặc Phi!
- Đi xuống đi!
Một bàn tay của Phương Mặc Phi trực tiếp đem không khí trong phương viên ba trượng hoàn toàn ngưng lại thành một cái đĩa sắt khổng lồ, hung hăng vỗ xuống!
- Oa!
Tên thích khách phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân phát ra âm thanh răng rắc của xương gãy, người hắn như bị mất đi toàn bộ xương cốt, mềm nhũn rơi trên mặt đất, máu tươi điên cuồng phun lên không trung, từ trên đến dưới như là một cái máy bơm máu phun cầu vồng ra ngoài, dưới một chưởng của Phương Mặc Phi, tên thích khách hoàn toàn mất đi năng lực chống cự.
Hắn ngửa mặt nằm trên mặt đất, không ngừng co quắp, trong mắt ánh lên vẻ tàn độc vô hạn, cổ hắn khanh khách rung động, cố hết sức nói:
- Cái bẫy thật hoàn hảo!
- Bế Khẩu Âm!
Vân Dương đột nhiên khẽ giật mình, lập tức hơi vung tay, một đạo chớp lóe lên như thiểm điện, trực tiếp bắn vào trong miệng tên thích khách, xuyên thấu đầu hắn, găm trên mặt đất!
Trong cùng một thời gian, Phương Mặc Phi cũng đồng thời gầm lên một tiếng, trường kiếm bay ra như thiểm điện, không bàn mà hợp cùng bay về một mục tiêu với Vân Dương!
Nhưng, Thiên Ý Chi Nhận của Vân Dương đã đâm vào trước, kiếm của Phương Mặc Phi chính xác đâm trên Thiên Ý Chi Nhận, tất tất ba ba…
Phương Mặc Phi chỉ cảm thấy một trận quặn đau trong lòng.
Kiếm của hắn trong chốc lát chỉ còn lại một cái chuôi kiếm!
Từ mũi kiếm cho tới thân kiếm, đều nháy mắt tan chảy như tuyết gặp nước sôi. Ân, không phải tan chảy, mà là hóa thành một bãi bột phấn sáng như bạc!
- Nguy hiểm thật!
Vân Dương có chút may mắn nói.
Khẽ vẫy tay, Thiên Ý Chi Nhận xoát bay trở về, rơi vào trong tay Vân Dương, Vân Dương khẽ đảo tay, Thiên Ý Chi Nhận biến mất.
- Nếu không phải chú ý tới hắn Bế Khẩu Âm, chỉ sợ… cái thi bạo này, liền hình thành…
Vân Dương như trút được gánh nặng.
Phương Mặc Phi sững sờ gật đầu, hắn vẫn đang nhìn chuôi kiếm của mình. Chuyện này, rốt cục là như thế nào?
Trong câu “Cái bẫy thật hoàn hảo!” Chữ “Tịnh” là một khẩu âm mở một nửa, nhưng tên thích khách khi nói lại ngậm chặt miệng. Vân Dương bản năng cảm giác có vấn đề, lập tức xuất thủ.
Lúc này, một hạt nhỏ màu đen rơi ra từ trong miệng tên thích khách, chính là nhờ Thiên Ý Chi Nhận cắt đứt hàm răng mà rơi ra.
Phương Mặc Phi lật lên một cái, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Thi Bạo Hoàn!
Đây là một món đồ cực kỳ ác độc, giấu ở trong miệng sẽ có một lớp màng tinh tế bảo hộ. Nếu đến lúc nhất định phải chết, chỉ cần dùng răng cắn nát, Thi Bạo Hoàn có thể phát tán toàn thân trong nháy mắt, sau đó ngươi sử dụng lập tức mất mạng, độc tố thảm thấu trong thi thể sẽ sản sinh ra bạo tạc mãnh liệt.
Lúc này, mỗi một khối huyết nhục dù rơi xuống bất kỳ chỗ nào, đều sẽ tạo thành độc tố mấy năm không tan. Nếu không may bị huyết độc rơi trên người, như vậy người đó trong nháy mắt sẽ toàn thân hư thối mà chết!
Thi Bạo Hoàn chính là một trong những thứ ác độc nhất trên đời.
- Quả nhiên là thủ bút của Vô Tình lâu!
Ánh mắt Phương Mặc Phi phức tạp nhìn Vân Dương:
- Cũng chỉ có Kim bài sát thủ trở lên của Vô Tình lâu mới được phân phối Thi Bạo Hoàn. Thật không biết…
Câu nói tiếp theo cũng không xuất ra khỏi miệng.
Hiển nhiên là “Thật không biết ngươi chọc nhiều phiền toái ở Thiên Đường thành như vậy rồi, sao còn chọc phải người Vô Tình lâu…”
Vân Dương hoàn toàn có chút mơ hồ: Ta… ta lúc nào trêu phải người Vô Tình lâu… cái này hình như có người bỏ tiền ám sát ta đi?
…
- Mau xử lý thi thể rồi đi nghỉ ngơi đi…
Vân Dương nhìn Phương Mặc Phi kỳ quái:
- Ngươi còn thất thần làm gì?
- Ta… kiếm của ta…
Phương Mặc Phi nhìn chuôi kiếm của mình, trong lúc nhất thời Phương Mặc Phi nói năng có chút lộn xộn:
- Ta Ngọc kiếm a…
Khóe miệng Vân Dương khẽ co giật:
- Đan Tâm Ngọc Kiếm… Đây chính là Ngọc kiếm của ngươi?
Phương Mặc Phi khóc không ra nước mắt.
Đan Tâm Ngọc Kiếm Phương Mặc Phi, trong giang hồ cũng là một cái tên tuổi thật lớn. Nhưng sau khi đầu phục Vân Dương, mới chỉ xuất kiếm có một lần, vậy mà quỷ dị đem Ngọc kiếm của mình hủy đi…
Vân Dương có chút khó thể tưởng tượng nổi:
- Ngươi… lão Phương ngươi thực có chân tài a, với một thanh kiếm còn không cứng bằng đậu hũ, có thể xông ra một cái danh tiếng lớn như vậy, khiến cho ta không bội phục ngươi cũng không được…
Còn không cứng bằng đậu hũ..
Phương Mặc Phi chỉ cảm thấy chân răng ngứa ngáy khó chịu, áp chế hàm răng nói:
- Kiếm của dùng Hải Để Huyền Ngọc, kết hợp với Huyền Ngọc Chi Tâm lấy dưới ngàn trượng của Cực băng chi địa, dung hợp Thiên Tâm Thiết Ngọc, Tinh Thần Cương Tinh, tốn thời gian mười năm ròng… mới chế tạo thành thanh kiếm này!
Ngụ ý, so với đậu hũ cứng rắn hơn nhiều!
- Nha…
Vân Dương ồ một tiếng liền đi về phòng.
Phương Mặc Phi vẫn đang hỗn loạn:
- Công tử, ngươi… thanh kiếm của ngươi rốt cục làm từ gì, sao lại thế…
Vân Dương khẽ lật tay một cái, lộ ra Thiên Ý Chi Nhận:
- Thấy rõ chứ! Đây là đao! Lão Phương a, ta phải nói ngươi một chút, xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, ngay cả đao với kiếm… đều không phân rõ?
Phương Mặc Phi trừng tròng mắt:
- …
Vân Dương đã quay người rời đi:
- Chẳng phải một thanh kiếm thôi sao… cũng khiến ngươi đau lòng thành cái dạng này, ngày mai ta phê cho ngươi ba trăm lượng hoàng kim, chính ngươi tự đi mua một thanh thần binh lợi khí dùng tạm…
Phương Mặc Phi muốn té xỉu.
Không phải chỉ một thanh kiếm a?
Đó là binh khí thành danh của ta a!
Còn có, ba trăm lượng hoàng kim rất lớn a? Còn đi mua thần binh lợi khí? Ngay cả rỉ sắt trên thần binh lợi khí cũng không mua được ấy chứ mà nói!
Phương Mặc Phi rất cực khổ quyết định, sáng sớm mai, hắn đi mua một thanh kiếm bình thường dùng tạm trước. Chỉ là, trong lòng hắn vẫn có một nghi hoặc không thôi: trong thiên hạ, lại có loại đao này?!
Vân Dương về đến trong phòng.
Dùng ngón tay viết ba cái tên lên không trung, vò đầu bứt tai, trầm tư suy nghĩ.
Tên ba người này, chính là tên những kẻ mà hắn nghi vấn thuê người ám sát mình. Đương nhiên, là… cho đến bây giờ là như vậy.
Vân Dương quyết định ăn một bữa rồi tính tiếp.
Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng hắn đói a.
Hơn nữa để Vân Dương cảm thấy rất thỏa mãn... Lần này hắn chỉ ăn hết có mười một cân thịt huyền thú, cộng thêm ba cái bánh bao lớn, hai cái bánh thịt, liền đã cảm giác siêu đã no đủ.
Đương nhiên còn uống một chén canh.
- Lượng cơm giảm mạnh a…
Vân Dương đắc chí.
Cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất một tháng, hắn sẽ khôi phục lại mức ăn của người bình thường…
Sau khi ăn uống no kĩ, Vân Dương lại bắt đầu suy nghĩ:
- Ngày mai, ta nên đi tìm ai làm phiền a?
Một tiếng kèn lệnh vang lên từ phía xa, khiến sắc mặt Vân Dương trở nên nặng nề.
Chiến tranh sắp nổi lên.
Chậm nhất ba ngày, đại quân xuất chinh.
Vân Dương mất ròng rã một ngày cộng thêm một đêm, mới cưỡng ép khiến mình cao hứng trở lại, cưỡng ép khiến mình ương ngạnh đứng lên, cưỡng ép áp chế cảm xúc, cưỡng ép điều chỉnh bản thân, đi tìm manh mối Tứ Quý lâu, cưỡng ép nói với bản thân, ta đã báo thù! Chuyện khác mặc kệ!...
Nhưng cuối cùng, hắn phát hiện, tất cả cố gắng đều bị một tiếng kèn lệnh hoàn toàn đánh tan.
Chiến tranh.
Đó là chiến trường của Cửu Tôn a.
Các huynh đệ không có ở đây, ta liền mặc kệ sao?
Vân Dương vươn người đứng dậy, nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Có tám huynh đệ lần lượt hiện lên trong đầu hắn, mọi người trầm thấp nói một câu.
“Ngọc Đường chi huyết, Ngọc Đường chi hồn. Ngọc Đường chi người, Ngọc Đường chi quân!”
Trước mắt hắn như đứng tám vị huynh đệ đang quan sát hắn:
“Quốc thù cùng tư oán, lão cửu, ngươi chú trọng bên nào?”
- Đừng ép ta!
Vân Dương nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:
- Ta không phải Thánh nhân!
- Ta cũng không có lực lượng ngăn sóng dữ!
- Ta càng không muốn liều mạng, hao tâm tổn trí bảo vệ một đám muốn dồn ta vào chỗ chết!
- Ta cũng không muốn liều mạng chiến đấu, sau khi chiến tử, để đám người này ức hiếp người nhà của ta.
- Ta càng không muốn sau khi chiến tử, để nỗi oan của các huynh đệ chìm vào biển cả.
- Ta không muốn ta không muốn ta không muốn… ta thật sự không phải là Thánh nhân!
Vân Dương không ngừng tự nhử.
Nhưng, cuối cùng, hắn hung hăng đập đầu trên mặt bàn, thống khổ gào thét một tiếng.
- Giữa trưa ngày mai, ta vào Tôn phủ!
Rốt cục, đến lúc phải đối mặt, thì muốn tránh cũng tránh không được cái hiện thực tàn khốc đẫm máu kia, vẫn phải tự mình thoát khỏi vết sẹo trong lòng!
Ta không muốn!
Ta muốn báo thù, rồi làm gì thì làm.
Vân Dương lẳng lặng gục xuống bàn, không chút nhúc nhích, tựa hồ cứ như vậy là ngủ. Nhưng, trên thực tế hắn vẫn luôn không có ngủ.
Cứ nằm sắp như vậy.
Chờ, bình minh đến.
Hắn có thể cảm giác được, từ nơi xâu xa, có tám đôi mắt, thương yêu nhìn hắn. Trong từng ánh mắt, đem them ý cười ấm áp, cùng với chiến ý trùng thiên.
“Lão Cửu, chúng ta là Ngọc Đường Cửu Tôn. Trước có Ngọc Đường, sau có Cửu Tôn. Không vì thiên hạ, nhưng vì nhân dân. Trước dẹp quốc thù, lại báo gia hận. Vân Dương chi thân, Cửu Tôn chi hồn!”
“Lão Cửu, đi thôi. Vì gia viên không bị đồ thán, vì gia quyến không bị ức hiếp…”
…
Rạng sáng.
Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đứng trước nhưng tia nắng đầu tiên của Thái dương luyện công, hai người không bàn mà cũng cảm thấy hôm nay an tĩnh lạ thường!
Mọi ngày, công tử vốn dậy từ lâu, giờ này hẳn bắt đầu hoạt động thân thể, hấp thụ thiên địa linh khí, thu lấy Thần Hi chi hoa*, sao hôm nay một chút động tĩnh cũng không có vậy?
Hai người đưa mắt dò ý nhau.
Phương Mặc Phi lắc đầu.
Lão Mai thở dài, đi đến trước của phòng Vân Dương, nhẹ nhàng gõ gõ.
Không có trả lời.
Nghiêng tai lắng nghe, Lão Mai lập tức biến sắc, bả vai vừa dùng lực, liền đem cửa phòng đẩy ra, lão nhanh chóng vọt vào bên trong.
Không thấy bất cứ ai trong phòng.
Chỉ thấy trên bàn có một tờ giấy.
“Ta không sao, về muộn.”
Công tử, đi đâu?
---------------
Phóng tác: xonevictory
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook